Người Hai Mặt
Chương 54
Trong phòng họp, bầu không khí nặng nề, nghiêm nghị.Hình ảnh hiện trường đầy giòi tràn ngập màn hình chiếu. Những hình ảnh kinh hoàng, có tác động thị giác lớn nhắc nhở các cảnh sát về sự dã man, tàn ác của vụ án mạng này.Trước màn hình chiếu, Trần Lãng Phong đang đứng.“Sau khi kiểm tra sơ bộ, khi còn sống, Viên Uyển đã tiếp xúc với nhiều người đàn ông trong vũ trường Phong Ba, chủ yếu có 3 người.”Anh ấy nói và nhấp chuột.Trên màn hình dần hiện ra ba tấm ảnh.Những bức ảnh này rõ ràng là những người đàn ông khác nhau, họ có dung mạo khác nhau, dù là ngoại hình trẻ trung hay trầm tĩnh thì đều có một đặc điểm chung, đều đẹp hơn chồng của Viên Uyển, Lưu Thành Đống!“Xem ra thẩm mỹ của Viên Uyển vẫn bình thường.”Trong lòng Khương Dương thầm than: “Không hiểu sao năm đó cô ta bị mù hay sao mà lại yêu Lưu Thành Đống bụng bia kia.”Chắc Lưu Thành Đống đã sử dụng một số thủ đoạn nào đó.Chỉ vào những bức ảnh này, Trần Lãng Phong lần lượt giới thiệu với mọi người: “Ba người này là Chu Đồ, chủ vũ trường Phong Ba, Vương Minh Hâm, bạn nhảy trường kỳ của người chết và Quách Kiện, người có liên hệ với người chết trong lĩnh vực kinh doanh. Điều đáng chú ý là camera giám sát cho thấy tất cả họ đã đến cửa hàng quần áo vào hai tuần trước.”Mối nghi ngờ của ba người này rất lớn!Cùng với Lưu Thành Đống, người hiện đang là tội phạm có động cơ mạnh nhất, thì số người có thể giết Viên Uyển có tổng cộng 4 người, khiến việc tìm ra hung thủ thật sự càng khó khăn hơn.“Chỗ Lưu Thành Đống phải để ý vào, chúng ta không được buông lỏng chỗ nào.”Khương Dương nhanh chóng đưa ra quyết định: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn phải đến vũ trường càng sớm càng tốt. Để đánh rắn động cỏ, tôi đề nghị cuộc điều tra về vũ trường Phong Ba này được tiến hành dưới hình thức không báo trước.”“Tôi đồng ý.”Đội phó Trần khẽ gật đầu, nói: “Tôi xin phép mang người canh gác ngoài cửa vũ trường Phong Ba, đề phòng nghi phạm trốn thoát.”“Đội trưởng!”Tiền Trác lặng lẽ tiến về phía Lâm Diệp Tư, lại gần cô ấy hơn một chút: “À, em…em xin…em xin vào cùng một nhóm với Lâm Diệp Tư!”Khương Dương cười.Thật kỳ lạ! Không ngờ có một ngày, Tiền Trác sẽ khẩn trương đến mức nói lắp như vậy!“Được, đồng ý! Nhưng tôi có đồng ý chuyện này cũng vô dụng, còn phải xem Bánh Dừa Nhỏ.”Khương Dương hướng về phía Lâm Diệp Tư: “Bánh Dừa Nhỏ, em nghĩ sao?”“À… em hả?”Lâm Diệp Tư chớp mắt.Khi đó Khương Dương mới nhận ra rằng cô ấy đã vò nát các góc áo của mình. Cuối cùng, cô ấy thì thầm: “Em cũng được.”Lâm Diệp Tư vẫn dễ nói chuyện như mọi khi.“Nếu hai người đồng ý, vậy chuyện này coi như xong!”Khương Dương quay đầu lại cảnh cáo, liếc mắt nhìn Tiền Trác đang vui sướng đến khóe miệng suýt chút nữa kéo đến mang tai: “Tiền Trác, không được khi dễ Bánh Dừa Nhỏ!”“Dạ, em cam đoan sẽ không làm vậy!”Tiền Trác vỗ ngực, sắt son thề: “Em vui còn không kịp mà!”Tiếp theo, Khương Dương sắp xếp những đội viên khác cực kỳ thuận lợi, cho nên đến cuối cùng, Khương Dương đột nhiên phát hiện. Có vẻ như cô là người duy nhất còn lại.“Hì hì, hiện tại vấn đề này có chút khó giải quyết.”Khương Dương đau đầu cắn viên kẹo trong miệng, nhưng lúc này ngay cả vị việt quất chua chua ngọt ngọt cũng không thể xoa dịu cô: “Mày nói tao…sao lại quên mất bản thân mình chứ?”Tuy nhiên, không phải là cô không thể hành động một mình.Thậm chí còn thuận tiện hơn.Khi Lận Thời Thương bước vào văn phòng của Khương Dương, cô đang nhai kẹo “rốp, rốp” và tìm kiếm từ ngữ để an ủi bản thân.“Ồ! Pháp y Lận, khám nghiệm tử thi có phát hiện gì mới không?”Nhìn thấy anh, Khương Dương lơ đãng chào anh. Lần chào hỏi này thật sự rất cẩu thả, bởi vì người chào hỏi anh thậm chí còn không ngẩng đầu lên vì đang chán nản.“Vẫn chưa.”Giọng nói Lận Thời Thương vẫn lạnh nhạt như cũ.“À, ra là thế.”Khương Dương nhướng mắt, cuối cùng liếc anh một cái: “Vậy tại sao pháp y Lận lại cố ý tới đây?”Lận Thời Thương mím môi mỏng.Bàn tay buông thõng bên người siết chặt rồi thả lỏng, tiếng ồn ào bên ngoài văn phòng dần dần mơ hồ, tiếng tim đập từ trong lồng ngực vang lên vô số lần bên tai.“Thình thịch…thình thịch…”Nhịp tim kiên định và mạnh mẽ.Vì vậy, trong ánh nắng chiều hè rực rỡ, Lận Thời Thương nghe thấy giọng nói của chính mình: “Mặc dù điều này có thể không đúng quy tắc, nhưng tôi sẵn sàng ở trong đội của cô. Tôi chỉ không biết, đội trưởng Khương…có cho tôi cơ hội này không?”Trong đêm, vũ trường Phong Ba tràn ngập ánh đèn nhiều màu sắc.Giai điệu du dương của nhạc khiêu vũ thắp sáng tất cả các đèn neon trong nhà và ngoài trời. Tòa nhà này, kết hợp các yếu tố Gothic, cũng mang lại cảm giác bí ẩn.Đây là nơi mà người chết thường đến nhất.Nhân lúc đêm tối, Khương Dương nhìn thấy xe của đội phó Trần lặng lẽ lái vào bãi đậu xe bên cạnh vũ trường. Một số cảnh sát được trang bị vũ khí đã ở trong xe và sẵn sàng. Ngay sau đó, các nhân viên cảnh sát bận thường phục cũng trà trộn vào đám đông.Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự. Cũng đến lúc cô vào vũ trường.Khương Dương đột nhiên đẩy cửa xe ra, vài sợi tóc thoát ra khỏi dây buộc, tung bay tự do trong gió chiều.Cô hơi nâng cằm lên, nắm lấy cánh tay của Lận Thời Thương. Chiếc váy hở lưng trước ngắn sau dài lộng lẫy phóng khoáng, như ngọn lửa đốt trên cánh đồng giữa mùa hè, trong nháy mắt thu hút vô số ánh mắt.Tuy nhiên, không ai biết.Dưới vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh của Khương Dương, trong lòng cô đang muốn chửi thề rất nhiều.Chết tiệt! Cô không thể bước đi vững vàng trên đôi giày cao gót!Vì vậy, Lận Thời Thương cảm thấy Khương Dương đang nắm chặt cánh tay của anh, như thể sợ rằng nếu anh buông ra, cô sẽ ngã xuống đất.Anh thầm cảm thấy buồn cười, khẽ nhếch đôi môi mỏng.“Lận Thời Thương! Anh cười cái gì?”Khương Dương nổi giận quay đầu công kích, nhưng hiển nhiên là thiếu tự tin: “Bà đây từ khi nhận chức tới giờ, đã tám trăm năm không mang giày cao gót, cũng không phải tôi…đi không được!”Ai có thể nghĩ? Đội trưởng Khương, anh hùng trong việc truy bắt tội phạm, thậm chí còn lén lút tập đi giày cao gót, lo lắng sợ bị ngã. Chuyện này nếu bị người khác phát hiện, cô sẽ rất mất mặt!May mắn thay, cũng có một khu vực giải trí trong vũ trường.Chỉ cần ngồi với một ly đồ uống, Khương Dương sẽ tránh được sự bối rối khi đi giày cao gót không vững.Dành một chút thời gian để nhâm nhi ly cocktail của mình, cô nhìn xung quanh.Chẳng mấy chốc, Khương Dương tìm thấy Quách Kiện, một trong ba kẻ tình nghi, trên sàn nhảy. Cô lập tức hạ giọng, nói vào tai nghe kết nối với bộ đàm của Trần Lãng Phong: “Ở góc đông nam của sàn nhảy, đã tìm thấy nghi phạm Quách Kiện.”Cô liếc nhìn quầy bar ngay lập tức.Không tốn nhiều công sức, Khương Dương đã tìm được Chu Đồ, ông chủ vũ trường.Lúc này, Chu Đồ đang dựa vào quầy bar, cùng nữ nhân viên pha chế cười nói vui vẻ. Tối nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi in hoa màu hồng rất quyến rũ, với đường viền cổ áo để hở một nửa và chỉ cài hai nút dưới cùng.Như nhận ra ánh mắt của Khương Dương, anh ta đảo đôi mắt đào hoa, thổi một nụ hôn gió về phía cô.Nhưng Khương Dương thờ ơ với nhan sắc đó.Cô quay mặt đi, tránh nụ hôn gió nhẹ nhàng khéo léo, nói với tai nghe: “Ở quán bar phía tây vũ trường, tôi tìm được Chu Đồ.”Khoảnh khắc tiếp theo, Khương Dương nghe thấy giọng nói của Tiền Trác.“Chúng tôi ở đây cũng có thể nhìn thấy Chu Đồ.”Tiền Trác báo cáo, “Chúng tôi tìm thấy Vương Minh Hâm ở ngoài trung tâm sàn nhảy.”Cho đến nay, cả ba nghi phạm đã được tìm thấy!Nụ cười dần nở trên môi Khương Dương. Tiếp theo…Không ngờ, trước khi bắt đầu bước tiếp theo, cô đã nghe thấy Tiền Trác lo lắng hét vào tai nghe: “Đội trưởng, mau ngẩng đầu lên! Nhanh lên!”Khương Dương: “?”Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cô vẫn nhìn lên với vẻ bối rối.Trong phút chốc, con ngươi Khương Dương run lên.Cùng với tiếng nhạc trong vũ trường, một chiếc áo sơ mi in hoa màu hồng nổi bật chậm rãi tiến vào trong mắt cô.Trời ạ! Chu Đồ lại đi về phía cô!“Quý cô xinh đẹp, tối nay tôi có vinh dự được khiêu vũ với cô không?”Chu Đồ mỉm cười đặt chiếc ly xuống, trông giống như một con công lớn màu hồng xòe đuôi. Cả người tỏa ra vẻ cợt nhả, “sao lại mặc quần áo của Phẩm Như?”. (*)Làm ơn! “Sao lao mặc quần áo của Phẩm Như?”!Trong lòng Khương Dương âm thầm than thở, nhưng lời cự tuyệt lại mơ hồ.“Thật đáng tiếc, trên đường tới đây tôi không cẩn thận bị bong gân mắt cá chân, sợ không nhảy được với anh.”Nói xong, cô trắng trợn nắm cổ tay Lận Thời Thương, xoa nắn xương cổ tay có chút nhô ra bằng ngón tay cái của cô: “Anh nói đúng không, bạn trai?”Lời xưng hô cuối cùng bị Khương Dương cố ý nhấn thật mạnh, rõ ràng, vô cùng thân thiết lại có vẻ khiêu khích.Vì đóng cặp nên ở trước mặt kẻ tình nghi là Chu Đồ, Lận Thời Thương chỉ hơi giãy dụa hai lần, liền không nhúc nhích nữa. Khương Dương quay đầu lại nhìn anh, quả nhiên nhìn thấy lỗ tai ửng hồng của anh.A, là ngượng ngùng nha!Khương Dương hài lòng nâng ly lên và nhấp một ngụm cocktail.“Ôi, tiếc là tôi không thể khiêu vũ với một cô gái xinh đẹp như cô.”Cho dù Khương Dương đã nói rõ ràng như vậy, Chu Đồ vẫn không phụ lòng hình tượng ăn chơi của mình.Anh ta nâng ly rượu với Khương Dương, nhưng vẫn chưa rời đi.Đôi mắt hoa đào của Chu Đồ chậm rãi cong lên, giọng điệu quan tâm nói: “Cô gái à, bong gân không dễ chịu đâu, mắt cá chân sưng như thế nào? Chuyện này tôi cũng biết một chút, để tôi giúp cô xem một chút!”Vừa nói, Chu Đồ bất giác cúi người xuống.Tuy nhiên, anh ta nói muốn giúp Khương Dương xem xét vết thương ở chân, nhưng đôi mắt của anh ta lại dán chặt vào tai của Khương Dương.Tim Khương Dương đập thình thịch.Nguy rồi! Lòng tốt của Chu Đồ này thật không đơn giản, muốn nhân cơ hội xem cô có đeo tai nghe hay không!Bây giờ đã quá muộn để từ chối Chu Đồ, mái tóc mà Khương Dương dùng để che tai cũng bị hơi thở nặng nề của anh ta cố tình thổi bay.Mắt thấy tai nghe sắp bị phát hiện!Sau khi thân phận bị bại lộ, phải nói gì để làm giảm ảnh hưởng đến hành động hôm nay? Ngay lập tức, hàng ngàn câu trả lời lóe lên trong đầu Khương Dương.“Anh này, làm vậy có vẻ không tốt cho lắm.”Giữa cô và Chu Đồ đúng lúc có một bàn tay, ngón tay thon dài tao nhã, khớp xương rõ ràng, nhưng vào lúc này, nó lại giống như một tấm bình phong không thể phá vỡ, ngăn cản ánh mắt của Chu Đồ.Đây là một đôi tay thích hợp để chơi đàn, nhưng cuối cùng lại quen với việc cầm dao mổ.Khương Dương chưa bao giờ thấy vẻ mặt của Lận Thời Thương lạnh lùng như vậy, trên mặt dường như phủ đầy băng giá chỉ có mùa đông mới có. Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ cảm xúc thật của mình trước nhiều người…vì Khương Dương.“Ông chủ Chu, xin hãy có chừng mực.”Lận Thời Thương cười, giọng nói lạnh lùng: “Tôi vẫn còn ở đây.”Chu Đồ nghe được, đây là thẳng thừng tuyên bố chủ quyền!Mở vũ trường đã lâu, Chu Đồ đã quen với việc quan sát sặc mặt. Vừa nhìn Lận Thời Thương liếc mắt một cái, anh ta đột nhiên cảm thấy sống lưng có một luồng khí lạnh xông lên.“À, là lỗi của tôi!”Chu Đồ vội vàng thu hồi lời trêu ghẹo không đúng lúc, vừa cài khuy áo vừa sửa lỗi: “Người anh em, thật xin lỗi! Suýt chút nữa tôi đã quên mất cô gái này là hoa đã có chủ! Chuyện nhỏ nhặt như vậy, đừng tức giận nha! Tôi sẽ tự phạt mình một ly.”Anh vẫy tay, người phục vụ bên cạnh vội vàng bưng ly rượu lên.Ngay lúc Chu Đồ đang cầm ly định uống cạn, người phục vụ đột nhiên ghé vào tai anh ta vội vàng thì thầm gì đó.Ngay lập tức, sắc mặt Chu Đồ thay đổi.“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không tiếp đãi được.”Hắn không chọc gái nữa, rượu cũng không uống, chỉ không tự nhiên liếc nhìn Khương Dương và Lận Thời Thương một cái, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.Tốc độ Chu Đồ càng lúc càng nhanh.Đầu tiên là đi nhanh, sau đó là chạy chậm. Trong tích tắc, liền biến mất giữa đám đông náo nhiệt trên sàn nhảy.Khương Dương cau mày, đột nhiên cảm thấy không ổn.Chu Đồ đã phát hiện ra họ là cảnh sát!(*) Câu này bắt nguồn từ phim Hoa Hồng Có Gai. Trong phim Hồng Thế Hiền đã có vợ là Lâm Phẩm Như nhưng lại ngoại tình với bạn thân của vợ mình là Ngải Lị. Khi hai người ở nhà Hồng Thế Hiền ngoại tình, Ngải Lị đã mặc quần áo của Phẩm Như, Hồng Thế Hiền thấy thì hỏi sao lại mặc quần áo của Phẩm Như, Ngải Lị trả lời: “Nếu anh muốn theo đuổi sự phấn khích, thì hãy theo đuổi đến cùng.”, Hồng Thế Hiền đã nói một câu kinh điển là “Em thật quyến rũ.” (Từ bên Trung Quốc là từ “tao” ý chỉ gợi cảm theo hướng tính dục). Nên theo ngôn ngữ mạng, khi muốn nói một người nào đó quá quyến rũ (theo hướng là phàn nàn) thì họ sẽ nói “Sao lại mặc quần áo của Phẩm Như?”. Dù đối phương có ăn mặc phản cảm hay không miễn là trong hành động hay ngôn ngữ hàm chứa cảm giác quyến rũ thì đều có thể nói câu đó.------oOo------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương