Người Đuổi Thi
Chương 26: Hi vọng
Tuy nói rằng âm khí xung quanh tụ lại không hề ít nhưng vẫn là không thể nào so sánh với sát linh.
Lưu Hồng sắc mặt dữ tợn, phát cuồng rống lên, tiếng nói vốn trong trẻo giờ rống lên lại có chút khàn khàn.
Am khi quanh thân nàng như là lốc xoáy, càng thêm nhanh chóng hấp thu âm khí trên mười bộ hài cốt kia.
Lại càng làm cho xác chết trong thành trở nên cuồng bạo, hướng về phía Lưu Hồng chạy tới.
Lúc này thì là sát linh không thể ngờ được.
Nếu như có ai có thể đọc được suy nghĩ của sát linh sẽ thấy hiện giờ hắn đang nghĩ: “So với ta, làm thế nào mà người này còn âm tà hơn?”
Đôi mắt Lưu Hồng lạnh lẽo, giống như nước hồ âm u mà yên lặng.
Hai mắt nàng híp lại, từ trong mắt toát ra sát khí lạnh lẽo.
Nhiệt độ xung quanh bỗng hạ thấp, sự lạnh lẽo ăn mòn thần kinh của Triệu Bích Long.
Chỉ thấy Lưu Hồng phòng lên cao, tạo ra một tầng khí đen đeng tràn ra mọi hướng xung quanh, tạo ra một bầu trời đầy gió mang theo âm khí phóng thẳng tới sát linh.
Người và sát linh dùng âm khí đấu với sát khí, dùng khí hoá thành nắm đấm, lại hoá chiếc dùi, chỉ trong hơn mười hơi thở đã đánh ra hơn trăm đòn công kích.
Triệu Bích Long thấy cảnh này liền há hốc mồm.
Không khí nổ tung từng đợt, dưới mặt đất, cát đá bay mù mịt. Nhưng mà kết quả vẫn là Lưu Hồng rơi vào thế hạ phong, bị một dùi do sát khí tạo thành đâm vào, rơi xuống mặt đất tạo thành một cái hố thật to.
Nhưng sát linh cũng không dễ chịu gì, nó cố sức hấp thu sát khí trên hài cốt để chữa trị linh thể của mình rồi đứng lên.
Nó nhìn Lưu Hồng đang nằm trong hố rồi lại quay qua nhìn Triệu Bích Long đang đứng đó mà không hề bị âm khí và sát khí xâm phạm, quyết đoán mang theo mười bộ hài cốt bay về phía đông thành Giang Ninh.
Triệu Bích Long nhìn sát linh bay xa lẩm bẩm nói: “Quái lạ! Cái cổ mộ này không nằm trong thành Giang Ninh, sao con sát linh này lại cố chấp với phía đông thành như vậy?”
Đột nhiên hắn giật mình, vội vàng chạy lại phía hố sâu.
Tới cạnh Lưu Hồng, hắn kiểm tra hơi thở của nàng, hơi thở rất yếu nhưng may mà còn sống.
Hắn vội vàng cõng nàng đi về hướng trên núi, rời khỏi thành.
Trên núi.
Vẻ mặt Triệu Bích Long khẩn trương, liên tục gọi tên Lưu Hồng.
Tay hắn nhấn nhân trung nàng, Lưu Hồng vẫn không có tính, hắn đang suy tính làm hô hấp nhân tạo.
Ngay khi hắn đang cúi đầu xuống, từ trong rừng thò ra một cái đầu.
Là người sống sót ở thành Giang Ninh.
Triệu Bích Long hoảng hốt, đang định giải thích, chợt nhớ ra Lưu Hồng ở trong mắt bọn họ là đàn ông.
Vậy không cần giải thích, liền cúi đầu hôn nàng.
Nhưng mà đúng lúc này, Lưu Hồng … mở mắt.
Trạng thái lúc trước của nàng còn chưa tan hẳn, lúc này nhìn nàng có chút âm trầm.
Triệu Bích Long hoảng hốt, vội vàng luống cuống giải thích: “Hô … hấp … nhân tạo, ta chỉ … chỉ định … hô hấp … nhân tạo mà thôi.”
Lưu Hồng vẻ mặt suy yếu, lại lộ ra nét mỉm cười, ít nhất là vẫn còn sống.
“Đỡ ta đứng lên.”
Triệu Bích Long vội vàng tới nâng nàng dậy.
“Sát linh đâu? Đây là đang ở đâu?”
“Triệu Bích Long nói: “sát linh bị ngươi đánh bị thương, chạy trốn về phía đông thành, Còn nơi này là …”
“Sư huynh, nơi này là núi Giang Lâm!” Sở Ngũ nhảy ra nói.
“Lưu Hồng nhướng mày, sắc mặt lộ ra vẻ không biết nên nói cái gì: “Các ngươi sao còn chưa đi?”
Một người trong nhóm liền nói: “Chúng ta cũng không biết nên đi nơi nào a! Trong đây toàn người già và người bị thương.”
