Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất

Chương 12: Cá Là Bạn, Không Phải Thức Ăn (1)



Mí mắt của tôi nặng trĩu khi tôi mở chúng ra. Chúng dính chặt lại như bị dán băng keo, dù cho thực tình tôi cũng chưa ngủ được mấy. Tôi không biết ai, ngoại trừ Roman, có thể ngủ trong cùng phòng với một người mà họ hầu như không quen biết mà không thao thức vì bồn chồn, dè chừng việc họ sẽ bị cắt cổ vào lúc nửa đêm. Dù sao thì từ cái cách người phụ nữ kia cứ trở mình liên tục từ nãy, tôi cũng không nghĩ rằng cô ta đã ngủ ngon giấc.

Nhưng ngay lúc này, cô ta vẫn chưa thức dậy, và có lẽ cô đã ngủ suốt mười phút tôi chợp mắt. Hoặc ít nhất tôi tưởng mình mới ngủ có mười phút. Tôi nhận ra mình đã sai như thế nào khi nhìn thấy ánh sáng ban ngày mờ đục lọt qua lỗ thông gió trên đầu.

Người phụ nữ di dịch trên ghế sofa, uể oải mở mắt. Có vẻ như cô ta đã tỉnh nhưng lại chọn cách nằm im chỉ để chọc ghẹo tôi. Rõ ràng ý cô ta là, "Hãy nhìn tôi này, tôi không phải gánh bất cứ trách nhiệm nào và tôi có thể nằm ườn ra cả ngày."

Tôi gật đầu nhẹ với cô ấy. Cô ấy gật đầu lại chậm hơn tôi.

“Chào buổi sáng,” tôi nói.

"Buổi sáng tốt lành."

“Tôi sẽ ra ngoài. Tôi cũng trở lại trước hoàng hôn. Cô đừng có mà nghĩ tới việc lẻn ra. Nếu Dzyuba bắt được cô, coi như cái mạng cô toi rồi.”

Cô trả lời khi tôi đứng dậy, "Xin thứ lỗi, thế nhưng . . ."

"Nói nhanh xem nào."

Cô ngồi thẳng dậy, lùa ngón tay qua làn tóc đã bớt chút mượt mà. “Em xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng đã một ngày qua tôi chưa được ăn nhiều. Em cảm thấy đói cồn cào.”

"Thì?"

Sau một khoảng lặng tới khó xử, cô cất lời bằng giọng dịu dàng hơn, “Em rất muốn ăn sáng, làm ơn.”

Tôi nhún vai. “Cô nghĩ tôi là một kẻ bán hàng rong ở Quảng trường St. Petersburg ư? Tôi không mang thức ăn theo người.”

Cô mấp máy môi nhưng không nói gì. Tôi có thể cảm nhận được sự bất bình trong ánh nhìn của cô.

Tôi tiếp tục, “Nhưng riêng vấn đề nước thì cô không phải lo đâu. Nhìn kìa." Tôi chỉ vào một góc nơi đường ống dẫn chạy ngang qua đầu tôi kết thúc ngay phía trên một cái thùng nhôm. Một giọt nước nhỏ từ mép ống, lách tách rơi xuống cái xô bên dưới. “Đó là hệ thống thu gom nước mà tôi đã lắp đặt. Tuyết tan đúng là một món quà trời cho.”

Người phụ nữ nhanh chóng che giấu khuôn mặt nhăn nhó của mình bằng cách che mặt rồi ho một tiếng rõ ràng giả dối.

“Có chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.

"Ồ. Không có gì."

“Nói ra mau lên. Nếu có gì phản đối thì nên nói luôn đi, vì dù gì cô cũng sẽ ở đây một thời gian."

“Không có vấn đề gì cả, thật đấy. Em đang nghĩ liệu nước có vị kim loại không.”

“Có. Cô sẽ quen với điều đó. Cô hẳn phải là cành vàng lá ngọc nào rồi nếu như cô chưa bao giờ uống nước có chì trước đây. Nếu cô không phải phụ nữ thì có khi cũng dễ dàng trở thành nghệ sĩ giải trí ở Trại C ấy chứ."

“Anh đã thử xúc tuyết từ bên ngoài và làm tan nó bằng máy sưởi chưa?” Cô ta hỏi.

"Tất nhiên. Nhưng có rất nhiều lần tôi cần uống nước ngay khi tôi mới trở lại, hoặc tuyết ngoài kia dính đầy bùn. Cô cũng sẽ ở đây cả ngày, vì vậy cô sẽ cần một nguồn nước đáng tin cậy. Nhưng ta vẫn còn vài vấn đề đây.”

Tôi giải thích với cô rằng tôi có thể không có đủ khẩu phần cho hai người và tôi sẽ cố gắng cung cấp cho cả hai. Tất nhiên, điều đó có nghĩa là rất có thể tôi sẽ phải ăn cắp, nhưng vì tôi không biết cô ấy sẽ phản ứng thế nào với thông tin này nên tôi không tiết lộ điều đó. Cô ta có thể đủ điên rồ để phản đối việc trộm cắp nhằm mục đích sinh tồn.

“Chúng tôi tiểu tiện ở ngoài và đại tiện ở cầu tiêu, nhưng như cô bây giờ, cô sẽ không thể ra ngoài.” Tôi vuốt cằm. “Cô phải ở trong căn phòng này vào mọi lúc. Một cái chai rỗng có thể giải quyết nỗi buồn của cô, nhưng làm thế nào bạn có thể đi đại tiện mà không khiến cả phòng này thối um lên?”

"Em . . .” Cô vân vê ngón tay.

“Cô lại có gì muốn nói?”

“Em cảm thấy sinh hoạt cá nhân vô cùng bất tiện khi có mặt một người đàn ông.” Cô quay mặt đi.

"Tại sao?" Tôi hỏi.

“Điều này tiết lộ . . . lại càng thêm bất tiện."

"Gì cơ?" Tôi khịt mũi. “Cô thà ra ngoài đó vừa ăn đạn vừa bĩnh ra quần à?"

“Em không thể hành sự ở đây. Làm ơn hãy thông cảm cho em. Hẳn phải có một giải pháp thay thế.”

OK thôi. Cứ giữ bí mật về khẩu súng laser trong quần đi gì gì đó của cô đi. Tôi có nhiều việc cần quan tâm và tôi không muốn vì cuộc đàm đạo đầy trí tuệ này mà đi muộn đâu.

Tôi cằn nhằn. “Thế nào cũng được, cô bạn. Tôi vắng mặt gần như cả ngày ấy mà. Có một cái chai trong góc. Đi tiểu vào đó và tôi sẽ giải quyết phần còn lại khi tôi trở về. Buồn đại tiện thì cứ nín đi. Tôi sẽ bếch một cái nồi về đây. Hy vọng tôi có thể tìm thấy một cái có nắp.”

Cô không đáp, và câu chuyện kết thúc ở đó. Tôi mất chưa đầy một phút để chuẩn bị sẵn sàng, và chúng tôi chào tạm biệt bằng một cái gật đầu trong im lặng.

Tôi khóa chốt cửa từ bên ngoài khi bước ra.

~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...