Người Điện Tử Mười Vạn Vôn
Chương 41: Bảo Vệ Tốt Ngọc Bích Của Cậu
Hình Uyên mở băng đạn nhìn số đạn còn bên trong một chút: "Không tới thị trấn Cayenne, trực tiếp tới thành phố Cantel đi." Diệp Văn Hiên vỗ tay lái: "Anh tưởng mình là người sắt à, tới Cantel mất hơn năm tiếng rưỡi, trước tiên chúng ta tìm phòng khám bệnh đã." "Không kịp." Hình Uyên trầm giọng: "Máy bay trinh sát vẫn luôn thăm dò hướng đi tiếp theo của chúng ta, bọn chúng sẽ tra tới đây rất nhanh, quy mô các thị trấn ven đường quá nhỏ, tìm người hỏi một chút liền biết có người lạ tới hay không." Diệp Văn Hiên mím môi: "Còn hai vệ sĩ của anh?" Hình Uyên liếc nhìn di động đặt bên cạnh: "Chưa có tin, có lẽ vẫn chưa thoát hiểm." Diệp Văn Hiên nhỏ giọng mắng một câu, đẩy tốc độ lên tới mức nhanh nhất. Hình Uyên: "Đi Cantel, nghe lời." Lúc này Diệp Văn Hiên không nói chuyện, qua thật lâu mới trầm thấp ừ một tiếng. Thế nhưng tình huống lại không được như ý. Sau một tiếng, Hình Uyên chìm vào hôn mê. Chờ tới khi Diệp Văn Hiên phát hiện thì cả người Hình Uyên đã tuột xuống ghế sau, Diệp Văn Hiên run lên, lập tức dừng xe lại, chờ đến khi hồi phục tinh thần thì bản thân đã từ ghế lái chạy ra ghế sau. May mà không gian trong xe việt dã khá rộng rãi. Diệp Văn Hiên chống một tay lên ghế ngồi, từ trên cao nhìn xuống Hình Uyên, đối phương nhắm chặt mắt, trán mướt mồ hôi lạnh, cậu đưa tay vỗ nhẹ mặt đối phương, nhất thời bị độ nóng dọa hoảng. "Sốt rồi." Cậu lẩm bẩm, dùng lưng bàn tay vỗ vỗ mặt Hình Uyên. "Hình Uyên, đừng ngủ, anh phát sốt rồi." Diệp Văn Hiên tiến tới bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Nghe thấy tôi nói chuyện không, Hình tổng? Hình ông chủ? Đồ lưu manh?" Đối phương không phản ứng chút nào. Diệp Văn Hiên đưa tay vén mí mắt, sau đó cẩn thận đỡ đối phương ngồi dậy, gỡ băng vải quấn trên ngực nhìn vết thương một chút, sau đó cụt hứng rụt tay: "Không được, mình không thể nào xử lý chuyện này được." Ở một đầu khác quốc lộ, một chiếc máy bay trinh thám loại nhỏ lén lút điểm theo, Diệp văn Hiên ngồi ở phía sau liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí ghế lái, cậu vừa khởi động xe vừa búng tay phải một cái. Cách đó năm mươi mét, máy bay trinh sát phát ra tiếng xẹt xẹt chói tai, một tia chớp chỉ lớn chừng ngón tay cái bám vào hệ thống điều khiển phi hành, dòng điện mạnh mẽ đốt cháy toàn bộ thiết bị bên trong, máy bay trinh sát từ trên cao rơi xuống, đập xuống đất biến thành một đống sắt vụn. Diệp Văn Hiên không nhìn lại phía sau, cậu cầm lấy di động kiểm ra vị trí của thị trấn Cayenne, vừa xem vừa cấp tốc lái xe lao đi. "Lúc này... cho dù muốn đi Cantel cũng không được." Cậu cầm chắc tay lái, lẩm bẩm: "Tôi sẽ tìm bệnh viện... Hình Uyên, anh cố chống đỡ cho tôi...." Cách đó mười mấy km, trên đường quốc lộ, vài chiếc Jeep đang di chuyển. Miles ném màn hình đã mất tín hiệu cho người điều khiển máy bay trinh sát ngồi ở ghế bên trên, dựa vào lưng ghế, khoanh tay suy tư. Ghế Jeep rộng rãi cũng có chút không chứa nổi người đàn ông có thân hình đặc biệt cường tráng này, Miles gác chân lên hàng ghế trước, một lát sau dùng chân đá ghế phó lái: "Còn bao nhiêu chiếc máy bay trinh sát?" Điều khiển viên đang cố điều chỉnh một chiếc máy bay trinh sát, nghe vậy thì đáp lại: "Không nhiều lắm, có ba chiếc đang bay, trong cốp xe còn năm chiếc nhưng vẫn chưa lắp ráp." "Lắp hết tất cả đi. À, trang bị chút đồ cách điện cho máy bay, nhựa dẻo cao su này nọ." Miles nói: "Tao nhớ có hai chiếc có lắp đạn dược, cho cất cánh hết đi, dọc theo đường cái tìm kiếm tung tích." Tiểu đội trưởng Phi Lang đang lái xe muốn nói lại thôi: "Miles tiên sinh...." "Được rồi, tao biết mày lo lắng cái gì." Miles xua xua tay: "Yên tâm, chỉ cần bọn nó vẫn chưa tiến vào địa phận Cantel, cho dù phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì trên đường, cảnh sát Anh quốc sẽ không để ý tới." Tiểu đội trưởng nắm chắc tay lái: "Hẳn là thủ đoạn của Huynh Đệ Minh...." "Tiệc sinh nhật của công chúa hoàng gia cũng sắp tới rồi." Miles sâu xa nói: "Nếu như lúc này hoàng gia hoặc người tham gia xả ra chuyện ngoài ý muốn thì cảnh sát Luân Đôn sẽ rất áp lực, một lượng lớn nhân thủ từ các nơi sẽ được điều động để đảm bảo an toàn cho Luân Đôn." "Trong tình huống cảnh lực thiếu thốn, duy trì trị an thành phố đã rất cố sức, những thị trấn nhỏ vắng người tới này phỏng chừng không thể quản được." "Còn Wilson Beaks, vì sao Miles tiên sinh lại giữ hắn lại?" Tiểu đội trưởng Phi Lang nhỏ giọng hỏi: "Hắn đã nghe thấy rất nhiều cuộc nói chuyện của chúng ta." Miles chậc một tiếng: "Beaks là gia tộc quý tộc thượng lưu, rất hữu dụng, huống chi hắn còn xây dựng nên Hắc Môn. Nếu để chúng ta sử dụng thì chính là một khối tài sản lớn." Vừa nói, Miles vừa đạp chân lên cửa sổ, cả người chiếm cứ toàn bộ hàng ghế sau, sau đó lôi dao găm ra thưởng thức. "Vì giao dịch với mấy tên người Hoa quốc mà làm tới mức này, thật không hiểu lão đại đang nghĩ gì." "Nhưng nếu nhờ vậy mà phát hiện được vũ khí bí mật thì cuộc trao đổi này coi như đáng giá." Hắn nhìn chằm chằm con dao găm đang tung bay giữa các ngón tay, chậm rãi lộ ra nụ cười: "Hi vọng bọn chúng không làm tao thất vọng." Lúc này, vũ khí bí mật mà Miles vừa nhắc tới đang điên cuồng đua xe. Sắc trời tối dần, Diệp Văn Hiên không thể không tập trung toàn bộ sự chú ý, rất sợ một khi không chú ý sẽ bỏ lỡ cột mốc đường đi tới thị trấn Cayenne. "Thị trấn Cayenne, thị trấn Cayenne.... bệnh viện tư nhân Knicks...." Diệp Văn Hiên quẹo xe vào một đoạn đường phụ, vừa lưu ý cột mốc đánh dấu ven đường vừa thỉnh thoảng cúi đầu kiểm tra tọa độ trên điện thoại. "Thị trấn Cayenne... chính là chỗ này!" Diệp Văn Hiên xoay chuyển tay lái, quẹo xe qua phải, từ đường cái rẽ vào thị trấn có quy mô không nhỏ này. Tới nơi này xe cộ dần dần nhiều hơn, ven đường tùy ý có thể thấy được đám con nít đang đùa giỡn, kiến trúc xung quanh cũng có chút hơi hướm của thành phố lớn, không còn là phong cách nông thôn nữa. Chiếc xe việc dã đầy bụi bặm này không làm dân cư thị trấn chú ý quá nhiều, Diệp Văn Hiên theo đường lớn lái xe qua năm sáu con phố, rốt cuộc cũng tìm được bệnh viện tư nhân Knicks. Bởi vì sắc trời đã tối nên ngoài cửa cũng không có bao nhiêu người. Diệp Văn Hiên quan sát tình huống xung quanh một chút, quyết định dừng xe lại ở cửa bệnh viện. Dù sao thì thể hình của Hình Uyên cũng quá cao lớn, nếu cậu đậu xe quá xa thì không thể nào vác người tới cửa chính bệnh viện nổi. Trước khi xuống xe cậu liếc nhìn vết máu cùng bụi đất trên quần áo, nghĩ tới những vết này không thể nào xử lý sạch sẽ ngay được, Diệp Văn Hiên dứt khoát cứ vậy xuống xe, vòng ra ghế sau khiêng Hình Uyên đã hôn mê lên vai. "Ui...." Cậu bị trọng lượng ép tới hơi khòm lưng, lảo đảo một chút, sau đó lập tức đưa tay vịn vào thân xe để giữ thăng bằng: "Anh.... cũng nặng quá đấy...." Hình Uyên vẫn còn nhắm mắt, không biết trời đất gì nằm trên lưng Diệp Văn Hiên. Diệp Văn Hiên cẩn thận điều chỉnh vị trí một chút rồi tập tễnh đi tới cửa bệnh viện, chưa đi được mấy bước, tạo hình quá thê thảm của hai người lập tức làm người xung quanh kinh hô. Vài người đàn ông đi tới hỏi cậu có cần giúp đỡ hay không, Diệp Văn Hiên cảm kích gật đầu: "Anh trai tôi bị thương, làm ơn giúp tôi đưa ảnh vào phòng cấp cứu với." Một đám người rối loạn khiêng người vào phòng cấp cứu, Diệp Văn Hiên cũng muốn đi theo nhưng bị một y tá kéo lại: "Tiên sinh, cậu cũng bị thương, mau theo tôi qua đây cho bác sĩ kiểm tra!" Diệp Văn Hiên: "A?" Y tá kéo cậu đi qua một hướng khác: "Tai của cậu đang chảy máu!" Diệp Văn Hiên đưa tay sờ một chút, lúc này mới phát hiện tai mình lại chảy máu. "Nhưng mà.... anh của tôi...." Cậu giật cổ tay trái, quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu: "Anh tôi vẫn còn chưa tỉnh, tôi lo lắng." "Yên tâm, tôi sẽ nhờ y tá trưởng trông giúp cậu. Aiz, cậu nhóc này thật là, chỉ biết lo cho anh trai thôi, màng tai bị thương cũng không biết." Y tá hiển nhiên đã xem cậu thành cậu trai không hiểu chuyện, túm lấy cậu cằn nhằn giáo dục. Diệp Văn Hiên rốt cuộc cũng thu hồi tầm mắt, trong lòng mặc dù lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra chút luống cuống mỉm cười: "Xin lỗi... vừa nãy.... tôi sợ quá." Y tá không nói tiếp nữa, kéo cậu lên lầu ba, tìm bác sĩ giúp cậu kiểm tra vết thương. Tình huống của Diệp Văn Hiên kỳ thực không quá nghiêm trọng, vết thương chảy máu, sau đó máu đông lại thành vảy ở ngay chỗ bị thương, mấy ngày này chỉ cần không dính nước, không nghe điện thoại, cơ bản có thể tự mình lành lại. Thế nhưng bác sĩ vẫn kê toa cho cậu một chút thuốc bôi ngoài da. Diệp Văn Hiên nhận thuốc xong thì quay xuống lầu, Hình Uyên đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật. "Lưng cùng vai trái ngoại trừ bỏng diện rộng thì còn rất nhiều mảnh nhỏ đâm sâu vào thịt, trước đó đã tiến hành xử lý đơn giản, chỉ là có một số ghim quá sâu nên các cậu không phát hiện." Y tá trưởng đang giải thích tình huống với Diệp Văn Hiên ở ngoài phòng phẫu thuật: "Vết thương có chút nhiểm trùng nhưng chỉ số sinh tồn của bệnh nhân vẫn rất ổn định, cậu không cần quá lo lắng." Ánh mắt Diệp Văn Hiên khóa chặt ở cánh cửa phòng phẫu thuật, trầm mặt gật đầu. Lúc Hình Uyên tiến hành phẫu thuật, cậu còn một chút chuyện khác cần phải làm. Lái chiếc việt dã rời xa khỏi phạm vi bệnh viện, Diệp Văn Hiên dạo một vòng thị trấn Cayenne để nắm rõ địa hình, sau đó tìm một chỗ khá khuất, đậu xe ở đó. Nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, Diệp Văn Hiên ngồi nghiêng trên ghế lái, ngậm điếu thuốc của Hình Uyên, cũng không châm lửa, cứ vậy cắn điếu thuốc suy tư những chuyện đã phát sinh. Dọc theo đường từ trang viên Wilson tới đây, cậu đã phá hủy ba chiếc máy bay trinh sát, sau đó không thấy thêm chiếc nào nữa, cũng không biết rốt cuộc đã từ bỏ hay chưa. Mấy thứ vo ve hệt như ruồi bu phân này làm Diệp Văn Hiên bắt đầu có chút nghi thần nghi quỷ. Cứ cảm thấy ở xung quanh có thứ gì đó đang lén lút rình rập mình. Đương nhiên cũng có thể chỉ là vấn đề tâm lý mà thôi. Lấy lại bình tĩnh, cậu lấy điện thoại ra gửi tin cho Thực Nhân Hoa cùng Tiểu Muội. Pháp Sư: [Đám sói cắn quá chặt, có thể trợ giúp không?] Một lát sau, Thực Nhân Hoa không có động tĩnh, Tiểu Muội vẫn im hơi lặng tiếng lúc này gửi tin tới. Tiểu Muội: [Xin hãy báo tình huống cụ thể.] Pháp Sư: [Bọn tôi đang ở thị trấn Cayenne ở hướng Tây Bắc thành phố Cantel. Mục tiêu nhiệm vụ bị mìn nổ bị thương, hiện giờ đang tiến hành phẫu thuật, người của Phi Lang có khả năng sẽ tìm tới rất nhanh. Nếu không sử dụng năng lực của tôi thì không có cách nào trốn thoát.] Tiểu Muội: [Đã biết, tôi sẽ cố gắng chạy tới.] Tiểu Muội: [Pháp sư, hiện giờ Thực Nhân Hoa bị thương nặng hôn mê, tình cảnh của tôi cũng đang rất nguy hiểm, có thể cậu sẽ không đợi được sự giúp đỡ của tôi. Nói chung, xin hãy chuẩn bị tâm lý một mình đối mặt với Phi Lang và Huynh Đệ Minh.] Hô hấp Diệp Văn Hiên hơi nghẹn lại, ngồi thẳng người dậy. Tiểu Muội: [Có người tiết lộ thân phận của thành viên trong tổ, có thể là do nhân viên nội bộ. Tôi không xác định được chuyện này có liên quan tới vụ án Hình thị hay không, thế nhưng trong số nhân viên gặp tập kích quả thực đều là người của nhóm chúng ta.] Tiểu Muội: [Xin hãy cam đoan an toàn cho mục tiêu nhiệm vụ, anh ta nắm giữ chứng cứ phạm tội của Hình thị, nếu thật sự gặp khó khăn, phải làm anh ta đưa chứng cứ cho cậu, không quản là dùng phương pháp gì.] "Chứng cứ phạm tội..." Diệp Văn Hiên lẩm bẩm, tiếp đó tựa hồ nhớ tới gì đó, cậu vội vàng bò ra ghế sau, từ bên cạnh đống xác máy bay vỡ vụn cầm lấy chiếc USB kia. Là lúc Hình Uyên hôn mê vô ý làm rơi ở đây. "Cái này....hẳn là nó đi?" Ngay lúc này, điện thoại rung một chút. Diệp Văn Hiên cầm chặt USB, cầm lấy di động liếc mắt nhìn một chút. Tiểu Muội: [Cảnh sát Anh quốc không đáng tin, nếu bị vây quét phạm vi lớn, giật chết mịa chúng nó đi.] Diệp Văn Hiên: "..." Cô em này thật thô bạo, nhưng mà cậu thích. Sau khi liên hệ với Tiểu Muội, Diệp Văn Hiên nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi một cuộc điện thoại quốc tế. Điện thoại đổ năm tiếng chuông thì trực tiếp tiến vào kênh mã hóa, bên kia có người nghe máy. "Alo, tôi là Pháp Sư." Cậu không gọi tên, chỉ hỏi: "Nghe nói trong nhà đang gặp chuyện không may nên gọi về hỏi thăm một chút, mọi người vẫn khỏe chứ?" Bên kia đầu dây, một giọng nam trầm thấp lại đầy tang thương nói: "Có chút va chạm nhưng căn cốt không bị thương, bên ngoài nguy hiểm hơn trong nhà rất nhiều, Pháp Sư hãy tự mình cẩn thận." Là âm thanh của Trịnh Hưng Quốc. Diệp Văn Hiên chập rãi thở phào một hơi: "Vậy thì tốt rồi, tôi có liên hệ với Tiểu Muội, nghe nói Thực Nhân Hoa xảy ra chuyện." "Cậu so với cô ấy lại càng nguy hiểm hơn, hãy tự đảm bảo an toàn cho mình, đồng thời cũng bảo vệ thật tốt viên ngọc bích kia." Diệp Văn Hiên sững sờ một lúc mới ý thức được ngọc bích mà đối phương nói là ai. Cậu hé miệng, phun ra hai chữ: "...đã hiểu." Trịnh Hưng Quốc đang ở Hoa quốc cách đó mấy ngàn km, cách mặt kính thủy tinh chăm chú nhìn vài bệnh nhân bị thương nặng nằm trong phòng cách ly. Chân mày ông nhíu chặt, áp điện thoại bên tai, môi không chuyển động nhưng âm thanh đã theo micro truyền tới. "Tôi đặc biệt cho phép cậu sử dụng năng lực quy mô lớn trong lần hành động bên ngoài này, thế nhưng có hai điều cần ghi nhớ. Một, không được lạm sát người vô tội. Hai, nhớ kỹ phải ngụy trang chính mình, trên thế giới này không phải chỉ có một mình cậu là dị năng giả, nếu bị người khác phát hiện, cậu không còn là chính mình nữa." Diệp Văn Hiên hiểu, cậu hít sâu một hơi, lặp lại một lần: "Đã hiểu!" Sau cùng, Trịnh Hưng Quốc nói: "Tới đại sứ quán xin giúp đỡ." Lúc trở về bệnh viện thì đã là rất khuya, thế nhưng Diệp Văn Hiên vẫn cảm giác được máu trong người mình sôi trào, cậu không thể không đứng ở góc phòng hít sâu vài cái, chậm rãi lắng đọng dòng suy nghĩ trong lòng. [*] TKT - vũ khí kiểu mới của Hoa quốc Miles: "Người Hoa quốc quỷ quyệt, bọn mày lại phát minh ra vũ khí kiểu mới gì đấy?" Trịnh Hưng Quốc: "Không có, bọn tôi là dân tộc yêu hòa bình.(⊙▽⊙)" Diệp Văn Hiên: "Đúng á, bọn tôi cũng đâu có khi dễ gì nước mấy người.(⊙▽⊙)" Hình Uyên: "Bọn tôi đặc biệt tuân thủ pháp luật.(⊙▽⊙)" Miles: "Vậy đám đàn em ăn hại của tao làm sao lại chết?" Bộ trưởng La Văn: "Aiz, làm chuyện xấu nhiều quá, bị trời phạt.(⊙▽⊙)" Diệp Văn Hiên: "Thực thảm.(⊙▽⊙)"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương