Người Cha Hàng Tỷ Sủng Nghiện

Chương 206-210



Chương 206: Anh ấy đang ôm một người con gái khác

Nụ cười trên gương mặt Tô Lạc Lạc hơi chững lại. Cô có phải cô Thiện gì đâu?

Long Dạ Tước nhanh chóng giải quyết sự hiểu nhầm này, bàn tay đầy rắn chắc của anh khẽ nắm lấy tay của cô gái bên cạnh mình, giới thiệu với chủ tịch Dương: “Đây là bạn gái của cháu, cô ấy họ Tô.”

Chủ tịch Dương lập tức đẩy cặp kính nặng độ của mình lên rồi cẩn thận nhìn, một lúc sau giật mình, thay đổi giọng điệu: “Ơ! Mắt tôi kém quá, nhận lầm người rồi, xin lỗi cô Tô!”

Tô Lạc Lạc vội vàng lắc đầu cười: “Không sao đâu ạ.”

“Hai người nhìn giống nhau quá, tôi mới vừa nhìn không phân biệt được, cô Tô cũng rất xinh đẹp!”

“Cảm ơn lời khen của bác ạ.” Tô Lạc Lạc mỉm cười đáp lại.

“Dạ Tước, mấy ngày trước bác vừa uống trà nói chuyện phiếm với ba cháu, toàn nói về cháu không à, đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!”

“Cảm ơn bác Dương đã khen ngợi, hôm nay được may mắn tới đây là niềm vinh hạnh của cháu.”

“Dẫn cô Tô đi ăn uống thật ngon, qua một đêm vui vẻ đi.” Nói xong, Chủ tịch Dương vỗ vào vai anh một cái: “Bác đi gọi mấy ông bạn khác đây.”

Long Dạ Tước gật đầu, quay lại nhìn Tô Lạc Lạc thì thấy cô đang hơi thất thần.

“Sao thế?” Long Dạ Tước khẽ trầm giọng hỏi.

“Không có gì.” Tô Lạc Lạc nhoẻn môi cười rồi lắc đầu, cô chỉ đang hơi buồn vì bị nhầm với người khác thôi.

Hôm nay có hơn hai trăm vị khách đến tham dự, đứng ở hai tầng trên và dưới đang tùy ý đi lại trò chuyện với nhau. Mà giờ phút này, trên một ban công được chạm trổ tỉ mỉ trên tầng hai có một cô gái mặc váy dạ hội màu đen, cô ta đang ưu nhã cầm ly rượu vang mà nhìn đôi nam thanh nữ tú bên dưới, nheo hai mắt lại với ánh mắt đầy đố kỵ.

Long Dạ Tước tới đây, không những vậy còn dẫn theo cô bạn gái có bề ngoài giống cô ta. Chẳng qua, cho dù tối nay cô gái kia ăn mặc tàm tạm thì cô ta cũng không sợ, vì cô ta đã điều tra ra được bối cảnh của cô gái kia rồi.

Cô gái kia tên Tô Lạc Lạc, một cô gái không tiếng tăm không địa vị, vô cùng bình thường.

Chẳng qua chỉ là nhìn giống cô ta, mà cho dù cô mặc đồ hiệu hàng thật từ trên xuống dưới đi chăng nữa thì vẻ cao quý mà cô thể hiện ra ngoài đều là giả, toàn bộ.

Nếu không được Long Dạ Tước dẫn vào, cô sẽ không hề có tư cách tham dự một buổi yến hội cao cấp thế này.

Chị em tốt của Thiện Oánh đi tới bên cạnh cô ta, cũng trông thấy Tô Lạc Lạc, khuôn mặt lập tức tỏ ra như đang xem trò hay: “Cái cô này đến thật à, chà, Tiểu Oánh, trông chờ vào em đấy.”

Thiện Oánh cố giữ bản thân bình tĩnh. Cô ta sắp được thừa kế vị trí của ba mình rồi, nếu lúc này có thể leo lên được một quý tộc đích thực như Long Dạ Tước thì có khi sau này cô ta có thể dẫn dắt gia đình đi lên vị trí cao hơn cũng không chừng, ba cũng sẽ tự hào về cô ta nữa.

Trong nhà họ Thiện chỉ có một đứa con duy nhất là cô ta, tương lai của gia đình còn cần một chỗ để dựa vào, mà Long Dạ Tước chính là ứng cử viên thích hợp nhất.

Đã thế đứa con gái đang ở bên cạnh anh lại có bề ngoài y hệt cô ta, thử hỏi có người đàn ông nào không thích sự mới mẻ đâu?

Nói không chừng anh ấy đã chán ngán cô kia rồi ấy chứ.

Hôm nay Thiện Oánh có vài cô bạn trợ giúp, kế hoạch của mấy cô gái sẽ là vào lúc Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc tách ra, Thiện Oánh sẽ nhân cơ hội tìm cơ hội tán gẫu với Long Dạ Tước.

Cơ hội này rất nhanh đã được Tô Lạc Lạc tạo ra, vì cô thật sự thấy hơi căng thẳng nên muốn đi vệ sinh.

Cô kéo Long Dạ Tước bên cạnh mình lại, kề vào bên tai anh và nói: “Em đi toilet một lát.”

Dường như Long Dạ Tước cũng nhận ra cô đang căng thẳng, đôi môi mỏng mím lại nhịn cười. Tô Lạc Lạc thấy anh còn cười thì cảnh cáo trừng anh một cái rồi mới tìm nhân viên phục vụ hỏi lối đi đến phòng vệ sinh.

Cùng lúc đó, Thiện Oánh cùng với mấy cô bạn thân đang vây quanh cô ta tiến về phía Long Dạ Tước. Anh đang trò chuyện với vài người bạn trong giới kinh doanh, Thiện Oánh nhìn chằm chằm vào anh, vào gương mặt điển trai đang trò chuyện vui vẻ của anh mà mắt sáng rực. Khí chất đầy mị lực của một người đàn ông trưởng thành quả là một sự hấp dẫn chết người đối với phụ nữ mà.

Không chỉ Thiện Oánh mê muội anh mà ngay cả mấy chị em tốt của cô ta cũng lén lén lút lút liếc mắt đưa tình với Long Dạ Tước, họ cũng khát vọng được nhận một cái liếc mắt từ người đàn ông này.

Suy cho cùng, tình bạn giữa họ và Thiện Oánh hoàn toàn chỉ dựa trên tiền bạc và lợi ích, không phải thật lòng. Ai mà không muốn trở thành vợ của chủ nhân Tập đoàn Long thị chứ?

“Lát nữa đẩy tớ một cái.” Thiện Oánh thì thầm với cô gái bên cạnh.

Cô gái đó gật đầu, lúc Thiện Oánh sắp đến bên cạnh Long Dạ Tước, cô gái đó cố ý đẩy cô ta một cái, Thiện Oánh cũng theo đà ngã về phía anh, còn làm như sợ hãi mà hét lên một tiếng.

“Á…”

Long Dạ Tước là một thân sĩ nên đương nhiên sẽ không tránh đi khi có người ngã vào mình, anh đưa tay đỡ lấy cô gái sắp đụng vào ngực mình. Mà lúc này, Thiện Oánh ngẩng mặt lên hoảng hốt nhìn anh, khuôn mặt vô cùng tương tự với Tô Lạc Lạc.

“Xin lỗi… Tôi không đụng vào anh chứ!” Mắt Thiện Oánh mờ mịt hơi nước nhìn anh.

Gương mặt điển trai của Long Dạ Tước hơi căng ra, con ngươi rõ ràng đã co rút lại, nhìn Thiện Oánh thật kỹ. Quả thật cô ta trông y hệt Tô Lạc Lạc nhưng cô hoàn toàn không sở hữu đôi mắt như cô ấy, trong đôi mắt này tràn đầy tâm cơ và dã tâm, còn có kiểu thích ai là nhào vào lòng người đó làm Long Dạ Tước nhìn mà chán ngấy.

Xung quanh anh lúc nào cũng có loại con gái như vậy, hết người này đến người khác, anh đã sớm khó chịu rồi.

Long Dạ Tước đỡ cô ta lại rồi lập tức rút tay về. Sau khi đứng vững, Thiện Oánh vui vẻ nói: “Anh Long, lại gặp anh rồi, xem ra chúng ta rất có duyên đấy. Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Thiện, tôi tên là Thiện Oánh.”

Long Dạ Tước khẽ gật đầu với cô ta, khuôn mặt cao quý mà đầy lạnh lùng.

Thiện Oánh cũng không muốn cứ thế mà kết thúc cuộc nói chuyện, vội vàng tỏ ra tò mò hỏi: “Anh Long, tối nay anh không dẫn bạn gái theo sao?”

“Có.” Long Dạ Tước đáp, sau đó anh nghiêng đầu nhìn về phía cô ta. Nghe giọng nói của Thiện Oánh, anh thấy nó rất giống với giọng của Tô Lạc Lạc, điều này làm anh không thể không nghi ngờ Tô Lạc Lạc và Thiện Oánh là chị em sinh đôi.

Thiện Oánh giả vờ nhìn trái nhìn phái: “Sao tôi không thấy nhỉ!”

“Cô ấy đi toilet rồi.” Long Dạ Tước trả lời.

Thiện Oánh cắn môi. Cô ta đang đứng cạnh Long Dạ Tước, nhân viên phục vụ bên cạnh không cẩn thận đạp trúng váy của một vị khách nữ, anh ta vội vàng lùi về phía sau, vừa lúc lại đụng phải Thiện Oánh, thế là Thiện Oánh gần như lại sa vào lòng Long Dạ Tước.

Ngay lúc đó, Tô Lạc Lạc ở cách đó không xa đang tiến về phía Long Dạ Tước, ngẩng đầu lên thì trông thấy hình ảnh này, nhưng lúc nhân viên phục vụ nói xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi thì cô lại không thấy.

Tô Lạc Lạc kinh ngạc đứng đó, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua trước mặt cô nhưng cô vẫn thấy rõ lúc này trong lòng Long Dạ Tước đang có một người mảnh khảnh màu đen ôm lấy anh, Long Dạ Tước thì cúi đầu nhìn cô ta.

Lòng Tô Lạc Lạc như bị ai siết chặt.

Chương 207: Cô ấy ăn giấm rồi

Ngay lúc đó, cô gái lùi bước thoát khỏi vòng tay Long Dạ Tước, quay đầu lại không biết đang nhìn cái gì. Hai mắt Tô Lạc Lạc mở lớn, cô gái có vẻ ngoài giống cô đó hình như là Thiện Oánh, hôm nay cô ta cũng đến chỗ này hơn nữa còn mặc một bộ lễ phục màu đen, đeo trang sức quý báu nhìn vô cùng gợi cảm và mê hoặc.

Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước, chỉ thấy anh đang nhìn vào gương mặt Thiện Oánh bằng ánh mắt phức tạp.

Tô Lạc Lạc đi về phía Long Dạ Tước rồi dừng lại, tim cô giống như có một cây kim đang nhẹ nhàng đâm vào, tuy không đau nhưng lại khiến ngực cô căng tức, vô cùng khó chịu.

Cô không biết tại sao khi đứng trước mặt Thiện Oánh, tự nhiên cô lại có cảm giác tự ti.

Lúc này vẻ mặt Tô Lạc Lạc ngơ ngác, Long Dạ Tước đứng trong đoàn người nhưng lại cao lớn nên đúng lúc nhìn thấy cô đứng đó không động đậy còn ánh mắt ảm đạm, anh nhanh chóng rời khỏi bên người Thiện Oánh rồi đi nhanh về phía cô.

Tô Lạc Lạc nhận ra anh đang đi đến, không biết thần kinh bị gì mà cô quay người đi về phía ít người như đang né tránh anh.

“Lạc Lạc.” Ở phía sau Long Dạ Tước thấp giọng gọi cô.

Tô Lạc Lạc không muốn để ý đến anh, đi thẳng đến phòng tiệc búp-phê rồi tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi một mình. Long Dạ Tước đi đến cạnh cô, thấy cô đang chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng ra ngoài cửa sổ, nét mặt tức giận. Anh đột nhiên vừa vui, vừa có chút lo lắng.

Vui là bởi vì cô gái này cuối cùng cũng biết ăn giấm rồi, mà lo là vì vừa rồi Thiện Oánh dựa vào lòng anh lại bị cô nhìn thấy, sợ cô sẽ nghĩ nhiều.

“Sao anh không đi tìm cái cô tiểu thư nhà giàu đó đi, đi theo em làm gì?” Lời Tô Lạc Lạc nói quả thật hơi chua, bản thân cô cũng vì lời mình nói mà ngớ ra mấy giây.

Long Dạ Tước kéo ghế dựa rồi ngồi xuống bên cạnh, híp mắt nhìn cô: “Bạn gái của anh là ai anh còn không phân biệt được à?”

Tô Lạc Lạc tiếp tục phớt lờ anh, hừ một tiếng: “Dù sao thì đêm nay cũng có người nào đó nhận nhầm Thiện tiểu thư là em, vừa hay anh cùng cô tiểu thư đó chân chính ở bên nhau mới danh chính ngôn thuận là một đôi.”

Long Dạ Tước không ngờ mỗi lần cô ăn giấm lại ăn nhiều như vậy, gương mặt tuấn tú nghiêm túc lại: “Vừa rồi những gì em thấy đều là hiểu lầm hết, ban nãy có nhân viên đụng phải cô ta nên cô ta mới ngã lên người của anh.”

Đích thực Tô Lạc Lạc không nhìn thấy những chuyện xảy ra ban đầu, cô chỉ nhìn thấy thời điểm Thiện Oánh ngã vào lòng ôm Long Dạ Tước mà thôi.

“Em thấy anh cũng thích bị cô ấy ôm lắm chứ, em thấy anh nhìn cô ấy không chớp mắt luôn mà.” Tô Lạc Lạc tiếp tục phồng má trách móc.

Long Dạ Tước khẽ nhíu mày, anh nhìn cô ta lâu vậy à? Nhưng mà chỉ có mình anh biết lí do anh nhìn Thiện Oánh là vì anh muốn xác nhận thử suy đoán trong lòng, anh thở dài một hơi rồi nói: “Anh nhìn cô ta là bởi vì anh nghĩ đến một chuyện, anh đang nghĩ xem em với cô ta có phải là chị em song sinh không.”

Vẻ mặt Tô Lạc Lạc giật mình, lúc quay lại nhìn Long Dạ Tước khuôn mặt đã không còn tức giận nữa: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy? ”

“Bởi vì hai người thật sự quá giống nhau, anh ở chung với em lâu như vậy rồi, cũng hiểu rõ ngoại hình của em, cho dù trên thế giới có mấy người giống nhau thì cũng sẽ không giống đến mức giọng nói, chiều cao lẫn tuổi tác cũng giống nhau hết. Bình thường bọn họ chỉ giống nhau về ngũ quan khuôn mặt, mà hai người thì thanh âm nhã nhặn cũng đều giống nhau.

Tô Lạc Lạc lắc đầu và nói, giọng chắc nịch: “Không có khả năng, em đã từng điều tra qua tư liệu của Thiện gia, nhà bọn họ chỉ có một cô con gái là Thiện Oánh.”

Long Dạ Tước cảm thấy cô thật ngây thơ, chỉ nhìn bề ngoài thì làm sao chứng minh được điều này chứ. Cho dù bọn họ từng có con gái đi chăng nữa thì họ sẽ để người khác biết việc đó sao?

“Nếu như em muốn thì để hôm nào anh hẹn gặp ông bà họ Thiện nói chuyện với em, từ đó có thể biết em có phải con gái của bọn họ không.” Long Dạ Tước bằng lòng giúp cô tìm kiếm thân thế.

Từ trước đến nay, Tô Lạc Lạc bị gánh cái danh con riêng nên giờ phút này, chuyện thừa nhận quan hệ họ hàng với cô mà nói đã trở thành bóng ma. Cô đang nghĩ mẹ cô nhận nuôi cô là năm nào? Cho dù cô có quan hệ với nhà họ Thiện vậy có khi nào cô lại là con riêng hay không?

Tô Lạc Lạc không muốn một lần nữa rơi vào cuộc sống bị người khác chỉ trỏ. Bây giờ cô đã thoát khỏi nhà họ Tô, một mình rất thoải mái nên cô không muốn nghĩ đến cảm giác thân phận bị nghi ngờ lại lo lắng hốt hoảng nữa.

Lỡ như cuộc sống của cô lại một lần nữa bị đảo lộn thì sao?

“Không cần đâu.” Tô Lạc Lạc lắc đầu.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy vài bóng dáng quyến rũ gợi cảm đi từ ngoài cửa chính vào, Thiện Oánh là người đi đầu, bọn họ đi đến chỗ tiệc búp-phê, mà ngay lúc Thiện Oánh bước vào, Tô Lạc Lạc ngồi đối diện cửa chính, ánh mắt hai người chạm phải nhau.

Mỗi lần Tô Lạc Lạc gặp phải Thiện Oánh đều kinh ngạc, bởi vì hai người giống tới mức làm cho cô nghi ngờ.

Điểm này Thiện Oánh cũng giống với Tô Lạc Lạc, nhưng lại chỉ có bài xích và chán ghét. Ai cũng đều muốn trở thành người độc nhất vô nhị, chẳng ai muốn có thêm một bản sao xinh đẹp giống mình cả.

Long Dạ Tước không phát hiện mấy người Thiện Oánh đang đến, anh trầm giọng nói với Tô Lạc Lạc: “Em có đói không? Có muốn đi ăn chút gì không? ”

Tô Lạc Lạc không muốn đứng chung một chỗ với Thiện Oánh nên lắc đầu nói: “Em không đói, chúng ta ra ngoài đi.”

Lúc này Long Dạ Tước mới phát hiện ánh mắt của cô dừng ở phía bên cạnh, ánh mắt lóe lên. Hai mắt đen của anh đảo qua vừa đúng lúc va chạm với Thiện Oánh đang cười nhìn anh. Thiện Oánh liền lập tức tỏ vẻ nhiệt tình, nhìn về phía anh vẫy tay: “Anh Long, anh có muốn ăn chút điểm tâm không, qua đây ăn với chúng tôi này.”

“Không cần.” Long Dạ Tước từ chối. Anh đứng dậy vươn tay về phía Tô Lạc Lạc, ý muốn cô cầm tay mình, Tô Lạc Lạc sửng sốt, bàn tay thon nhỏ rơi vào trong lòng bàn tay anh, ngay lập tức bị anh nắm chặt lấy. Tô Lạc Lạc cảm thấy bên cạnh có một cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào cô, cô không cần nhìn cũng biết là ai rồi.

Kỳ thực cô liếc mắt một cái là đã nhìn ra Thiện Oánh có ý với Long Dạ Tước, cô cũng không nhìn về bên kia mà đứng dậy đi theo Long Dạ Tước ra ngoài.

Ở phía sau, Thiện Oánh nhìn bóng dáng Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước rời đi, nét tươi cười trên mặt lập tức biến mất, trở nên ảo não. Dựa vào đâu mà Tô Lạc Lạc lại có thể được Long Dạ Tước thích, mặt hai người đều giống nhau mà anh ta lại lạnh nhạt với cô như vậy?

“Thiện Oánh, tôi có một suy nghĩ to gan, nhưng mà cô cũng đừng giận nha, tôi có cảm giác cô gái kia giống như chị em sinh đôi của cô vậy, hai người thật sự quá giống.”

“Im miệng, ai nói hai người bọn tôi giống nhau chứ, giống chỗ nào chứ? Dựa vào cô ta mà cũng muốn đem so sánh với tôi à?” Vẻ mặt Thiện Oánh vô cùng ghét bỏ.

Cô gái kia cười gượng một tiếng, giải thích: “Tôi chỉ là suy đoán mà thôi, cô đừng giận mà.”

“Sau này đừng có đem cô ta ra so sánh với tôi, tôi rất nhanh sẽ tiếp quản công ty của ba tôi, tôi còn là đại tiểu thư của Tập đoàn Thiện thị, cô ta chỉ là một con nhỏ vô danh thì làm sao có thể so với tôi.”

“Đúng, cô ta làm sao so được với cô chứ. Chẳng qua chỉ đến trước một bước mới làm cho Long Dạ Tước vừa ý mà thôi. Nói không chừng sau khi cảm giác mới mẻ không còn nữa thì trực tiếp đá cô ta luôn.”

Chương 208: Xem phim cùng cô ấy

Tuy Thiện Oánh bảo mấy chị em bên cạnh im miệng, nhưng trong lòng cô ta cũng như họ đều cảm thấy rất tò mò. Trên thế giới này tại sao lại có người giống cô ta đến như vậy? Chẳng lẽ cô ta thật sự có chị em song sinh ư?

Nếu thật sự như vậy thì cô ta thật không hoan nghênh chút nào, thậm chí là vô cùng chán ghét. Cô ta không muốn bất kì kẻ nào đến nhà họ Thiện giành lấy địa vị của mình. Hiện tại cô ta là viên ngọc quý duy nhất được nhà họ Thiện nâng trên tay.

Khi theo Long Dạ Tước ra ngoài, tâm trạng của Tô Lạc Lạc vẫn còn buồn rầu. Hơn mười phút sau, Long Dạ Tước quyết định dẫn cô rời đi nên chào hỏi người tổ chức bữa tiệc rồi dẫn cô đi khỏi bữa tiệc.

Cả hai ngồi vào trong xe thể thao, bây giờ mới có bảy giờ tối, vốn có thể ở lại bữa tiệc ăn tối nhưng bây giờ Long Dạ Tước lại quyết định đưa cô ra ngoài ăn.

Không biết tại sao trong lòng Tô Lạc Lạc cứ cảm thấy buồn bực.

“Được rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa, về sau những bữa tiệc có Thiện Oánh xuất hiện anh sẽ không đến nữa, anh cũng sẽ không dẫn em đến.” Long Dạ Tước an ủi cô.

Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn anh: “Anh nghĩ em có phải là con của nhà họ Thiện không? Nếu em thật sự là con của họ thì tại sao em lại bị họ vứt bỏ? ”

Về chuyện này Long Dạ Tước cũng không dám tùy tiện suy đoán, chắc có lẽ năm ấy đã xảy ra chuyện gì đó khác thường mà bây giờ khó có thể tưởng tượng được.

“Cũng có thể em không phải.” Long Dạ Tước ngăn không cho cô nghĩ lung tung nữa.

“Sau khi ăn tối thì em muốn làm gì? Khó khăn lắm hai đứa nhỏ mới không ở bên cạnh, em có muốn đi thả lỏng một chút không? ”

“Chúng ta đi xem phim đi. Sau khi sinh bọn nhỏ thì cũng lâu rồi em chưa đến rạp chiếu phim xem đàng hoàng một bộ phim rồi.” Tô Lạc Lạc thật sự rất muốn đi xem phim.

“Được, vậy đi ăn xong anh xem với em.” Long Dạ Tước đồng ý với cô.

Tìm một nhà hàng gần đó để ăn uống xong, Tô Lạc Lạc mở mạng lên tìm đặt vé xem phim lúc chín giờ rưỡi để vừa ăn tối xong là có thể xem phim ngay.

Mong đợi xem phim một lúc khiến tâm trạng Tô Lạc Lạc cũng trở nên thả lỏng không ít.

Ăn tối xong là khoảng hơn tám giờ bốn mươi, Long Dạ Tước đậu xe ở ven đường, định cùng đi bộ vào trung tâm mua sắm lớn, rạp chiếu phim ở lầu trên của trung tâm.

Lúc qua đường, Tô Lạc Lạc cẩn thận phát hiện Long Dạ Tước đang đi bên trái cô đã chuyển sang đi bên phải khiến cô cảm động mất mấy giây. Hóa ra anh di chuyển đến phần sát lề đường, hành động bảo vệ theo ý thức này làm tim cô ấm áp.

Bước vào quảng trường lớn của trung tâm thương mại, nơi đây có rất nhiều người chen chúc nhau. Long Dạ Tước nắm chặt tay cô tránh để cô bị va phải. Càng huống hồ đêm nay Tô Lạc Lạc thật sự rất xinh đẹp, cũng rất thanh lịch, ở bên cạnh bọn họ có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm nãy giờ.

Cô chưa từng ăn mặc giống công chúa đi lại ở chốn đông người như thế này bao giờ. Trình độ hấp dẫn ánh mắt người khác như thế này chắc chắn biến cô trở thành minh tinh, là tâm điểm chú ý trong đám người.

Long Dạ Tước đương nhiên cũng là tiêu điểm của các cô gái, vì vậy Tô Lạc Lạc có hơi bực mình. Lần sau nếu như cùng anh đi xem phim thì nên ăn mặc bình thường một chút vẫn tốt hơn là quá trang trọng.

Lúc hai người đi đến rạp chiếu phim thì vừa vặn vào rạp, Tô Lạc Lạc cầm lấy hai tấm phiếu đồng thời đi đến trước quầy rượu gọi bỏng ngô, cô quay đầu hỏi Long Dạ Tước muốn uống cái gì, anh nói muốn uống nước suối, còn Tô Lạc Lạc vẫn như cũ thích trà sữa.

Long Dạ Tước cầm giúp cô hộp đựng bỏng ngô nhỏ, cầm lấy chai nước suối. Anh một thân áo vest cùng giày da đứng giữa đám người thật sự là vô cùng bắt mắt, hơn nữa còn có người nhận ra anh mà nhỏ giọng cảm thán.

Nhưng mặc dù bị người khác nhận ra anh là người giàu nhất thì cũng chỉ có thể xúc động trong giây lát, bởi vì khí chất trời sinh trên người Long Dạ Tước quá mạnh mẽ nên chỉ cần bị ánh mắt anh lướt qua một cái thì mấy vị khách đều trở nên căng thẳng.

Đi vào phòng chiếu phim có bật đèn, Tô Lạc Lạc tìm thấy vị trí của hai người. Đây là bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng, tâm trạng phấn khích khi còn trẻ của Tô Lạc Lạc trở lại. Sau khi cô ngồi xuống, đặt trà sữa vào chỗ rồi cầm kính 3D lên đeo vào.

Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, về cơ bản kính 3D khá giống kính râm nên người đàn ông bên cạnh cô thoạt nhìn rất phong độ, trong ánh sáng mờ nhạt, quả thật người đàn ông này so với mấy nam diễn viên phim bom tấn còn đẹp trai hơn, ngũ quan như được điêu khắc, đường cong sắc bén rõ ràng, nếu như anh muốn thì chắc chắn sẽ không kém những minh tinh nam khác.

Tuy anh không trở thành minh tinh nhưng với sức hấp dẫn hiện tại của anh đã sớm bỏ xa mấy tiểu thịt tươi kia vài con phố rồi.

Tô Lạc Lạc vừa nghĩ vừa buồn cười, cô bị làm sao vậy? Tại sao tự nhiên cô lại nhìn chăm chú vẻ ngoài của anh như vậy, còn vô cùng sùng bái sắc đẹp của anh nữa chứ.

Long Dạ Tước cũng quay đầu nhìn cô, cô gái nhỏ này hôm nay vô cùng xinh đẹp, dù đeo kính râm lại có chút khí chất lạnh lùng. Tô Lạc Lạc vừa mới cầm bỏng ngô lên thì Long Dạ Tước đã nắm lấy tay cô, cướp ăn bỏng ngô trên tay.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc hơi đỏ lên, ngón tay cô còn lưu lại độ ấm nơi người đã ông mút qua. Mà người đàn oongq ấy lúc này trên tay đang cầm đưa đến bên miệng cô, chặn lại đôi môi đỏ mọng, Tô Lạc Lạc đành phải mở miệng ra ăn.

Và rồi phim cũng bắt đầu chiếu.

Ngọn đèn chợt tắt, bộ phim bắt đầu, bầu không khí khẩn trương bắt đầu bao trùm. Mở đầu phim là cảnh những người đang truy sát nhau.

Tô Lạc Lạc nuốt nước miếng và trở nên căng thẳng, cô không ăn nữa, chỉ ôm hộp bỏng ngô trong ngực, tay nắm chặt thành nắm đấm.

Long Dạ Tước cảm nhận được cô đang căng thẳng, thân hình anh vốn cao lớn nên nhấc phần ngăn cách giữa hai ghế rồi vươn dài cánh tay đi qua phía sau đầu cô, khiến cô ngả người vào khuỷu tay anh.

Tô Lạc Lạc cũng không có từ chối, lòng ngực ấm áp của Long Dạ Tước còn có cảm giác an toàn hơn ghế dựa. Long Dạ Tước cúi đầu hôn nhẹ lên trên tóc cô, và hiển nhiên, anh không có một chút hứng thú nào đối với tình tiết trong phim cả.

Tô Lạc Lạc không chú tâm vào bộ phim nữa, cô nhẹ nhàng cảm nhận được cái hôn dịu dàng của anh, còn có mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh nữa, trái tim cô lại rung động.

Cô nghiêng đầu nhìn thấy mấy cặp đôi bên cạnh cũng đều dựa sát vào nhau xem phim. Tô Lạc Lạc an phận ngồi không động đậy nhưng đáy lòng hiện lên một tia ngọt ngào.

Tô Lạc Lạc khát, cô nhẹ nhàng ngọ ngoạy một chút rồi ngồi dậy, cầm lấy ly trà sữa rồi uống một ngụm, sau đó cô nhất thời ấm đầu đưa cho người đàn ông bên cạnh, nhỏ tiếng hỏi: “Anh có muốn uống không? ”

Long Dạ Tước trước nay không thích đồ uống vị ngọt, nhưng tất nhiên đối với đồ mà cô đã uống qua rồi tuy ý nghĩa không lớn lắm nhưng lại đặc biệt.

Anh cúi đầu nhấp một ngụm, Tô Lạc Lạc thấy anh cầm ống hút, da đầu cô tê dại, đây không phải là đang hôn gián tiếp sao?

Tô Lạc Lạc đột nhiên băn khoăn không biết có nên lau ống hút không. Lúc cô đang nghĩ như vậy, cảm giác trên đỉnh đầu có một tầm mắt đang nhìn cô chằm chằm, trong lòng cô run lên, bên tai cô truyền đến một giọng nói có chút hờn giận: “Làm sao vậy? Em ghét bỏ à? ”

Tô Lạc Lạc có chút đau xót nghĩ, cô nào dám? Cô nhanh chóng lại uống thêm một ngụm trà sữa.

Chương 209: Gặp côn đồ

Ban đầu Tô Lạc Lạc định sẽ chú tâm xem phim nhưng bất đắc dĩ là khí thế của người đàn ông bên cạnh quá lớn, cô cứ bị phân tâm mãi, ngồi trong rạp phim mà trái tim cô cũng không yên nổi.

Cái người này hết cướp bỏng ngô đến giành trà sữa của cô, thật là đáng ghét.

Lúc ra ngoài rạp chiếu phim đã là mười một giờ tối, vào buổi đêm đầu tháng tám, trên trời rải đầy sao như gấm, lúc này cuộc sống về đêm mới bắt đầu trở nên nhộn nhịp, ánh đèn chớp lóe trên đường phố như tràn đầy hăng hái, ấm áp mà mịt mờ.

Tô Lạc Lạc thấy đã muộn rồi thì nói với người đàn ông bên cạnh mình: “Chúng ta về thôi!”

“Anh hơi đói, đi ăn chút gì với anh đi.” Long Dạ Tước trầm giọng nói.

Tô Lạc Lạc hơi ngẩn ra nhưng cũng không phản đối: “Được chứ! Chúng ta đi đâu ăn bây giờ?”

Bình thường trong sinh hoạt Long Dạ Tước cũng hay ra vào những khách sạn cao cấp nên rất hiểu có khách sạn cao cấp nào còn làm đêm vào thời điểm này.

Khách trong nhà hàng vào giờ này không nhiều lắm, chỉ có mấy bàn nhưng các nhân viên phục vụ ở đây không hề để lộ chút không kiên nhẫn nào mà vẫn phục vụ vô cùng chu đáo và tỉ mỉ.

Tô Lạc Lạc gọi một phần món tráng miệng và một tách trà lài, người đàn ông ở phía đối diện thì gọi một phần bít tết nướng và rượu, Tô Lạc Lạc biết tối nay anh chưa ăn được bao nhiêu. Sau đó Long Dạ Tước còn gọi cho Tô Lạc Lạc một phần tổ yến.

Từ ngoài cửa sổ nhìn ra vẫn là ánh đèn sáng chói, xa hoa quý phái, ngợp trong vàng son.

Trong nhà hàng, tiếng nhạc ung dung vang lên hữu tình, rượu vang đã được mang lên bàn, Long Dạ Tước rót cho cô nửa ly rồi ưu nhã cầm ly rượu của mình lên khẽ chạm vào ly của cô: “Uống một ly với anh đi.” Tô Lạc Lạc có chút bất đắc dĩ, chỉ đành giơ ly rượu lên uống. Không biết có phải do cảnh vật xung quanh làm cho người ta cảm thấy lười biếng hay là bầu không khí thật tuyệt vời này mà Tô Lạc Lạc cảm giác mùi rượu cũng trở nên đậm đà và ngọt ngào.

Bữa tối của Long Dạ Tước đã được mang lên. Trong lúc Tô Lạc Lạc ăn phần ăn của mình, cô thấy người đàn ông đang ngồi đối diện sử dụng dao nĩa theo một cách như một quý tộc thực thụ, trưởng thành mà đầy quyến rũ.

Anh cắt một miếng bít tết non mềm đưa tới bên môi Tô Lạc Lạc, cô ngẩn ra mấy giây rồi lắc đầu tỏ ý không muốn ăn. Nhưng đôi mắt chim ưng của người đàn ông ấy hơi nheo lại, dường như không vui lắm.

Bất đắc dĩ, Tô Lạc Lạc đành thẳng thừng há miệng cắn, thưởng thức thì thấy bít tết được nướng vô cùng ngon, không chín quá cũng không ngấy.

Thấy cô ngoan ngoãn ăn, Long Dạ Tước mới cắt một miếng nhỏ cho vào miệng ưu nhã nhai kỹ. Tô Lạc Lạc uống tổ yến, thỉnh thoảng thưởng thức phong cách ăn của người đàn ông đối diện, cảm thấy thật là cảnh đẹp ý vui.

“Anh định lúc nào sẽ đón mấy đứa nhỏ về?” Tô Lạc Lạc nhớ con rồi.

“Để bọn nó chơi thêm mấy ngày đã.” Long Dạ Tước nói ngay mà không hề suy nghĩ.

Anh hi vọng bọn nhỏ sẽ chơi với ba mẹ và bà nội của anh thêm nhiều hơn, một khi bọn nhỏ đã xây dựng được tình cảm tốt đẹp với người nhà rồi thì tương lai anh cưới cô gái này cũng sẽ không phiền toái nữa.

Tô Lạc Lạc chỉ đành gật đầu rồi yên lặng ăn, sau khi ăn xong thì đã mười hai giờ.

Tô Lạc Lạc đi theo Long Dạ Tước xuống lầu, đi ra nơi xe của anh đang đậu. Bên cạnh là một công viên nhỏ, lúc này không khí rất yên tĩnh, Long Dạ Tước nói với cô: “Đi tản bộ với anh đi.”

Tô Lạc Lạc ngẩn ra, không biết tại sao mà cô có cảm giác tối nay hơi điên cuồng, người đàn ông này cũng hơi điên điên, vậy cô cứ điên theo anh đi!

Tối nay Tô Lạc Lạc mặc váy dạ hội, trông cô như một tinh linh trong rừng xanh dưới ánh đèn đường, cả người tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Ánh nhìn của Long Dạ Tước thỉnh thoảng lại đặt trên người cô, sự nóng cháy trong mắt không thể che giấu được.

Tô Lạc Lạc bước đi nhẹ nhàng nhưng bị người đàn ông này nhìn như thế cũng không được tự nhiên lắm, chỉ là mọi sự tươi đẹp của cô cứ thế mà phơi bày trước mắt anh.

Cô không yên lòng mà đi bộ lại không nhận ra dưới chân có một bậc thang nên sẩy chân, cả người ngã về phía trước.

“Á….” Cô sợ hãi hét lên. Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh, cô cảm giác có một cánh tay rắn chắc vòng qua sau lưng rồi ôm chầm lấy cơ thể đang ngã về phía trước của mình. Người cô ngã về sau theo quán tính rồi nhào vào lồng ngực kiên cố của một người, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đụng mạnh nên hơi ửng lên.

“Em không sao chứ!” Giọng nam trầm thấp truyền tới từ trên đầu.

Tô Lạc Lạc sợ hết cả hồn, nếu vừa rồi anh không kéo cô lại thì chắc chắn cô sẽ ngã rất khó xem. Tô Lạc Lạc lắc đầu rồi hung tợn trừng mắt bậc thang bên người, ai lại đi làm một bậc thang nhỏ ở đây vậy hả!

Tô Lạc Lạc đạp lên bậc thang, mà tay đã bị Long Dạ Tước đan trọn cả bàn tay vào một cách đầy tự nhiên, trong lòng Tô Lạc Lạc ấm áp, cảm giác sợ hãi vừa rồi thoáng chốc biến mất.

Hai người đi tới một con đường mòn không người tương đối yên tĩnh, cây cối được trồng ở nơi này cao đến mức có thể che kín con đường lớn ở bên cạnh, trông hơi âm u đáng sợ. Nếu Tô Lạc Lạc đi một người tại nơi này vào buổi tối, cô sẽ bị hù chết mất.

Tuy nhiên, hôm nay có người đàn ông này ở đây, cô lại có cảm giác an toàn. Cô nghĩ, có anh ở, có lẽ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì rồi.

Nhưng suy nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu cô thì đột nhiên có hai gã đàn ông ở phía trước lại gần hai người, nhìn chúng không giống như đang tản bộ, bước chân có chút gấp rút, mà Tô Lạc Lạc cũng cảm giác sau lưng có tiếng bước chân. Cô ngoái đầu lại nhìn, sau lưng cũng có hai gã tới chặn đường. Trời ạ! Chẳng lẽ là gặp cướp?

Tô Lạc Lạc lập tức nắm tay Long Dạ Tước thật chặt, căng thẳng nhìn về phía anh thì thấy khuôn mặt tuấn tú ấy sa sầm đi mấy phần, nhìn chằm chằm hai gã đang lại gần.

Tô Lạc Lạc luống cuống, tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực, thì thầm hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Long Dạ Tước chợt đẩy Tô Lạc Lạc sang bên cạnh và an ủi cô: “Đừng lo, có anh đây.”

Hiển nhiên là bốn gã đàn ông kia cũng thấy hai người đã nhận ra được nguy hiểm, mỗi người bọn chúng lập tức lấy dao ra, gã cầm đầu lạnh lùng uy hiếp Long Dạ Tước: “Khôn hồn thì lấy ví tiền, di động, thẻ ngân hàng và mật khẩu ra đây, nếu không thì, hừ! Tao sẽ cho chúng mày biết tay.”

Long Dạ Tước cười khẩy: “Bọn mày muốn cùng tiến lên hay là lên từng thằng?”

Tô Lạc Lạc thấy trong tay kẻ nào cũng cầm dao sáng choang thì tim cũng lơ lửng ở cổ họng, cô nói với đám cướp: “Chúng tôi không có tiền, mấy người đi đi, nếu không tôi la lên đấy.”

“Mày mà dám kêu thì chúng tao đâm chết bọn mày.” Gã cầm đầu hung tợn đe dọa.

Long Dạ Tước an ủi vỗ vào mu bàn tay của Tô Lạc Lạc: “Em sang bên cạnh đi.”

“Long Dạ Tước, không được, bọn chúng có dao.” Bây giờ Tô Lạc Lạc đang rất lo lắng cho anh, cô tình nguyện bỏ chạy với anh chứ không muốn anh đánh nhau với đám người này.

“Hãy tin anh.” Cảm nhận được sự lo lắng mà cô dành cho mình, trong lòng anh thật sự rất thỏa mãn.

“Đại ca à, đừng lãng phí thời gian nữa, em xem thằng này có tiền lắm đó, cướp rồi nói sau.” Một gã côn đồ trong đó nhìn Long Dạ Tước, người mà từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất của một người đàn ông thành công. Có khi anh ta là một tên giàu có cũng không chừng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Chương 210: Một đêm nguy hiểm

Khi người đàn ông đứng đầu nghe đàn em của mình nói xong, anh liền vội vàng vung dao đâm về phía Long Dạ Tước, Tô Lạc Lạc hoảng sợ hét lên một tiếng, bỗng nhiên đôi chân thon dài mạnh mẽ của Long Dạ Tước đá bay con dao trên tay người đàn ông, giây tiếp theo với tốc độ nhanh như gió đá người đàn ông bay sang một bên.

“Lạc Lạc, đứng ở một bên chờ anh.” Long Dạ Tước không muốn làm cô bị thương.

Tô Lạc Lạc vội vàng lui về sau hơn hai mét, nhìn một mình Long Dạ Tước chống lại ba người kia, lần trước cô bị bắt cóc, liền thấy được bản lĩnh của người đàn ông này, giờ phút này, lúc này cô lại được chiêm ngưỡng lần nữa, chỉ là loại cảm giác run sợ này thực sự rất khó chịu.

Một mình Long Dạ Tước đánh với bốn tên địch, anh đánh tới, dáng người cường trán, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn, chỉ sau mấy cú đấm thì hai tên côn đồ đều ngã thẳng xuống đất và không dậy nổi.

Quả thực so với cảnh nhân vật nam chính đánh trong phim vừa rồi thì còn vô cùng tuyệt vời hơn, lần này Tô Lạc Lạc không lo lắng, cô nhìn bọn lưu manh này bị dạy dỗ, mà mấy tên côn đồ này làm sao biết được tùy tiện tìm mục tiêu, vậy mà lại lợi hại như vậy, đơn giản gặp xui xẻo cực độ.

Long Dạ Tước lạnh lùng nhìn đám côn đồ chạy đi mất, Tô Lạc Lạc vội vàng chạy đến kiểm tra anh: “Anh có bị thương không! Có bị thương chỗ nào không?”

Mới vừa rồi ánh mắt Long Dạ Tước vẫn còn lạnh như băng nhưng bây giờ nhìn vào khuôn mặt của cô thì biến mất, thay vào đó là nở nụ cười bình tĩnh: “Không sao.”

Tô Lạc Lạc vẫn là không yên tâm, nhìn ngực anh và chỗ cánh tay, muốn nhìn xem có bị dao chém trúng không.

Long Dạ Tước nhìn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô, bỗng chốc dâng lên một luồng xúc động, đột nhiên anh giữ sau gáy cô, Tô Lạc Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã bị môi mỏng ấm áp của người đàn ông ngang ngược mút xuống: “A. . .”

Lần này, ở xung quanh đây rất yên tĩnh là nơi tốt để cho người đàn ông này chiếm tiện nghi thật tốt.

Tô Lạc Lạc bị hôn đến mức đầu óc trống rỗng, môi lưỡi của cô đều bị người đàn ông này hôn đến tê dại, sau mấy phút, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều đỏ ngầu, cô bực bội hơi đẩy anh ra: “Đừng như vậy.”

Long Dạ Tước vẫn chưa thỏa mãn, anh cười: “Quan tâm anh như vậy? Có phải đã bắt đầu yêu anh rồi không?”

Tô Lạc Lạc thấy lúc này mà anh vẫn còn tâm trạng nói đùa, cô không khỏi dậm chân một chút: “Ai thích anh chứ, anh đừng có suy nghĩ quá nhiều, em chỉ không muốn anh bị thương, để khỏi mỗi ngày băng bó cho anh.”

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng của cô lại không phải nghĩ như vậy.

Long Dạ Tước nghe đây không phải là lời nói thật lòng của cô, có chút tức giận gõ lên cái đầu nhỏ của cô: “Phụ nữ đúng là suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau.”

Gương mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc đỏ lên, có một loại cảm giác chột dạ khi bị anh vạch trần, cô phồng má nói: “Em không có.”

“Được rồi! Trở về thôi!” Long Dạ Tước nắm tay cô, đi về phía xe.

Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy buồn ngủ, có điều đêm nay cũng xem như là có ý nghĩa.

Long Dạ Tước dẫn cô đến bên cạnh xe, Tô Lạc Lạc ngồi vào trên ghế lái phụ, vậy mà trong một lúc quên thắt dây an toàn, đột nhiên Long Phi Dạ sát lại gần cô, Tô Lạc Lạc nghĩ anh còn muốn làm gì với cô, nên liền đề phòng.

Mà lúc này Long Dạ Tước vượt qua ngực cô, giúp cô thắt dây an toàn lại, đột nhiên Tô Lạc Lạc sửng sốt, gương mặt xinh đẹp lại không khỏi nóng lên.

Lúc Long Dạ Tước rút tay lại, lòng bàn tay không khỏi mờ ám xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm giác vừa mềm và nóng, làm cho tay anh không khỏi siết chặt. Đối với người phụ nữ này, sự nhẫn nại của anh ngày càng thụt lùi, anh không biết có thể nhịn đến khi nào, và khi anh không thể nhịn được nữa thì chính là lúc anh ăn cô.

Long Dạ Tước khởi động xe, chiếc xe thể thao gầm rú lao về phía trước, chạy thẳng đến biệt thự, trên đường đi Long Dạ Tước mở một bản nhạc nhẹ nhàng, Tô Lạc Lạc nhìn ánh đèn đỏ rực ở ngoài cửa xe, vậy mà không biết lại ngủ say lúc nào.

Long Dạ Tước ở bên cạnh cong môi cười một tiếng rồi kiểm soát tốc độ xe, bây giờ đã là nửa đêm, trên đường không có một bóng người, xe thể thao của anh ổn định đi về phía trước mà không đánh thức người phụ nữ bên cạnh.

Nửa giờ sau về đến biệt thự, anh dừng xe lại, Long Dạ Tước nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh, trong thời gian ngắn anh cũng không xuống xe, anh cởi dây an toàn, nghiêng người sang, cẩn thận đến gần trước mặt cô, tùy ý chiêm ngưỡng ở dưới ánh trăng.

Có điều anh không nỡ để cô ngủ quá lâu trong tư thế như vậy, sẽ không tốt cho cột sống cổ, Long Dạ Tước mở cửa ghế lái phụ ra, anh cởi dây an toàn cho Tô Lạc Lạc, hai tay đặt dưới cơ thể của cô và bế lên.

Tô Lạc Lạc mơ mơ màng màng giống như biết bị anh ôm, cô đang buồn ngủ díp mắt cũng không có từ chối, để cho Long Dạ Tước ôm vào biệt thự, Long Dạ Tước ôm cô đi thẳng đến lầu hai, lúc này Tô Lạc Lạc mơ hồ lẩm bẩm: “Em phải ngủ giường của mình.”

Long Dạ Tước hơi buồn cười, đã ngủ đến như thế lại còn có thể có ý thức ngủ chỗ nào, anh đẩy cửa phòng của cô ra, đem cô đưa lên trên giường, Tô Lạc Lạc hơi mở mắt ra thấy là đang ngủ trong phòng chính mình, cô giống như là yên tâm liền ngủ bên cạnh.

Nhưng mà cô lại không biết đây là nhà của một người đàn ông, anh muốn ngủ nơi nào mà chẳng được, chẳng lẽ còn chia giường của anh hoặc là nhà của anh sao?

Mấy ngón tay thon dài của Long Dạ Tước cởi mấy cúc áo sơ mi ra, anh bước ra khỏi phòng ngủ chính, đi vào phòng tắm tắm rửa, trong đầu anh tất cả đều là mùi hương của người phụ nữ kia, vốn dĩ anh định tắm nước nóng lại đổi thành tắm nước lạnh.

Nếu như không tắm nước lạnh thì đừng mong đêm nay có thể đi ngủ.

Long Dạ Tước tắm xong, anh chỉ mặc một cái quần đùi rồi đi thẳng vào phòng Tô Lạc Lạc, ngồi ở mép giường, dáng người thon dài gối lên hai tay nằm xuống, Tô Lạc Lạc hoàn toàn không biết bên cạnh mình có thêm một người đàn ông.

Long Dạ Tước gối lên cánh tay nghe tiếng động một lúc, sau đó anh dang một cánh tay ra ôm người phụ nữ ngủ say ở bên cạnh mình. Dường như Tô Lạc Lạc không muốn, nhưng mà cô chỉ khẽ rên lên hai tiếng, bèn chủ động đặt cánh tay lên ngực người đàn ông, ôm anh ngủ tiếp.

Lúc này Tô Lạc Lạc nằm mơ, vẫn là trận đánh nhau vào buổi tối hôm nay! Cô cảm thấy rất sợ hãi, cho nên lúc Long Dạ Tước ôm lấy cô, cô theo bản năng ôm anh, còn có một cái chân gác lên đùi anh vô cùng thoải mái.

Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sâu xa và nguy hiểm, người phụ nữ nhỏ bé này có biết mình đang làm gì không?

Nếu như không phải là cô đang ngủ, thực sự anh rất nghi ngờ là cô đang cố ý quyến rũ anh.

Long Dạ Tước cúi đầu xuống hôn lên trán cô một cái, hơi thở của Tô Lạc Lạc vừa đều đều lại nhẹ nhàng chậm chạp, giống như hơi thở này cũng lan đến người đàn ông kia, anh nhắm mắt lại, hít thở mùi hương trên tóc cô và đi vào giấc ngủ.

Lúc nửa đêm hai người trên giường đổi mấy tư thế, cuối cùng hai người đối mặt cùng nhau ngủ say.

Cánh tay Tô Lạc Lạc ôm cổ Long Dạ Tước thật chặt, môi đỏ của cô chỉ cách môi anh có một ngón tay, dường như muốn hôn lên.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...