Sở Ngũ gật đầu nói: “Chúng ta phải đi theo sư huynh trừ yêu diệt ma, thay trời đi đường.”
Triệu Bích Long bị đứa bé này chọc cười, sửa lại nói: “Là thay trời hành đạo!”
Sở Ngũ gãi đầu không hiểu nói: “Đường không phải là một vật cụ thể sao? Để cho người ta có thể đi. Hiện giờ ta là đang đi theo nhân lộ, chỉ cần ta trở thành sư đệ của Lưu sư huynh, lúc đó con đường của ta không phải là thiên loẹ hay sao … Thiên đạo là cái gì?”
Triệu Bích Long cười ha ha: “Đúng là ý nghĩa như vậy!”
Hắn quay đầu nhìn về phái Lưu Hồng lại thấy nàng đang cau mày.
“Làm sao vậy?”
Lưu Hồng chua xót nói: “Sái khí trong thành ngày càng lớn hơn.”
Lưu Hồng giải thích: “Trong người ta bị âm khí ăn mòn càng nhiều, thực lực của ta càng mạnh, ta có thể cảm nhận được.”
“Vả lại sát linh có mười bộ hài cốt kia, tốc độ khôi phục của sát linh sẽ càng nhanh, đên lúc đó chỉ sợ …”
Triệu Bích Long gật đầu: “Với tốc độ này của chúng ta, cho dù có dùng ngựa, cũng không chạy thoát được.”
Hắn giận dữ nói: “Đáng giận! Nếu ta có thể biết được vị trí ngôi mộ cổ, vậy có thể tìm được bản thể của sát linh, lúc đó may ra có một đường sống.”
Lưu Hồng sửng sốt: “Bản thể?”
Triệu Bích Long gật đầu: “Bản thể đối với sát linh rất quan trọng, nó là sát khí biến thành, cần thời gian để biến hoá, không phải cứ hấp thu nhiều sát khí là biến hoá được. Nếu có thể tìm được bản thể của nó, thì có cơ hội phong ấn nó lại.”
Lưu Hồng giật mình nói: “Có lẽ ta biết bản thể của nó ở đâu.”
Triệu Bích Long nghi ngờ.
Lưu Hồng giải thích: “Nghe nói từ trong mộ cổ đi ra có một người một cái xác, mà người kia thì không lâu sau liền bị điên rồi. Ta nghĩ, có lẽ lúc ấy, người này bị sát khí ảnh hưởng tưởng rằng bản thể của sát linh là người thân của mình.
Triệu Bích Long như bừng tỉnh nhận ra.
Như vậy thì có thể hiểu được! Nhưng là …
Lưu Hồng sắc mặt dữ tợn, phát cuồng rống lên, tiếng nói vốn trong trẻo giờ rống lên lại có chút khàn khàn.
Am khi quanh thân nàng như là lốc xoáy, càng thêm nhanh chóng hấp thu âm khí trên mười bộ hài cốt kia.
Lại càng làm cho xác chết trong thành trở nên cuồng bạo, hướng về phía Lưu Hồng chạy tới.
Lúc này thì là sát linh không thể ngờ được.
Nếu như có ai có thể đọc được suy nghĩ của sát linh sẽ thấy hiện giờ hắn đang nghĩ: “So với ta, làm thế nào mà người này còn âm tà hơn?”
Đôi mắt Lưu Hồng lạnh lẽo, giống như nước hồ âm u mà yên lặng.
Hai mắt nàng híp lại, từ trong mắt toát ra sát khí lạnh lẽo.
Nhiệt độ xung quanh bỗng hạ thấp, sự lạnh lẽo ăn mòn thần kinh của Triệu Bích Long.
Chỉ thấy Lưu Hồng phòng lên cao, tạo ra một tầng khí đen đeng tràn ra mọi hướng xung quanh, tạo ra một bầu trời đầy gió mang theo âm khí phóng thẳng tới sát linh.
Người và sát linh dùng âm khí đấu với sát khí, dùng khí hoá thành nắm đấm, lại hoá chiếc dùi, chỉ trong hơn mười hơi thở đã đánh ra hơn trăm đòn công kích.
Triệu Bích Long thấy cảnh này liền há hốc mồm.
Không khí nổ tung từng đợt, dưới mặt đất, cát đá bay mù mịt. Nhưng mà kết quả vẫn là Lưu Hồng rơi vào thế hạ phong, bị một dùi do sát khí tạo thành đâm vào, rơi xuống mặt đất tạo thành một cái hố thật to.
Nhưng sát linh cũng không dễ chịu gì, nó cố sức hấp thu sát khí trên hài cốt để chữa trị linh thể của mình rồi đứng lên.
Nó nhìn Lưu Hồng đang nằm trong hố rồi lại quay qua nhìn Triệu Bích Long đang đứng đó mà không hề bị âm khí và sát khí xâm phạm, quyết đoán mang theo mười bộ hài cốt bay về phía đông thành Giang Ninh.
Triệu Bích Long nhìn sát linh bay xa lẩm bẩm nói: “Quái lạ! Cái cổ mộ này không nằm trong thành Giang Ninh, sao con sát linh này lại cố chấp với phía đông thành như vậy?”
Đột nhiên hắn giật mình, vội vàng chạy lại phía hố sâu.
Tới cạnh Lưu Hồng, hắn kiểm tra hơi thở của nàng, hơi thở rất yếu nhưng may mà còn sống.
Hắn vội vàng cõng nàng đi về hướng trên núi, rời khỏi thành.
Trên núi.
Vẻ mặt Triệu Bích Long khẩn trương, liên tục gọi tên Lưu Hồng.
Tay hắn nhấn nhân trung nàng, Lưu Hồng vẫn không có tính, hắn đang suy tính làm hô hấp nhân tạo.
Ngay khi hắn đang cúi đầu xuống, từ trong rừng thò ra một cái đầu.
Là người sống sót ở thành Giang Ninh.
Triệu Bích Long hoảng hốt, đang định giải thích, chợt nhớ ra Lưu Hồng ở trong mắt bọn họ là đàn ông.
Vậy không cần giải thích, liền cúi đầu hôn nàng.
Nhưng mà đúng lúc này, Lưu Hồng … mở mắt.
Trạng thái lúc trước của nàng còn chưa tan hẳn, lúc này nhìn nàng có chút âm trầm.
Triệu Bích Long hoảng hốt, vội vàng luống cuống giải thích: “Hô … hấp … nhân tạo, ta chỉ … chỉ định … hô hấp … nhân tạo mà thôi.”
Lưu Hồng vẻ mặt suy yếu, lại lộ ra nét mỉm cười, ít nhất là vẫn còn sống.
“Đỡ ta đứng lên.”
Triệu Bích Long vội vàng tới nâng nàng dậy.
“Sát linh đâu? Đây là đang ở đâu?”
“Triệu Bích Long nói: “sát linh bị ngươi đánh bị thương, chạy trốn về phía đông thành, Còn nơi này là …”
“Sư huynh, nơi này là núi Giang Lâm!” Sở Ngũ nhảy ra nói.
“Lưu Hồng nhướng mày, sắc mặt lộ ra vẻ không biết nên nói cái gì: “Các ngươi sao còn chưa đi?”
Một người trong nhóm liền nói: “Chúng ta cũng không biết nên đi nơi nào a! Trong đây toàn người già và người bị thương.”
Sở Ngũ gật đầu nói: “Chúng ta phải đi theo sư huynh trừ yêu diệt ma, thay trời đi đường.”
Triệu Bích Long bị đứa bé này chọc cười, sửa lại nói: “Là thay trời hành đạo!”
Sở Ngũ gãi đầu không hiểu nói: “Đường không phải là một vật cụ thể sao? Để cho người ta có thể đi. Hiện giờ ta là đang đi theo nhân lộ, chỉ cần ta trở thành sư đệ của Lưu sư huynh, lúc đó con đường của ta không phải là thiên loẹ hay sao … Thiên đạo là cái gì?”
Triệu Bích Long cười ha ha: “Đúng là ý nghĩa như vậy!”
Hắn quay đầu nhìn về phái Lưu Hồng lại thấy nàng đang cau mày.
“Làm sao vậy?”
Lưu Hồng chua xót nói: “Sái khí trong thành ngày càng lớn hơn.”
Lưu Hồng giải thích: “Trong người ta bị âm khí ăn mòn càng nhiều, thực lực của ta càng mạnh, ta có thể cảm nhận được.”
“Vả lại sát linh có mười bộ hài cốt kia, tốc độ khôi phục của sát linh sẽ càng nhanh, đên lúc đó chỉ sợ …”
Triệu Bích Long gật đầu: “Với tốc độ này của chúng ta, cho dù có dùng ngựa, cũng không chạy thoát được.”
Hắn giận dữ nói: “Đáng giận! Nếu ta có thể biết được vị trí ngôi mộ cổ, vậy có thể tìm được bản thể của sát linh, lúc đó may ra có một đường sống.”
Lưu Hồng sửng sốt: “Bản thể?”
Triệu Bích Long gật đầu: “Bản thể đối với sát linh rất quan trọng, nó là sát khí biến thành, cần thời gian để biến hoá, không phải cứ hấp thu nhiều sát khí là biến hoá được. Nếu có thể tìm được bản thể của nó, thì có cơ hội phong ấn nó lại.”
Lưu Hồng giật mình nói: “Có lẽ ta biết bản thể của nó ở đâu.”
Triệu Bích Long nghi ngờ.
Lưu Hồng giải thích: “Nghe nói từ trong mộ cổ đi ra có một người một cái xác, mà người kia thì không lâu sau liền bị điên rồi. Ta nghĩ, có lẽ lúc ấy, người này bị sát khí ảnh hưởng tưởng rằng bản thể của sát linh là người thân của mình.
Triệu Bích Long như bừng tỉnh nhận ra.
Như vậy thì có thể hiểu được! Nhưng là …
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương