Người Đại Diện Xuất Sắc
Chương 1
Editor: Aubrey.
Phố xá đã lên đèn, màn đêm ngày càng chuyển đậm.
Một nhân viên phục vụ mặc vest đuôi tôm bước vào một phòng riêng, trước tiên đặt món ăn còn nóng hổi lên bàn, sau đó cầm chai rượu vang lên, vòng qua nửa bàn tròn, nghiêm chỉnh rót rượu cho khách.
Ninh Đường mỉm cười ra hiệu, ý nói đi được rồi, nhân viên hiểu ý đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Ninh Đường lập tức đứng dậy, cầm chai rượu lên, ân cần rót cho người đàn ông bên cạnh, khoé miệng nhẹ cong tạo ra một nụ cười thành ý: "Trương đạo, lúc trước tôi có nói sẽ mời ngài đi ăn. Vậy mà lại để kéo dài đến tận bây giờ, hãy để tôi mời ngài một ly trước."
Trương Chấn Đông năm nay gần bốn mươi, ông nói cảm ơn, tuy tướng tá đã ra dáng trung niên, nhưng sắc mặt vẫn còn rất hồng hào, khoẻ khoắn. Ông là đạo diễn rất nổi danh trong nghề, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, cuộc sống hiện tại vô cùng thoải mái.
Ông cười vung tay, hoà ái nói: "Cậu mới xuất viện có mấy ngày thôi mà, lấy trà thay rượu đi."
Trương đạo khách khí với mình, Ninh Đường không thể xem là thật: "Chỉ là vết thương nhẹ thôi, đã lành hẳn rồi. Vất vả lắm mới mời được Trương đạo đi ăn một bữa, không thể không uống rượu được."
Cậu nói xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay.
Trương Chấn Đông nhịn không được cười ra tiếng: "Tuổi trẻ biết chịu khổ, chăm chỉ, thật thà, chịu được vất vả như vậy là tốt, có tiền đồ!"
Ông nói lời này là thật lòng.
Ninh Đường ký hợp đồng với công ty giải trí Kim Sa khi chỉ mới hai mươi tuổi, trở thành người đại diện của các minh tinh, đến nay là đã được bốn năm. Mặc dù bản thân chỉ phụ trách hai nghệ sỹ, nhưng một người thì đang rất nổi tiếng trên mạng, người còn lại thì vừa có sắc vừa có tài, nắm chắt trong tay vị trí ảnh đế năm nay.
Người đầu tiên xuất thân từ trường lớp chính quy, nói về diện mạo, so với hàng nghìn xuân sắc trong giới giải trí này chỉ có thể nói là tàm tạm, sự nghiệp chủ yếu là nhờ được Ninh Đường nâng lên.
Còn người thứ hai thì khó nói.
Cố Quân Dao bất ngờ thay đổi sự nghiệp vào năm mười bảy tuổi, từ một diễn viên kịch, ngẫu nhiên gặp được một quý nhân, cuộc sống của anh chuyển hướng đi lên từ đó. Từ một kẻ chạy vặt, chỉ có thể diễn vai phụ, từng bước đi lên đỉnh cao của giới giải trí.
Những năm tháng ấy, Cố Quân Dao chỉ hành tẩu một mình, từ một kẻ chạy vặt chỉ có thể diễn những vai không quá năm phút đồng hồ. Từ vai một thi thể chết không nhắm mắt, cho đến vai một binh lính cầm cờ reo hò ở phía sau, vậy mà khi lên phim chỉ được lướt thoáng qua. Sau này, từ ngày đầu tiên khoác áo rồng đảm nhận vai chính, cho đến cứ cách hai ba ngày là có mặt trên hot search, trở thành nhân vật nổi danh trong nghề, cuối cùng được tôn vinh là ảnh đế.
Tuy nhiên, mỗi một bước đi lên của Cố Quân Dao, không thể thiếu một người luôn âm thầm dựng bậc thang cho anh, Ninh Đường. Có thể nói, Cố Quân Dao có được thành tựu như ngày hôm nay, một nửa là nhờ vào thực lực của bản thân, còn lại là nhờ vào Ninh Đường, người đã bất chấp hết thảy giành giựt tài nguyên cho anh.
Nghe nói vai chính đầu tiên của Cố Quân Dao là do Ninh Đường cực khổ lắm mới giật được, cậu đã lên kế hoạch đi uống rượu với người sản xuất phim và ba người đại diện khác, uống đến mức dạ dày xuất huyết phải đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình hình lúc đó doạ cho bốn người kia hoảng hồn một phen.
Bộ phim đó đã hoàn toàn thay đổi giá trị bản thân của Cố Quân Dao, thu hoạch vô vàn giải thưởng lớn cả trong lẫn ngoài nước. Sau này, con đường làm ngôi sao càng ngày càng bằng phẳng, cho đến hai năm trước...
Hai năm trước, Cố Quân Dao vốn xuất thân bần hàn ôm giấc mộng theo đuổi ước mơ cũng giống như bao người khác, vô cùng gian nan lăn lộn trong làng giải trí tàn khốc, dơ bẩn.
Hai năm sau, Cố Quân Dao lắc mình trở thành Cố nhị công tử của gia tộc Cố thị, ông nội là một nhà chính trị, cha là thương gia, địa vị của gia tộc ở thủ đô vô cùng trọng yếu. Chỉ cần mở ti vi lên xem thời sự, là bảo đảm sẽ nhìn thấy Cố lão gia vẫn còn tráng kiện, oai hùng xuất hiện trên ti vi.
Vốn chỉ là một tiểu tử nghèo, phút chốc thăng lên thành một công tử cao quý. Lúc đó, tin tức gần như bao phủ toàn bộ mạng xã hội, nhiệt độ nóng đến mức qua một tháng mà vẫn chưa hạ nhiệt.
Đại loại là trước kia mẹ của Cố Quân Dao một mình mang theo anh trốn khỏi nhà, mai danh ẩn tích. Sau này, danh tiếng của Cố Quân Dao vang xa, nhận được quá nhiều sự quan tâm nên mới được trở về nhận tổ quy tông. Sự tình cụ thể như thế nào thì người ngoài không biết, chuyện hào môn tranh đấu vốn là chuyện riêng tư, cho dù paparazi có muốn đào sâu cũng khó mà địch lại quyền thế ngập trời của Cố lão gia, người xưa có câu lấy trứng chọi với đá, vốn chẳng làm được gì.
Ninh Đường uống cạn ba ly rượu, thấy Trương Chấn Đông rút ra một điếu thuốc, cậu lập tức lấy bật lửa ra giúp ông châm.
Ai mà không thích được người khác giúp? Trương Chấn Đông cười thầm 'chẳng trách tại sao người này có thể ở bên cạnh Cố thiếu lâu như vậy', ngoài miệng thì nói sang chuyện khác: "Cậu chỉ đơn thuần mời tôi ăn cơm, mà tôi thì có chuyện muốn mượn người của cậu."
Ninh Đường nhìn ông.
"Trong tay tôi có một kịch bản điện ảnh mới, muộn nhất là tháng sau sẽ khởi quay, bên sản xuất cực kỳ hy vọng Cố thiếu sẽ nhận vai. Cậu xem, Cố thiếu có thời gian không?"
Ninh Đường nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ khó xử: "Thật ra thì hiện tại khá bất tiện, lịch trình của anh ấy đã kín hết rồi, cũng đã có thông báo kéo dài đến cuối năm. Còn nữa, ngài cũng biết tháng sau buổi lễ trao giải Kim Lộc sẽ diễn ra, Cố Quân Dao thật sự không có thời gian."
Dĩ nhiên Trương Chấn Đông biết chuyện này, lần này Kim Lộc trao giải cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cơ hội đã nằm chắc trong tay Cố Quân Dao. Nhưng bởi vì cúp vẫn chưa được trao, nên hiện tại Cố Quân Dao chỉ được đề cử là ảnh đế.
Đạo diễn Trương Chấn Đông đã bỏ ra rất nhiều công sức cho tiền kỳ của bộ phim lần này, nếu như được một người nổi danh như Cố Quân Dao đảm nhiệm vai chính, tỉ lệ người xem chắc chắn sẽ tăng cao.
"Lễ trao giải chỉ diễn ra một ngày, sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đâu, chỉ cần Cố thiếu chịu diễn vai nam chính, bên sản xuất sẽ không ngại dời lịch khai máy chậm mấy tháng."
"Kịch bản này khá hay, đoàn chế tác làm việc cũng thật năng suất, nhưng sau này Cố Quân Dao chỉ muốn tập trung làm phim, kịch bản lần này của Trương đạo là thể loại hành động thì..." Ninh Đường dừng một chút, uyển chuyển nói: "Chỉ là, tháng trước Cố Quân Dao vừa bị bắt cóc, trong giới ai cũng biết, trạng thái hiện tại của anh ấy rất kém. Công ty đã lên kế hoạch cho anh ấy nghỉ ngơi một thời gian, trong thời gian này không thể cho anh ấy nhận thêm việc được."
Ninh Đường đã nói đến mức này, Trương Chấn Đông cũng không còn cưỡng cầu nữa.
Để tránh bầu không khí cứng nhắc, Ninh Đường tự phạt một ly rượu, phải làm cho Trương Chấn Đông vui vẻ, thì chuyện tiếp theo mới dễ bàn bạc được.
"Ngài thưởng thức Cố thiếu, cũng đừng quên Nhạc Nhạc nhà chúng tôi chứ." Ninh Đường rót nửa ly rượu, đưa đến trước mặt Trương Chấn Đông: "Tính cách của nhân vật nam chính trong bộ "Biển Sâu" vừa hào phóng vừa hào hiệp, rất phù hợp với Nhạc Nhạc nhà chúng tôi. Nếu tôi chỉ nói miệng như thế này có lẽ ngài sẽ không tin, vậy thì chờ hôm nào rảnh rỗi, tôi sẽ đích thân dẫn cậu ấy đến cho ngài gặp mặt."
Diệp Trác Nhạc là nghệ sỹ thứ hai mà Ninh Đường đang quản lý.
Đây là kế hoạch đối phó mà công ty đã sắp xếp trong trường hợp Cố Quân Dao không nhận vai.
Có điều... Trương Chấn Đông thầm đánh giá Ninh Đường từ đầu đến chân, ông gảy tàn thuốc, lơ đãng nói: "Nhạc Nhạc cũng xuất sắc lắm, nhưng mà bên công ty Hướng Thần cũng có đề cử cho tôi vài người, khiến cho tôi... Rất khó xử nha."
Ninh Đường đang định tiếp tục khen Diệp Trác Nhạc, nhưng lại bị Trương Chấn Đông giơ tay ngăn lại, ông nói: "Thật ra, trước khi tới đây, tôi đã đi ăn với người đại diện của công ty giải trí Hướng Thần, vốn định đi uống vài ly. Tiếc là, lúc đó cô ấy có việc gấp nên đã đi rồi..."
Trương Chấn Đông đón nhận ánh mắt của Ninh Đường, tay run lên, khói thuốc rơi xuống bàn.
Tối nay, Ninh Đường chỉ ăn mặc đơn giản nhưng không hề xuề xoà, nửa người trên là áo sơ mi trắng tôn lên dáng người thanh nhã của cậu, bên dưới là một chiếc quần bò, phác hoạ nên đường nét ưu mỹ và đôi chân thon dài của cậu, áo khoác kaki được vắt trên ghế dựa. Vị trí mà cậu đang ngồi là ngay trước đèn thủy tinh, nhất cử nhất động rất có thần thái, một người dịu dàng, nhã nhặn như vậy, chỉ cần cười lên là sẽ khiến cho người đối diện hồn xiêu phách lạc, chứ đừng nói chi lúc này cậu đang say, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt như có ánh nước mông lung, khiến cho Trương Chấn Đông rung động, ngay cả thuốc cháy đến tay cũng không nhận ra.
Có lẽ, Ninh Đường là người đại diện duy nhất sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ hơn cả các giai nhân trong giới giải trí. Đây không phải là lần đầu tiên Trương Chấn Đông để ý cậu, với vóc dáng của Ninh Đường, tư thái và khí chất của cậu, không dấn thân làm minh tinh thật sự quá đáng tiếc.
Cậu hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Trương Chấn Đông.
"Chút nữa cậu có thời gian không?" Ánh mắt của Trương Chấn Đông trở nên ám muội, lơ đãng hỏi: "Chúng ta đi uống một ly được chứ?"
Nếu như Trương Chấn Đông biết mối quan hệ kín tiếng của Ninh Đường và Cố Quân Dao, đừng nói ở đây ra sức dụ dỗ, ngay cả mơ ước cũng không dám nghĩ đến.
Chỉ tiếc, Trương Chấn Đông không biết, nên bây giờ ông chỉ hận không thể ôm lấy vòng eo thon gầy của Ninh Đường vào lòng.
Dù sao, Ninh Đường cũng đã lăn lộn trong giới giải trí bốn năm, sao có thể không nhìn ra ý định của Trương Chấn Đông? Sao có thể không biết ông ta ăn cả nam lẫn nữ? Có điều, cậu muốn xác nhận lại: "Trương đạo, ngài có ý gì?"
Trương Chấn Đông nói: "Cậu thông minh như vậy, chắc chắn đã nhận ra ý định của tôi."
Nghĩa bóng là, nếu như cậu đồng ý, thì vai nam chính của "Biển Sâu" sẽ thuộc về Diệp Trác Nhạc.
Quy tắc ngầm của các công ty giải trí khác, vì danh lợi, những diễn viên không có tiếng tăm thường sẽ ngủ với đạo diễn hoặc người sản xuất bộ phim đó, không ngờ lần này cũng dính đến Ninh Đường. "Biển Sâu" là hạng mục cấp S của năm nay, bởi vì được cải biên từ tiểu thuyết, nên phim còn chưa quay mà đã hot rần rần trên mạng rồi.
Kim Sa rất cần hạng mục này, nếu để tổng giám đốc biết Trương đạo ra điều kiện muốn Ninh Đường ngủ với ông một đêm, e là sẽ mang Ninh Đường đi tắm rửa sạch sẽ rồi dâng lên tận giường người ta luôn.
Người đại diện đứng ra chịu hi sinh, còn bản thân nghệ sỹ vẫn còn trong sạch thì không cần sợ sau này phải đứng ra tẩy trắng, thật tốt!
Ninh Đường để rượu xuống, ánh mắt vốn ôn hoà chuyển sang lạnh lùng, né tránh mà cậu chỉ thường dùng với người làm cậu ghét: "Ngài biết đấy, tôi vì tranh giành tài nguyên mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào."
Trương Chấn Đông mừng rỡ, cho là Ninh Đường đồng ý. Nghe nói, thủ đoạn của người này rất tàn nhẫn, đã từng vì Cố Quân Dao mà xuất huyết dạ dày, bây giờ cùng lắm chỉ ngủ có một đêm thôi, cũng không phải phụ nữ, không cần sợ mang thai.
"Tiểu Ninh, tôi biết cậu là người hiểu chuyện mà..."
Ngay lúc Trương Chấn Đông đứng dậy, đến gần Ninh Đường, cậu đột nhiên quăng một xấp ảnh lên bàn. Trương Chấn Đông vừa nhìn, sắc mặt tức khắc trắng bệch: "Mấy tấm ảnh này là sao? Làm sao cậu có được?!"
"Có được từ đâu không quan trọng, quan trọng là... Ảnh giường chiếu của ngài và mỹ nữ đang rất hot Tôn Tình Vũ đã bị người ta chụp được, hơn nữa tôi còn biết cô ấy đã có bạn trai." Ninh Đường thong thả chỉ vào ảnh: "Gia cảnh của người bạn trai kia cũng không kém Cố Quân Dao, khiến cho rất nhiều người ghen tị, nếu để anh ta biết bạn gái của mình và Trương đạo..."
"Con mẹ nó! Cậu dám uy hiếp tôi?!" Sắc mặt Trương Chấn Đông xanh xám như xác chết, nói: "Nếu cậu dám công khai mấy tấm ảnh này ra, cậu nghĩ cậu ta sẽ bỏ qua cho kẻ chủ mưu là cậu sao?!"
"Đúng là sẽ không tha cho tôi, nhưng ngài cũng sẽ không còn cơ hội được tung hoành trong làng giải trí này nữa đâu." Ninh Đường cười, nói tiếp: "Để không lâm vào cảnh lưỡng bại câu thương cá chết lưới rách này, tốt nhất là ngài nên ngoan ngoãn nghe lời tôi đi."
Gò má Trương Chấn Đông co giật liên hồi, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu, bắt đầu đánh bài chuồn: "Cậu làm như vậy có nghĩ cho Tôn Tình Vũ không? Nếu như chuyện này bị phơi bày, vị thiếu gia kia sẽ đối xử với cô ấy như thế nào?"
Ánh mắt của Ninh Đường thâm trầm, sâu xa đáp: "Tôi đã nói rồi, để giành được tài nguyên, tôi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, tôi đề cử Diệp Trác Nhạc với ngài, tất nhiên cũng đã chuẩn bị để ngài không thể từ chối. Chỉ cần ngài để Diệp Trác Nhạc nhận vai nam chính, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, Tôn Tình Vũ không sao, ngài cũng không chịu tổn thất, và cả tôi cũng không bị gì."
"Cậu!" Trương Chấn Đông suýt nữa giận điên lên, mấy năm qua, ông chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Từ khi thành danh tới nay, chưa một ai dám đối xử với ông như vậy cả!
Cứ tưởng Ninh Đường vốn ôn hoà, tính cách nhã nhặn dễ nói chuyện, nhưng hôm nay ông mới được sáng mắt, cũng đã thấm thía một chân lý, không thể tin vào lời đồn, mẹ nó chỉ toàn là đánh rắm!
Ninh Đường ung dung mặc áo khoác vào: "Tình thế của Nhạc Nhạc nhà chúng tôi bắt buộc phải có được vai nam chính này, trong vòng ba ngày phải cho tôi câu trả lời, cảm ơn nhé."
Chuyện ngày hôm nay sẽ không tạo ra bất lợi gì, bởi vì Ninh Đường biết, Trương Chấn Đông không có gan đến vậy.
Về đến nhà, Ninh Đường ngâm nước nóng tắm.
Cậu nằm trong bồn tắm có thể chứa được hai người, hơi men khiến cho cậu hơi chóng mặt, hơi nóng bốc lên làm cho cậu buồn ngủ. Tuy lúc nãy trên đường về đã uống thuốc giải rượu, nhưng chẳng có tác dụng bao nhiêu.
Lúc này, tiếng mở chốt cửa bên ngoài vang lên.
Ngay sau đó, cửa phòng tắm bị đẩy ra, một bóng người cao to xuyên qua hơi nước lượn lờ chậm rãi đến gần.
"Uống rượu?" Tiếng nói của Cố Quân Dao trầm thấp, rất êm tai, tựa như tiếng đàn ngân vang vậy.
Ninh Đường mở mắt ra, nhưng không nhìn anh, chỉ rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
Cố Quân Dao khẽ cười, đưa tay thử độ ấm, lại nhìn Ninh Đường, ánh mắt không kiềm được xuyên qua làn nước óng ánh, hướng về xương quai xanh trắng nõn như thiên sứ.
"Tắm chung nhé?"
Phố xá đã lên đèn, màn đêm ngày càng chuyển đậm.
Một nhân viên phục vụ mặc vest đuôi tôm bước vào một phòng riêng, trước tiên đặt món ăn còn nóng hổi lên bàn, sau đó cầm chai rượu vang lên, vòng qua nửa bàn tròn, nghiêm chỉnh rót rượu cho khách.
Ninh Đường mỉm cười ra hiệu, ý nói đi được rồi, nhân viên hiểu ý đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Ninh Đường lập tức đứng dậy, cầm chai rượu lên, ân cần rót cho người đàn ông bên cạnh, khoé miệng nhẹ cong tạo ra một nụ cười thành ý: "Trương đạo, lúc trước tôi có nói sẽ mời ngài đi ăn. Vậy mà lại để kéo dài đến tận bây giờ, hãy để tôi mời ngài một ly trước."
Trương Chấn Đông năm nay gần bốn mươi, ông nói cảm ơn, tuy tướng tá đã ra dáng trung niên, nhưng sắc mặt vẫn còn rất hồng hào, khoẻ khoắn. Ông là đạo diễn rất nổi danh trong nghề, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, cuộc sống hiện tại vô cùng thoải mái.
Ông cười vung tay, hoà ái nói: "Cậu mới xuất viện có mấy ngày thôi mà, lấy trà thay rượu đi."
Trương đạo khách khí với mình, Ninh Đường không thể xem là thật: "Chỉ là vết thương nhẹ thôi, đã lành hẳn rồi. Vất vả lắm mới mời được Trương đạo đi ăn một bữa, không thể không uống rượu được."
Cậu nói xong, ngửa đầu uống cạn ly rượu trên tay.
Trương Chấn Đông nhịn không được cười ra tiếng: "Tuổi trẻ biết chịu khổ, chăm chỉ, thật thà, chịu được vất vả như vậy là tốt, có tiền đồ!"
Ông nói lời này là thật lòng.
Ninh Đường ký hợp đồng với công ty giải trí Kim Sa khi chỉ mới hai mươi tuổi, trở thành người đại diện của các minh tinh, đến nay là đã được bốn năm. Mặc dù bản thân chỉ phụ trách hai nghệ sỹ, nhưng một người thì đang rất nổi tiếng trên mạng, người còn lại thì vừa có sắc vừa có tài, nắm chắt trong tay vị trí ảnh đế năm nay.
Người đầu tiên xuất thân từ trường lớp chính quy, nói về diện mạo, so với hàng nghìn xuân sắc trong giới giải trí này chỉ có thể nói là tàm tạm, sự nghiệp chủ yếu là nhờ được Ninh Đường nâng lên.
Còn người thứ hai thì khó nói.
Cố Quân Dao bất ngờ thay đổi sự nghiệp vào năm mười bảy tuổi, từ một diễn viên kịch, ngẫu nhiên gặp được một quý nhân, cuộc sống của anh chuyển hướng đi lên từ đó. Từ một kẻ chạy vặt, chỉ có thể diễn vai phụ, từng bước đi lên đỉnh cao của giới giải trí.
Những năm tháng ấy, Cố Quân Dao chỉ hành tẩu một mình, từ một kẻ chạy vặt chỉ có thể diễn những vai không quá năm phút đồng hồ. Từ vai một thi thể chết không nhắm mắt, cho đến vai một binh lính cầm cờ reo hò ở phía sau, vậy mà khi lên phim chỉ được lướt thoáng qua. Sau này, từ ngày đầu tiên khoác áo rồng đảm nhận vai chính, cho đến cứ cách hai ba ngày là có mặt trên hot search, trở thành nhân vật nổi danh trong nghề, cuối cùng được tôn vinh là ảnh đế.
Tuy nhiên, mỗi một bước đi lên của Cố Quân Dao, không thể thiếu một người luôn âm thầm dựng bậc thang cho anh, Ninh Đường. Có thể nói, Cố Quân Dao có được thành tựu như ngày hôm nay, một nửa là nhờ vào thực lực của bản thân, còn lại là nhờ vào Ninh Đường, người đã bất chấp hết thảy giành giựt tài nguyên cho anh.
Nghe nói vai chính đầu tiên của Cố Quân Dao là do Ninh Đường cực khổ lắm mới giật được, cậu đã lên kế hoạch đi uống rượu với người sản xuất phim và ba người đại diện khác, uống đến mức dạ dày xuất huyết phải đưa đến bệnh viện cấp cứu, tình hình lúc đó doạ cho bốn người kia hoảng hồn một phen.
Bộ phim đó đã hoàn toàn thay đổi giá trị bản thân của Cố Quân Dao, thu hoạch vô vàn giải thưởng lớn cả trong lẫn ngoài nước. Sau này, con đường làm ngôi sao càng ngày càng bằng phẳng, cho đến hai năm trước...
Hai năm trước, Cố Quân Dao vốn xuất thân bần hàn ôm giấc mộng theo đuổi ước mơ cũng giống như bao người khác, vô cùng gian nan lăn lộn trong làng giải trí tàn khốc, dơ bẩn.
Hai năm sau, Cố Quân Dao lắc mình trở thành Cố nhị công tử của gia tộc Cố thị, ông nội là một nhà chính trị, cha là thương gia, địa vị của gia tộc ở thủ đô vô cùng trọng yếu. Chỉ cần mở ti vi lên xem thời sự, là bảo đảm sẽ nhìn thấy Cố lão gia vẫn còn tráng kiện, oai hùng xuất hiện trên ti vi.
Vốn chỉ là một tiểu tử nghèo, phút chốc thăng lên thành một công tử cao quý. Lúc đó, tin tức gần như bao phủ toàn bộ mạng xã hội, nhiệt độ nóng đến mức qua một tháng mà vẫn chưa hạ nhiệt.
Đại loại là trước kia mẹ của Cố Quân Dao một mình mang theo anh trốn khỏi nhà, mai danh ẩn tích. Sau này, danh tiếng của Cố Quân Dao vang xa, nhận được quá nhiều sự quan tâm nên mới được trở về nhận tổ quy tông. Sự tình cụ thể như thế nào thì người ngoài không biết, chuyện hào môn tranh đấu vốn là chuyện riêng tư, cho dù paparazi có muốn đào sâu cũng khó mà địch lại quyền thế ngập trời của Cố lão gia, người xưa có câu lấy trứng chọi với đá, vốn chẳng làm được gì.
Ninh Đường uống cạn ba ly rượu, thấy Trương Chấn Đông rút ra một điếu thuốc, cậu lập tức lấy bật lửa ra giúp ông châm.
Ai mà không thích được người khác giúp? Trương Chấn Đông cười thầm 'chẳng trách tại sao người này có thể ở bên cạnh Cố thiếu lâu như vậy', ngoài miệng thì nói sang chuyện khác: "Cậu chỉ đơn thuần mời tôi ăn cơm, mà tôi thì có chuyện muốn mượn người của cậu."
Ninh Đường nhìn ông.
"Trong tay tôi có một kịch bản điện ảnh mới, muộn nhất là tháng sau sẽ khởi quay, bên sản xuất cực kỳ hy vọng Cố thiếu sẽ nhận vai. Cậu xem, Cố thiếu có thời gian không?"
Ninh Đường nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ khó xử: "Thật ra thì hiện tại khá bất tiện, lịch trình của anh ấy đã kín hết rồi, cũng đã có thông báo kéo dài đến cuối năm. Còn nữa, ngài cũng biết tháng sau buổi lễ trao giải Kim Lộc sẽ diễn ra, Cố Quân Dao thật sự không có thời gian."
Dĩ nhiên Trương Chấn Đông biết chuyện này, lần này Kim Lộc trao giải cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cơ hội đã nằm chắc trong tay Cố Quân Dao. Nhưng bởi vì cúp vẫn chưa được trao, nên hiện tại Cố Quân Dao chỉ được đề cử là ảnh đế.
Đạo diễn Trương Chấn Đông đã bỏ ra rất nhiều công sức cho tiền kỳ của bộ phim lần này, nếu như được một người nổi danh như Cố Quân Dao đảm nhiệm vai chính, tỉ lệ người xem chắc chắn sẽ tăng cao.
"Lễ trao giải chỉ diễn ra một ngày, sẽ không gây ảnh hưởng nhiều đâu, chỉ cần Cố thiếu chịu diễn vai nam chính, bên sản xuất sẽ không ngại dời lịch khai máy chậm mấy tháng."
"Kịch bản này khá hay, đoàn chế tác làm việc cũng thật năng suất, nhưng sau này Cố Quân Dao chỉ muốn tập trung làm phim, kịch bản lần này của Trương đạo là thể loại hành động thì..." Ninh Đường dừng một chút, uyển chuyển nói: "Chỉ là, tháng trước Cố Quân Dao vừa bị bắt cóc, trong giới ai cũng biết, trạng thái hiện tại của anh ấy rất kém. Công ty đã lên kế hoạch cho anh ấy nghỉ ngơi một thời gian, trong thời gian này không thể cho anh ấy nhận thêm việc được."
Ninh Đường đã nói đến mức này, Trương Chấn Đông cũng không còn cưỡng cầu nữa.
Để tránh bầu không khí cứng nhắc, Ninh Đường tự phạt một ly rượu, phải làm cho Trương Chấn Đông vui vẻ, thì chuyện tiếp theo mới dễ bàn bạc được.
"Ngài thưởng thức Cố thiếu, cũng đừng quên Nhạc Nhạc nhà chúng tôi chứ." Ninh Đường rót nửa ly rượu, đưa đến trước mặt Trương Chấn Đông: "Tính cách của nhân vật nam chính trong bộ "Biển Sâu" vừa hào phóng vừa hào hiệp, rất phù hợp với Nhạc Nhạc nhà chúng tôi. Nếu tôi chỉ nói miệng như thế này có lẽ ngài sẽ không tin, vậy thì chờ hôm nào rảnh rỗi, tôi sẽ đích thân dẫn cậu ấy đến cho ngài gặp mặt."
Diệp Trác Nhạc là nghệ sỹ thứ hai mà Ninh Đường đang quản lý.
Đây là kế hoạch đối phó mà công ty đã sắp xếp trong trường hợp Cố Quân Dao không nhận vai.
Có điều... Trương Chấn Đông thầm đánh giá Ninh Đường từ đầu đến chân, ông gảy tàn thuốc, lơ đãng nói: "Nhạc Nhạc cũng xuất sắc lắm, nhưng mà bên công ty Hướng Thần cũng có đề cử cho tôi vài người, khiến cho tôi... Rất khó xử nha."
Ninh Đường đang định tiếp tục khen Diệp Trác Nhạc, nhưng lại bị Trương Chấn Đông giơ tay ngăn lại, ông nói: "Thật ra, trước khi tới đây, tôi đã đi ăn với người đại diện của công ty giải trí Hướng Thần, vốn định đi uống vài ly. Tiếc là, lúc đó cô ấy có việc gấp nên đã đi rồi..."
Trương Chấn Đông đón nhận ánh mắt của Ninh Đường, tay run lên, khói thuốc rơi xuống bàn.
Tối nay, Ninh Đường chỉ ăn mặc đơn giản nhưng không hề xuề xoà, nửa người trên là áo sơ mi trắng tôn lên dáng người thanh nhã của cậu, bên dưới là một chiếc quần bò, phác hoạ nên đường nét ưu mỹ và đôi chân thon dài của cậu, áo khoác kaki được vắt trên ghế dựa. Vị trí mà cậu đang ngồi là ngay trước đèn thủy tinh, nhất cử nhất động rất có thần thái, một người dịu dàng, nhã nhặn như vậy, chỉ cần cười lên là sẽ khiến cho người đối diện hồn xiêu phách lạc, chứ đừng nói chi lúc này cậu đang say, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt như có ánh nước mông lung, khiến cho Trương Chấn Đông rung động, ngay cả thuốc cháy đến tay cũng không nhận ra.
Có lẽ, Ninh Đường là người đại diện duy nhất sở hữu nhan sắc tuyệt mỹ hơn cả các giai nhân trong giới giải trí. Đây không phải là lần đầu tiên Trương Chấn Đông để ý cậu, với vóc dáng của Ninh Đường, tư thái và khí chất của cậu, không dấn thân làm minh tinh thật sự quá đáng tiếc.
Cậu hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của Trương Chấn Đông.
"Chút nữa cậu có thời gian không?" Ánh mắt của Trương Chấn Đông trở nên ám muội, lơ đãng hỏi: "Chúng ta đi uống một ly được chứ?"
Nếu như Trương Chấn Đông biết mối quan hệ kín tiếng của Ninh Đường và Cố Quân Dao, đừng nói ở đây ra sức dụ dỗ, ngay cả mơ ước cũng không dám nghĩ đến.
Chỉ tiếc, Trương Chấn Đông không biết, nên bây giờ ông chỉ hận không thể ôm lấy vòng eo thon gầy của Ninh Đường vào lòng.
Dù sao, Ninh Đường cũng đã lăn lộn trong giới giải trí bốn năm, sao có thể không nhìn ra ý định của Trương Chấn Đông? Sao có thể không biết ông ta ăn cả nam lẫn nữ? Có điều, cậu muốn xác nhận lại: "Trương đạo, ngài có ý gì?"
Trương Chấn Đông nói: "Cậu thông minh như vậy, chắc chắn đã nhận ra ý định của tôi."
Nghĩa bóng là, nếu như cậu đồng ý, thì vai nam chính của "Biển Sâu" sẽ thuộc về Diệp Trác Nhạc.
Quy tắc ngầm của các công ty giải trí khác, vì danh lợi, những diễn viên không có tiếng tăm thường sẽ ngủ với đạo diễn hoặc người sản xuất bộ phim đó, không ngờ lần này cũng dính đến Ninh Đường. "Biển Sâu" là hạng mục cấp S của năm nay, bởi vì được cải biên từ tiểu thuyết, nên phim còn chưa quay mà đã hot rần rần trên mạng rồi.
Kim Sa rất cần hạng mục này, nếu để tổng giám đốc biết Trương đạo ra điều kiện muốn Ninh Đường ngủ với ông một đêm, e là sẽ mang Ninh Đường đi tắm rửa sạch sẽ rồi dâng lên tận giường người ta luôn.
Người đại diện đứng ra chịu hi sinh, còn bản thân nghệ sỹ vẫn còn trong sạch thì không cần sợ sau này phải đứng ra tẩy trắng, thật tốt!
Ninh Đường để rượu xuống, ánh mắt vốn ôn hoà chuyển sang lạnh lùng, né tránh mà cậu chỉ thường dùng với người làm cậu ghét: "Ngài biết đấy, tôi vì tranh giành tài nguyên mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào."
Trương Chấn Đông mừng rỡ, cho là Ninh Đường đồng ý. Nghe nói, thủ đoạn của người này rất tàn nhẫn, đã từng vì Cố Quân Dao mà xuất huyết dạ dày, bây giờ cùng lắm chỉ ngủ có một đêm thôi, cũng không phải phụ nữ, không cần sợ mang thai.
"Tiểu Ninh, tôi biết cậu là người hiểu chuyện mà..."
Ngay lúc Trương Chấn Đông đứng dậy, đến gần Ninh Đường, cậu đột nhiên quăng một xấp ảnh lên bàn. Trương Chấn Đông vừa nhìn, sắc mặt tức khắc trắng bệch: "Mấy tấm ảnh này là sao? Làm sao cậu có được?!"
"Có được từ đâu không quan trọng, quan trọng là... Ảnh giường chiếu của ngài và mỹ nữ đang rất hot Tôn Tình Vũ đã bị người ta chụp được, hơn nữa tôi còn biết cô ấy đã có bạn trai." Ninh Đường thong thả chỉ vào ảnh: "Gia cảnh của người bạn trai kia cũng không kém Cố Quân Dao, khiến cho rất nhiều người ghen tị, nếu để anh ta biết bạn gái của mình và Trương đạo..."
"Con mẹ nó! Cậu dám uy hiếp tôi?!" Sắc mặt Trương Chấn Đông xanh xám như xác chết, nói: "Nếu cậu dám công khai mấy tấm ảnh này ra, cậu nghĩ cậu ta sẽ bỏ qua cho kẻ chủ mưu là cậu sao?!"
"Đúng là sẽ không tha cho tôi, nhưng ngài cũng sẽ không còn cơ hội được tung hoành trong làng giải trí này nữa đâu." Ninh Đường cười, nói tiếp: "Để không lâm vào cảnh lưỡng bại câu thương cá chết lưới rách này, tốt nhất là ngài nên ngoan ngoãn nghe lời tôi đi."
Gò má Trương Chấn Đông co giật liên hồi, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu, bắt đầu đánh bài chuồn: "Cậu làm như vậy có nghĩ cho Tôn Tình Vũ không? Nếu như chuyện này bị phơi bày, vị thiếu gia kia sẽ đối xử với cô ấy như thế nào?"
Ánh mắt của Ninh Đường thâm trầm, sâu xa đáp: "Tôi đã nói rồi, để giành được tài nguyên, tôi sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, tôi đề cử Diệp Trác Nhạc với ngài, tất nhiên cũng đã chuẩn bị để ngài không thể từ chối. Chỉ cần ngài để Diệp Trác Nhạc nhận vai nam chính, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết, Tôn Tình Vũ không sao, ngài cũng không chịu tổn thất, và cả tôi cũng không bị gì."
"Cậu!" Trương Chấn Đông suýt nữa giận điên lên, mấy năm qua, ông chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Từ khi thành danh tới nay, chưa một ai dám đối xử với ông như vậy cả!
Cứ tưởng Ninh Đường vốn ôn hoà, tính cách nhã nhặn dễ nói chuyện, nhưng hôm nay ông mới được sáng mắt, cũng đã thấm thía một chân lý, không thể tin vào lời đồn, mẹ nó chỉ toàn là đánh rắm!
Ninh Đường ung dung mặc áo khoác vào: "Tình thế của Nhạc Nhạc nhà chúng tôi bắt buộc phải có được vai nam chính này, trong vòng ba ngày phải cho tôi câu trả lời, cảm ơn nhé."
Chuyện ngày hôm nay sẽ không tạo ra bất lợi gì, bởi vì Ninh Đường biết, Trương Chấn Đông không có gan đến vậy.
Về đến nhà, Ninh Đường ngâm nước nóng tắm.
Cậu nằm trong bồn tắm có thể chứa được hai người, hơi men khiến cho cậu hơi chóng mặt, hơi nóng bốc lên làm cho cậu buồn ngủ. Tuy lúc nãy trên đường về đã uống thuốc giải rượu, nhưng chẳng có tác dụng bao nhiêu.
Lúc này, tiếng mở chốt cửa bên ngoài vang lên.
Ngay sau đó, cửa phòng tắm bị đẩy ra, một bóng người cao to xuyên qua hơi nước lượn lờ chậm rãi đến gần.
"Uống rượu?" Tiếng nói của Cố Quân Dao trầm thấp, rất êm tai, tựa như tiếng đàn ngân vang vậy.
Ninh Đường mở mắt ra, nhưng không nhìn anh, chỉ rầu rĩ "Ừ" một tiếng.
Cố Quân Dao khẽ cười, đưa tay thử độ ấm, lại nhìn Ninh Đường, ánh mắt không kiềm được xuyên qua làn nước óng ánh, hướng về xương quai xanh trắng nõn như thiên sứ.
"Tắm chung nhé?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương