Người Đuổi Thi
Chương 17: Sát linh
Hai người bước đi thật cẩn thận, tránh qua các thi thể, bước lên những khoảng trống hiếm hoi tiến về phía trong thành đi tới.
Hai người tại trong thành đi xung quanh tìm hiểu hồi lâu, có thể chắc chắn xác định đã không có người sống ở trong thành nữa.
Tình huống của Lưu Hồng lúc này thật không tốt, âm khí xung quanh không ngừng dũng mãnh tiến vào trong thân thể của nàng.
Nàng quay lại nhìn Triệu Bích Long chỉ thấy tên này trừ có tim đập nhanh ra bên ngoài thì không có phản ứng gì khác, âm khí xung quanh thấy hắn giống như là chuột thấy mèo vậy, ngoan ngoãn vòng ra xung quanh.
“Hiện tại chúng ta phải làm sao? Mọi người trong thành đều chết sạch, nếu …” Triệu Bích Long còn chưa có nói xong liền ngậm miệng lại.
Hắn vốn định nói mặc dù là nàng muốn tìm người trong thành nhưng với tình hình này e là người đó đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà cái vị người đuổi thi chưa từng gặp mặt kia lại là người thân duy nhất của con nhỏ này hiện tại, bỏi thế nên hắn rất thức thời mà ngậm mồm lại.
Lưu Hồng chỉ chỉ về hướng đông thành: “Con quỷ này là người ở thành đông mang về, lão Trương lúc trước cũng là đi về phía đông thành định đuổi thi, chúng ta đến phía đông thành tìm xem.”
Triệu Bích Long mang trên mặt một bộ sầu khổ ảo não, kiểu như ta biết ngay sẽ như vậy mà điệu bộ. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng yếu dần, dần dần bị mây đen che khuất.
Thời điểm đêm đen gió lớn như thế này, đi vào địa phương nguy hiểm như vậy hiển nhiên là hành động không hề khôn ngoan chút nào.
Hắn đang muốn mở miệng ngăn cản nhưng Lưu Hồng tựa như đã biết trong lòng hắn muốn nói gì, bình thản nói: “Đa tạ Triệu đạo trưởng đã đi cùng ta một đoạn đường, cơ thể ta bây giờ cũng không có gì đáng ngại, con đường phía trước nguy hiểm khó lường, tiếp sau đây để một mình ta đi thôi!”
Triệu Bích Long trong lòng cân nhắc lợi hại một phen rồi cười khổ nói: “Sư phụ ta có nói qua, nếu muốn sống lâu thì phải làm một cái người bình thường, dù cho gặp chuyện bất bình cũng không được xen vào. Nếu đã như vậy, một mình ngươi thì phải cẩn thận một chút!”
Lưu Hồng gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Chính ngươi cũng cẩn thận!”
Nói xong liền hướng thành đông bước tới, để lại Triệu Bích Long đang đứng nhìn theo bóng dáng của nàng mà ngây người.
Lưu Hồng một mạch đi thẳng về phía thành đông, nàng cố gắng chọn những nơi hẻo lánh mà đi, những nói này tương đối ít thi thể.
Có lẽ là do thân thể của nàng đã không còn chỗ chứa, những âm khí này cũng không còn dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nàng nữa.
Đây cũng có thể xem như là chuyện tốt, nhưng chính nàng cũng đang cảm thấy trong cơ thể có vật gì phải rạn nứt, giống như sâu phá kén vậy.
Đang lúc nàng muốn cẩn thần cảm nhận cái cảm giác này trong thân thể thì đột nhiên có tiếng kêu truyền đến.
Nàng giật mình, nhanh chóng giấu mình vào môt góc âm u không sáng sủa, đợi một hồi lâu lại không thấy xung quanh có động tĩnh gì.
Qua thêm một lát lại cõ vài tiếng gào vang lên.
Lần này nàng đã nghe rõ ràng, là tiếng người.
Trong lòng nàng vui vẻ, có người sống nghĩa là tòa thành này chưa hoàn toàn biến thành một tòa tử thành, lão Trương vẫn có cơ hội còn sống.
Nàng phân biệt phương hướng rồi tiến về hướng có âm thanh, dần dần đi ra khỏi ngõ nhỏ. Trước mắt nàng là một gian nhà có chút giống nhà của nàng, là một ngôi nhà bằng gạch.
Trước phòng có rất đông người tự tập, phải đến bốn năm mươi người giống như là đi xem xiếc vậy.
Lúc Lưu Hồng muốn tiến lên tìm hiểu chuyện gì lại đột nhiên phát hiện, những nơi khác trong thành đều là âm khí đầy trời vậy mà nơi này không hề có âm khí ngược lại có một loại khí màu đỏ tươi.
Mà trong đám người không ngừng có tiếng gào truyền ra.
“Sát linh chính là đang mê hoặc mọi người tự giết lẫn nhau, lấy tỏa ra sát khí để nó tu luyện.”
Khi Lưu Hồng còn đang nghi hoặc, bên cạnh nàng chọt truyền đến một giọng nữ, Lưu Hồng kinh sợ vội vàng lấy tay bịt kín miệng mình.
Chỉ thấy nàng kia đang dựa vào một bên khác của tường, hé mặt theo một cái lỗ hongrp trên tường ra ngoài.
“Vào đi, đừng để sát linh phát hiện!” người nọ hướng Lưu Hồng vẫy vẫy tay.
Lưu Hồng chần chờ một lát, cuối cùng vẫn thật cẩn thận đi về hướng người nọ.
Chỉ thấy trong sân đang ngồi đó ba người, đều là những người trẻ tuổi, người lớn nhất nhìn qua chắc cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, người nhỏ tuổi nhất có vẻ cùng nàng không sai biệt lắm.
Mà người lúc trước nói chuyện chính là người nhỏ tuổi nhất này, đây là một cô gái. Cô gái có một khuôn mặt thanh tú, dễ dàng khiến cho người đối diện sinh ra hảo cảm.
Nàng tới gần Lưu Hồng, nhỏ giọng hỏi: “Ồ một anh chàng thật đẹp trai, ngươi cũng là đến để hàng yêu trừ ma sao? Ngươi thuộc môn phái nào?”
Hai người tại trong thành đi xung quanh tìm hiểu hồi lâu, có thể chắc chắn xác định đã không có người sống ở trong thành nữa.
Tình huống của Lưu Hồng lúc này thật không tốt, âm khí xung quanh không ngừng dũng mãnh tiến vào trong thân thể của nàng.
Nàng quay lại nhìn Triệu Bích Long chỉ thấy tên này trừ có tim đập nhanh ra bên ngoài thì không có phản ứng gì khác, âm khí xung quanh thấy hắn giống như là chuột thấy mèo vậy, ngoan ngoãn vòng ra xung quanh.
“Hiện tại chúng ta phải làm sao? Mọi người trong thành đều chết sạch, nếu …” Triệu Bích Long còn chưa có nói xong liền ngậm miệng lại.
Hắn vốn định nói mặc dù là nàng muốn tìm người trong thành nhưng với tình hình này e là người đó đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà cái vị người đuổi thi chưa từng gặp mặt kia lại là người thân duy nhất của con nhỏ này hiện tại, bỏi thế nên hắn rất thức thời mà ngậm mồm lại.
Lưu Hồng chỉ chỉ về hướng đông thành: “Con quỷ này là người ở thành đông mang về, lão Trương lúc trước cũng là đi về phía đông thành định đuổi thi, chúng ta đến phía đông thành tìm xem.”
Triệu Bích Long mang trên mặt một bộ sầu khổ ảo não, kiểu như ta biết ngay sẽ như vậy mà điệu bộ. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng yếu dần, dần dần bị mây đen che khuất.
Thời điểm đêm đen gió lớn như thế này, đi vào địa phương nguy hiểm như vậy hiển nhiên là hành động không hề khôn ngoan chút nào.
Hắn đang muốn mở miệng ngăn cản nhưng Lưu Hồng tựa như đã biết trong lòng hắn muốn nói gì, bình thản nói: “Đa tạ Triệu đạo trưởng đã đi cùng ta một đoạn đường, cơ thể ta bây giờ cũng không có gì đáng ngại, con đường phía trước nguy hiểm khó lường, tiếp sau đây để một mình ta đi thôi!”
Triệu Bích Long trong lòng cân nhắc lợi hại một phen rồi cười khổ nói: “Sư phụ ta có nói qua, nếu muốn sống lâu thì phải làm một cái người bình thường, dù cho gặp chuyện bất bình cũng không được xen vào. Nếu đã như vậy, một mình ngươi thì phải cẩn thận một chút!”
Lưu Hồng gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Chính ngươi cũng cẩn thận!”
Nói xong liền hướng thành đông bước tới, để lại Triệu Bích Long đang đứng nhìn theo bóng dáng của nàng mà ngây người.
Lưu Hồng một mạch đi thẳng về phía thành đông, nàng cố gắng chọn những nơi hẻo lánh mà đi, những nói này tương đối ít thi thể.
Có lẽ là do thân thể của nàng đã không còn chỗ chứa, những âm khí này cũng không còn dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nàng nữa.
Đây cũng có thể xem như là chuyện tốt, nhưng chính nàng cũng đang cảm thấy trong cơ thể có vật gì phải rạn nứt, giống như sâu phá kén vậy.
Đang lúc nàng muốn cẩn thần cảm nhận cái cảm giác này trong thân thể thì đột nhiên có tiếng kêu truyền đến.
Nàng giật mình, nhanh chóng giấu mình vào môt góc âm u không sáng sủa, đợi một hồi lâu lại không thấy xung quanh có động tĩnh gì.
Qua thêm một lát lại cõ vài tiếng gào vang lên.
Lần này nàng đã nghe rõ ràng, là tiếng người.
Trong lòng nàng vui vẻ, có người sống nghĩa là tòa thành này chưa hoàn toàn biến thành một tòa tử thành, lão Trương vẫn có cơ hội còn sống.
Nàng phân biệt phương hướng rồi tiến về hướng có âm thanh, dần dần đi ra khỏi ngõ nhỏ. Trước mắt nàng là một gian nhà có chút giống nhà của nàng, là một ngôi nhà bằng gạch.
Trước phòng có rất đông người tự tập, phải đến bốn năm mươi người giống như là đi xem xiếc vậy.
Lúc Lưu Hồng muốn tiến lên tìm hiểu chuyện gì lại đột nhiên phát hiện, những nơi khác trong thành đều là âm khí đầy trời vậy mà nơi này không hề có âm khí ngược lại có một loại khí màu đỏ tươi.
Mà trong đám người không ngừng có tiếng gào truyền ra.
“Sát linh chính là đang mê hoặc mọi người tự giết lẫn nhau, lấy tỏa ra sát khí để nó tu luyện.”
Khi Lưu Hồng còn đang nghi hoặc, bên cạnh nàng chọt truyền đến một giọng nữ, Lưu Hồng kinh sợ vội vàng lấy tay bịt kín miệng mình.
Chỉ thấy nàng kia đang dựa vào một bên khác của tường, hé mặt theo một cái lỗ hongrp trên tường ra ngoài.
“Vào đi, đừng để sát linh phát hiện!” người nọ hướng Lưu Hồng vẫy vẫy tay.
Lưu Hồng chần chờ một lát, cuối cùng vẫn thật cẩn thận đi về hướng người nọ.
Chỉ thấy trong sân đang ngồi đó ba người, đều là những người trẻ tuổi, người lớn nhất nhìn qua chắc cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, người nhỏ tuổi nhất có vẻ cùng nàng không sai biệt lắm.
Mà người lúc trước nói chuyện chính là người nhỏ tuổi nhất này, đây là một cô gái. Cô gái có một khuôn mặt thanh tú, dễ dàng khiến cho người đối diện sinh ra hảo cảm.
Nàng tới gần Lưu Hồng, nhỏ giọng hỏi: “Ồ một anh chàng thật đẹp trai, ngươi cũng là đến để hàng yêu trừ ma sao? Ngươi thuộc môn phái nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương