Người Sói Mowgli

Chương 1 Phần 2



- Rừng thuộc về chú - Bagheera nói - và chú có quyền giết bất cứ con vật nào chú đủ sức giết, nhưng để tưởng nhớ con Trâu Mộng đã chuộc mạng cho chú, chú không bao giờ được giết hay ăn thịt bất cứ một gia súc nào dù già hay non. Đó là Luật Rừng.

Mowgli đã tuân thủ điều đó một cách trung thành. Và chú lớn lên, lớn khỏe mạnh như cách lớn lên của một cậu bé không biết học hành là gì và chẳng phải nghĩ đến điều gì trên đời ngòai những thứ để ăn.

Sói Mẹ đã một đôi lần nói với chú rằng Shere Khan không phải là một kẻ có thể tin được, và một ngày nào đó chú phải giết nó đi; nhưng nếu một con sói con phải nhớ lời khuyên ấy từng giờ từng phút thì Mowgli lại quên mất vì chú chỉ là một đứa bé - mặc dù chú sẽ tự gọi mình là chó sói nếu như chú biết một thứ ngôn ngữ nào đó của lòai người.

Shere Khan luôn luôn ngáng đường chú trong rừng rậm, vì khi Akela trở nên già yếu, con hổ thọt đã đến kết bồ kết bịch với lũ sói trẻ hơn trong Bầy, bọn này theo đuôi nó để ăn của thừa, điều Akela sẽ chẳng bao giờ cho phép nếu nó dám sử dụng hết giới hạn thầm quyền chính đáng của mình. Thêm nữa, Shere Khan còn nịnh chúng, tỏ vẻ ngạc nhiên vì những chàng thợ săn trẻ trung đẹp đẽ thế mà chịu để một con sói sắp chết và một thằng bé của Giống Người dẫn dắt.

- Người ta kể với ta - Shere Khan nói - rằng chính các anh, giữa Hội Đồng, các anh không dám nhìn vào mắt thằng Người Con đó.

Thế là lũ sói non gầm gừ, lông dựng đứng!

Bagheera, có tai có mắt khắp mọi nơi, đã đánh hơi thấy gì đó, và đã một đôi lần nó giải thích rất kỹ càng cho Mowgli rằng Shere Khan sẽ có ngày giết chú. Nhưng Mowgli cười to và trả lời:

- Tôi có bên tôi cả Bầy. Tôi có anh, và Baloo, mặc dù lười nhác thế, bác ấy cũng sẽ vì tôi mà xuất một hai đòn. Thế thì việc gì tôi phải sợ?

Đó là một ngày nóng hầm hập, một ý tưởng nảy sinh từ những điều nghe lóang thóang ở đâu đó đã thành hình trong đầu Bagheera. Có lẽ chính chú nhím Ikki nói với nó thì phải, dẫu sao thì, một buổi tối trong lòng rừng già sâu thẳm, con báo đã nói với Mowgli khi chú nằm ngả đầu trên bộ lông đẹp đen nhánh của nó:

- Chú em ơi, đã bao nhiêu lần ta bảo chú rằng Shere Khan là kẻ thù của chú nhỉ?

- Cũng nhiều bằng số quả trên cành cọ này - Mowgli nói, dĩ nhiên chú đâu có biết đếm - Có chuyện gì thế? Tôi đang buồn ngủ đây, Bagheera! Còn Shere Khan thì dài đuôi to mồm khác gì con công Mao?

- Nhưng không phải lúc ngủ nữa đâu, Baloo biết điều đó, ta biết, cả Bầy đều biết, cả đến con hươu ngu ngốc cũng biết. Tabaqui cũng đã nói chuyện ấy.

- Ồ ồ! - Mowgli nói - Cách đây không lâu Tabaqui có đến gặp tôi kể nhố nhăng rằng tôi vốn là một đứa bé trần trụi con của Giống Người, đào rễ cây cũng không nổi; nhưng tôi túm đuôi quật nó vào một thân cây cọ để dạy cho nó biết lễ độ.

- Làm thế là ngốc, vì tuy Tabaqui là một đứa chuyên gây rối, nhưng nó đã nói ra cái điều thiết thân với chú đấy. Hãy mở to mắt ra, chú em! Shere Khan không dám giết chú trong Rừng vì nó sợ những người yêu mến chú, nhưng hãy nhớ rằng Akela già lắm rồi, chẳng bao lâu sẽ đến ngày lão không còn giết nổi một con hoẵng, và lúc đó lão sẽ không còn là thủ lĩnh. Nhiều con trong số sói đã kiểm tra chú vào cái lần đầu tiên chú được đưa ra Hội Đồng nay cũng đã già rồi, còn lũ sói non thì tin lời Shere Khan đã nói với chúng, rằng một đứa con của Giống Người không thể có chỗ trong Bầy Sói. Chẳng bao lâu nữa chú sẽ là một người lớn.

- Nhưng một con người không chạy theo anh em mình thì là cái thứ gì? - Mowgli nói - Tôi sinh ra trong Rừng, tôi đã tuân theo Luật Rừng, và chẳng có một con sói nào trong bầy chưa từng được tôi nhổ gai ở chân. Chắc chắn chúng là anh em của tôi.

Bagheera duỗi thẳng người và lim dim mắt:

- Chú em - nó nói - chú hãy sờ phía dưới hàm ta.

Mowgli đưa bàn tay lực lưỡng màu nâu lên, và ngay dưới chiếc cằm óng như lụa của Bagheera, chỗ những bắp thịt cuồn cuộn ẩn dưới lớp lông bóng, chú chạm phải một khoảng da trụi thùi lụi.

- Trong Rừng chẳng ai biết được rằng, ta, Bagheera, mang cái dấu này - dấu vòng cổ; nhưng chú em ạ, ta đã sinh ra giữa Lòai Người, và giữa Lòai Người mẹ ta đã mất - trong chuồng thú của Hoàng Cung ở Oodeypore. Chính vì lẽ đó mà ta đã trả món chuộc chú cho Hội Đồng lúc chú còn là một đứa trần truồng bé xíu. Phải, ta cũng sinh ra giữa những Con Người. Ta cũng chưa từng nhìn thấy Rừng. Họ cho ta ăn trong một cái chảo sắt sau hàng chấn song cho đến một đêm ta cảm thấy mình là Bagheera - Con Báo, chứ không phải đồ chơi của Giống Người, và ta đã phá cái ổ khóa đáng thương bằng một cái đạp, rồi bỏ đi; và bởi ta đã học được những kiểu cách của Con Người, nên trong Rừng, ta còn khủng khiếp hơn cả Shere Khan. Có phải thế không?

- Đúng - Mowgli nói - tất cả Rừng đều sợ Bagheera, tất cả, trừ Mowgli.

- Ồ, chú là con của Giống Người mà! - Báo Đen nói rất dịu dàng - Và cũng như ta đã quay về với Rừng của ta, rốt cuộc chú cũng phải trở về với Giống Người, với những người anh em của chú, nếu như chú không bị giết chết giữa Hội Đồng.

- Thế nhưng tại sao có kẻ lại muốn giết tôi? - Mowgli hỏi.

- Hãy nhìn ta đây - Bagheera nói, và Mowgli nhìn chằm chằm vào mắt nó. Con báo gộc quay đầu đi đến nửa phút.

- Chính vì thế đó - Nó nói, chân xê dịch trên đám lá - Ngay ta cũng không nhìn được thẳng vào mắt chú, nhưng ta sinh ra giữa Lòai Người, ta yêu chú, chú em ạ. Những kẻ khác ghét chú vì mắt chúng không gặp được mắt chú, vì chú khôn ngoan, vì chú đã nhổ gai khỏi bàn chân chúng - vì chú là một Con Người!

- Tôi không biết những chuyện ấy - Mowgli nói một cách ủ rũ, đôi lông mày nặng và đen nhíu lại.

- Luật Rừng là gì? Đánh cái đã rồi mới cho nói. Từ cái vẻ vô tư của chú, chúng đã biết chú là một Con Người. Nhưng mà hãy sáng suốt! Ta tâm niệm rằng, khi nào Akela để mất mồi - cứ qua mỗi chuyến săn, nó lại khó nhọc hơn trong việc đeo giữ hươu nai - thì cả bầy sẽ quay ra chống lại nó và chống lại chú. Chúng sẽ họp một Hội Đồng trên Phiến Đá và khi ấy thì, ta biết lắm! - Bagheera vừa nói vừa chồm dậy - Chú hãy mau mau xuống đám lều của Người ở dưới thung lũng, lấy một ít Hoa Đỏ họ trồng dưới đó, như vậy khi đến lúc, chú sẽ có một người bạn mạnh mẽ hơn cả ta lẫn Baloo hoặc những kẻ yêu mến chú trong Bầy. Hãy tìm lấy Bông Hoa Đỏ!

Bagheera nói Hoa Đỏ là muốn nói đến Lửa, có điều không thú vật nào trong Rừng gọi lửa bằng tên tục. Con vật nào cũng sống trong nỗi chết khiếp vì lửa, và chúng nghĩ ra cả trăm cách để miêu tả nó.

- Hoa Đỏ à? - Mowgli nói - Cái đó mọc phía ngòai lều họ lúc hoàng hôn. Tôi sẽ đi lấy.

- Hoa Đỏ à? - Mowgli nói - Cái đó mọc phía ngòai lều họ lúc hoàng hôn. Tôi sẽ đi lấy.

- Đứa con của Giống Người phải nói như thế chứ! - Bagheera nói một cách hãnh diện - Chú hãy nhớ là cái đó mọc trong những chiếc sọt nhỏ. Hãy lấy thật nhanh một sọt và giữ gìn nó bên mình, sẽ có lúc cần đến.

- Được - Mowgli nói - Tôi đi đây. Nhưng anh có chắc không, Bagheera của tôi? - Chú luồn tay vòng quanh cái cổ rực rỡ và nhìn sâu vào đôi mắt to - anh có chắc tất cả những việc đó là hành động của Shere Khan không?

- Thề có Ổ Khóa Vỡ đã giải phóng ta, ta chắc chắn đấy, chú em ạ.

- Thề thì, thề có con Trâu Mộng đã chuộc mạng tôi, tôi sẽ trả đủ món nợ cho Shere Khan, có thể còn trả dư chút ít - Mowgli nói và nhảy một cái đi mất.

Rõ là một Con Người! Hoàn tòan là một Con Người! - Bagheera vừa tự nhủ vừa nằm xuống trở lại - Hừ, Shere Khan, chưa từng có chuyến săn nào đen đủi hơn cái chuyến săn ếch của ngươi mười năm về trước!

Mowgli tiến đã rất xa, rất xa qua lòng Rừng, chú chạy cật lực, trái tim trong ngực nóng hôi hổi. Lúc sương chiều dâng lên, chú về đến hang và nhìn xuống thung lũng. Lũ sói con đi vắng, nhưng Sói Mẹ, đang ở cuối hang, nghe tiếng Mowgli thì biết rằng có điều gì đó đang làm Con Ếch của mình xao xuyến.

- Có chuyện gì thế con? - Nó hỏi.

- Có những lời xì xào lăng nhăng về Shere Khan - Mowgli đáp - tối nay con đi săn dưới khu đất trồng tỉa của Người.

Chú lao mình vào đám cây rậm rạp, lần xuống dòng nước dưới đáy thung lũng. Đến đó chú kìm bước, vì nghe thấy tiếng tru của Bầy Sói đang săn, tiếng gộ của một con Sambhur bị săn đuổi, rồi tiếng khụt khịt của con thú cùng đường. Lúc đó vang lên những tiếng hú giễu cợt cay độc của những con sói non:

- Akela! Akela! Để cho Sói Độc chứng tỏ sức mạnh của lão. Nhường chỗ cho vị thủ lĩnh của Bầy. Nhào vô, Akela!

Sói Độc chắc đã lao lên và vồ hụt, Mowgli nghe thấy tiếng răng nó cập vào nhau và liền đó, một tiếng ăng ẳng khi con Sambhur dùng chân trước đá nó.

Không chờ đợi gì nữa, chú vội lao về phía trước; và những tiếng tru nhỏ dần sau lưng khi chú chạy vào vùng đất trồng trọt có dân làng ở.

Khi ấy chú áp mặt vào cửa sổ và quan sát ngọn lửa trong lò sưởi. Chú thấy bà vợ người chủ nhà thức dậy giữa đêm khuya nuôi ngọn lửa bằng những cục đen đen, và khi rạng sáng, chú thấy đứa con của Người lấy một chiếc sọt mây bên trong đựng đất, trút đầy than hồng vào đó, ủ vào trong chăn rồi ra ngòai đi chăn bò.

- Chỉ có thế thôi ư? - Mowgli nói - Nếu một đứa bé con cũng làm được thì có gì mà sợ?

Chú đi vòng quanh góc nhà, chạm trán ngay thằng bé con, chú giật chiếc sọt trong tay nó và biến mất trong màn sương, trong khi thằng bé rú lên kinh hãi.

- Họ giống mình như đúc - Mowgli vừa nói vừa thổi vào cái sọt như chú thấy người đàn bà đã làm - Cái vật này sẽ chết nếu không cho nó ăn gì.

Và chú ném cành cây với cỏ khô lên cái vật đỏ hồng. Lên đến lưng đồi chú gặp Bagheera, sương mai lóng lánh trên bộ lông báo giống như những viên nguyệt thạch.

- Akela đã vồ trượt mồi - Con Báo nói - Lẽ ra chúng đã giết lão ngay trong đêm qua, nhưng chúng còn muốn tính cả chú nữa. Chúng đang tìm chú trên đồi đấy.

- Tôi ở khu đất trồng trọt. Tôi sẵn sàng cả rồi. Trông này! - Mowgli giơ chiếc sọt than lên.

- Tốt lắm! Ta đã thấy người ta ném một cành cây khô vào cái vật đó, và lập tức Hoa Đỏ nở bừng trên đầu nó. Thế chú không sợ à?

- Không. Vì sao tôi phải sợ? Bây giờ thì tôi nhớ lại - nếu nó không phải là một giấc mơ - trước khi là một con sói, tôi đã nằm cạnh Hoa Đỏ, ở chỗ ấy thật ấm áp và dễ chịu.

Suốt ngày hôm đó Mowgli cứ ngồi trong hang, canh cái sọt than và đút những cành khô vào để xem chúng bốc cháy ra sao. Chú tìm được một cành ưng ý. Và đến tối, khi Tabaqui mò vào hang, hỗn xược bảo chú rằng người ta đòi chú đến Phiến Đá Hội Đồng, thì chú cười ngặt nghẽo cho đến tận khi Tabaqui bỏ chạy. Và Mowgli đến dự Hội Đồng, vẫn không ngớt tiếng cười.

Akela - Sói Độc nằm bên cạnh phiến đá của nó để chứng tỏ rằng ngôi thủ lĩnh của Bầy hiện đang để trống; Shere Khan cùng với lũ sói theo đuôi được nuôi nấng bằng thức ăn thừa thì đi đi lại lại một cách trâng tráo, đầy hãnh diện. Bagheera nằm sát bên Mowgli và cai sọt than kẹp giữa hai đầu gối chú. Khi tất cả đã tập họp đông đủ, Shere Khan lên tiếng - điều nó chưa bao giờ dám làm dưới thời thịnh trị của Akela.

- Hắn không có quyền - Bagheera thầm thì - Hãy nói lên điều ấy. Hắn là con của giống chó. Hắn sẽ sợ.

Mowgli nhảy đến trước mặt con hổ.

- Hỡi Nòi Giống Tự Do - chú hét lên - Shere Khan cầm đầu bầy ta hay sao? Một con hổ thì dính dáng gì đến ngôi thủ lĩnh của chúng ta?

- Hỡi Nòi Giống Tự Do - chú hét lên - Shere Khan cầm đầu bầy ta hay sao? Một con hổ thì dính dáng gì đến ngôi thủ lĩnh của chúng ta?

- Xét thấy ngôi thủ lĩnh đang bỏ trống và được yêu cầu phát biểu - Shere Khan bắt đầu nói.

- Ai yêu cầu? - Mowgli hỏi - Chúng ta là chó rừng cả đám hay sao mà đi bợ đỡ tên đồ tể này? Ngôi thủ lĩnh của Bầy chỉ liên quan đến riêng Bầy mà thôi.

Nổi lên những tiếng hú:

- Im đi mày, con của Giống Người!

- Để cho nó nói. Nó đã giữ đúng luật của chúng ta!

Cuối cùng, những bậc đàn anh gầm lên như sấm:

- Để cho con Sói Chết nói!

Khi một thủ lĩnh của Bầy đã để sổng mất con mồi, nó được mệnh danh là Sói Chết cho đến hết đời, mà thường thời gian ấy cũng chẳng được bao lâu.

Akela cất cái đầu già nua một cách mệt mỏi:

- Hỡi Nòi Giống Tự Do, và cả các ngươi, những con chó rừng của Shere Khan, trong mười hai mùa qua ta đã dẫn dắt các ngươi đi đánh giết rồi lại trở về, và suốt thời gian ấy, không có ai trong các ngươi bị sa bẫy hay tàn tật. Giờ đây ta đã vồ trượt con mồi. Các ngươi đã biết âm mưu ấy được tiến hành ra sao. Các ngươi đã biết là các ngươi đưa ta đụng đầu với một con hươu chưa bị rượt để phô bày sự suy yếu của ta ra sao. Việc ấy làm khéo đấy! Giờ thì các ngươi có quyền giết ta tại đây, ngay trên Phiến Đá Hội Đồng. Vì thế ta xin hỏi: Ai là kẻ kết liễu đời Sói Độc? Bởi chiếu theo Luật Rừng, ta có quyền tiếp các ngươi lần lượt từng tên.

Một sự im lặng kéo dài. Không một con sói nào dám quyết đấu một trận sinh tử với Akela. Lúc đó Shere Khan gầm lên:

- Chà! Chúng ta bận tâm làm gì đến lão ngốc móm này? Lão đến ngày tận số rồi! Chính thằng con của Giống Người đã sống quá lâu. Hỡi Nòi Giống Tự Do, ngay từ đầu nó đã là con thịt của ta. Hãy trao nó cho ta. Ta chán ngấy cái trò ngu ngốc người-sói này rồi. Nó đã quấy rối rừng suốt mười mùa. Trao cho ta thằng con của Giống Người, nếu không, ta cứ săn bắt ở đây, không để cho các ngươi một mẩu xương nào hết! Nó là một Thằng Người, một Đứa Con của Người, và ta căm ghét nó tận xương tuỷ!

Thế là quá nửa bầy sói tru lên:

- Một Thằng Người! Một Thằng Người! Một Thằng Người thì dính dáng gì đến chúng ta? Để cho nó cút về đúng chỗ của nó!

- Như vậy để cho tất cả dân làng quay lại chống chúng ta sao? - Shere Khan gầm gừ - Không, trao nó cho ta. Nó là một Thằng Người, và không ai trong chúng ta nhìn thẳng được vào mắt nó.

Akela lại cất đầu lên và nói:

- Nó đã ăn chung với chúng ta; nó đã ngủ chung với chúng ta; nó đã lùa thú cho chúng ta săn; nó chưa hề vi phạm một chữ nào trong bộ Luật Rừng!

- Vả lại ta cũng đã trả một con trâu mộng vì chú bé khi chú được thừa nhận. Giá trị của con trâu mộng thì nhỏ thôi, nhưng danh dự của Bagheera có lẽ đáng cho hắn chiến đấu để bảo vệ đấy! - Bagheera nói bằng một giọng nhã nhặn nhất.

- Một con trâu mộng từ mười năm trước! - cả Bầy gầm gừ - Chúng ta bận tâm gì đến những mẩu xương đã được mười tuổi?

- Thế còn lời cam kết? - Bagheera hỏi, những chiếc răng trắng nhởn của nó nhe ra - Gọi các ngươi là Nòi Giống Tự Do thật đúng!

- Không có đứa con nào của Giống Người có thể chạy theo cư dân của Rừng! - Shere Khan rống lên - Trao nó cho ta đi!

- Nó là anh em của chúng ta về mọi điểm trừ có dòng máu. -Akela nói tiếp - Thế mà tại đây các ngươi sẽ giết nó! Quả thật ta đã sống quá lâu. Một số các ngươi đã ăn thịt gia súc, một số thì ta nghe nói, học đòi Shere Khan, chúng đã nương bóng đêm đi bắt trẻ con tận ngưỡng của nhà dân. Vì thế ta biết rằng các người là những thằng hèn, và chính là với những thằng hèn mà ta nói. Chắc chắn ta phải chết, và cuộc đời ta chẳng còn giá trị bao nhiêu, nếu không ta đã hiến nó cho thằng bé Con của Giống Người được sống. Nhưng, nhằm cứu vớt danh dự của Bầy - kể ra thì cũng chẳng còn gì, vì sống không có thủ lĩnh, các ngươi đã quên béng danh dự - ta xin hứa rằng: nếu các ngươi để cho thằng bé con của Giống người đi về bản quán của nó, thì khi ta phải chết, ta sẽ không hề nhe một chiếc răng chống lại các ngươi. Ta sẽ chết mà không giao tranh. Như thế ít ra sẽ cứu được ba mạng cho Bầy. Ta không thể làm gì được hơn, nhưng nếu các ngươi làm như thế, ta có thể tránh cho các ngươi nỗi hổ thẹn vì đã giết một người anh em không có lỗi lầm gì đáng trách cứ - một người anh em đã được biện hộ và được chuộc vào Bầy theo đúng Luật Rừng.

- Nó là một Thằng Người - một Thằng Người - một Thằng Người - Cả Bầy Sói gầm gừ, và số đông các con sói bắt đầu tập họp xung quanh Shere Khan, tên này bắt đầu ve vẩy đuôi.

- Bây giờ thì mọi chuyện do chú định đoạt. Bagheera nói với Mowgli - Chúng ta không thể làm gì hơn là chiến đấu.

Mowgli đứng thẳng lên - cái sọt than trong tay. Chú dang tay ra và ngáp một cái trước mũi Hội Đồng; nhưng rồi chú điên lên vì giận dữ và ân hận, vì bọn sói chưa từng bao giờ nói cho chú biết chúng ghét chú như thế nào.

- Nghe đây các ngươi - Chú thét lên - Không cần nhai nhải như lũ chó thế. Đêm nay các ngươi đã nói đi nói lại mãi rằng ta là một Con Người (dẫu rằng thực ra ta sẽ là một son sói cùng các ngươi cho đến hết đời) đến nỗi ta cảm thấy các ngươi nói đúng. Vậy thì ta không gọi các ngươi là anh em của ta nữa, mà ta gọi các ngươi là chó, như một Con Người gọi. Các ngươi làm gì hay không làm gì, không phải do các ngươi quyết định. Việc đó là ở ta, và, để cho rõ vấn đề, thì ta, Con Người, ta đã đem đến đây một ít Hoa Đỏ mà các ngươi, lũ chó, khiếp sợ.

- Nghe đây các ngươi - Chú thét lên - Không cần nhai nhải như lũ chó thế. Đêm nay các ngươi đã nói đi nói lại mãi rằng ta là một Con Người (dẫu rằng thực ra ta sẽ là một son sói cùng các ngươi cho đến hết đời) đến nỗi ta cảm thấy các ngươi nói đúng. Vậy thì ta không gọi các ngươi là anh em của ta nữa, mà ta gọi các ngươi là chó, như một Con Người gọi. Các ngươi làm gì hay không làm gì, không phải do các ngươi quyết định. Việc đó là ở ta, và, để cho rõ vấn đề, thì ta, Con Người, ta đã đem đến đây một ít Hoa Đỏ mà các ngươi, lũ chó, khiếp sợ.

Chú quăng sọt than xuống đất, vài hòn than đỏ bắt lửa vào một búi rêu khô, rêu bùng cháy, trong khi tất cả Hội Đồng lùi lại kinh hoàng trước những ngọn lửa nhảy nhót.

Mowgli đút cành cây khô vào lửa; đợi đến lúc những cành con bắt lửa, chú cầm cành cây hoa trên đầu, giữa đám sói rúm lại vì khiếp sợ.

- Chú đã là Chúa Tể! - Bagheera thì thào - Hãy cứu Akela khỏi chết. Lão đã luôn luôn là bạn của chú.

Akela, con sói già dữ tợn, cả đời chưa biết xin ai rủ lòng thương, nhìn Mowgli với ánh mắt tội nghiệp, trong khi chú bé đứng trần truồng, mớ tóc đen dài bập bềnh trên vai, trong ánh sáng của cành cây cháy rực khiến cho bóng tối nhảy nhót ngả nghiêng.

- Được! - Mowgli nói, chậm rãi nhìn khắp xung quanh, môi dưới trề ra - Ta thấy rõ các ngươi là một lũ chó. Ta rời bỏ các ngươi để trở về với anh em ta - nếu họ đúng là anh em ta. Rừng đã khép lại với ta, và ta đành phải quên đi tiếng nói và tình bạn của các ngươi; nhưng ta sẽ giàu lòng trắc ẩn hơn các ngươi. Vì ta đã là anh em của các ngươi về mọi mặt trừ dòng máu, nên ta hứa rằng: khi ta là một Con Người giữa những Con Người, ta sẽ không phản bội các ngươi trước lòai người như các ngươi đã phản bội ta.

Chú lấy chân đá ngọn lửa, và những tia lửa bay lên.

- Sẽ không có chiến tranh giữa bất kỳ người nào của phía ta với Bầy. Nhưng ở đây ta có một món nợ phải thanh tóan trước khi ra đi.

Chú bước từng bước dài về chỗ Shere Khan đang ngồi chớp chớp mắt một cách ngu ngốc trước ngọn lửa, chú túm lấy nắm lông dưới cằm nó. Bagheera theo dõi sát sao đề phòng xảy ra tai biến.

- Đứng dậy, đồ chó! - Mowgli thét lên - Đứng dậy khi một Con Người nói, nếu không ta cho bộ lông này bốc cháy bây giờ!

Hai tai Shere Khan cụp xuống và nó nhắm mắt lại vì cành cây lửa ở rất gần.

- Cái kẻ giết gia súc này nói rằng nó sẽ giết ta giữa Hội Đồng, vì nó đã không giết khi ta còn bé. Vậy thì đây, chúng ta, những Con Người, chúng ta đánh bọn chó như thế này đây! Chỉ cần mày động đậy một sợi ria, thằng thọt, là ta tọng Hoa Đỏ vào họng ngay.

Chú lấy cành cây đánh vào đầu Shere Khan, trong khi con hổ thút thít than van, chết khiếp vì sợ hãi.

- Hà! Đồ mèo rừng xém lông! Giờ thì xéo đi, nhưng hãy nhớ lấy lời ta: Lần sau ta trở lại Phiến Đá Hội Đồng với tư cách một Con Người, ta sẽ đến với tấm da của Shere Khan đội trên đầu. Còn một việc nữa: Akela được tự do sống theo ý thích của lão - các ngươi sẽ không giết lão vì ta không muốn thế. Ta cũng không nghĩ rằng các ngươi còn ngồi nán lại đây mà thè lè lưỡi ra như thể các ngươi cũng là ai đó, chứ không phải là lũ chó mà ta đuổi đi - Vậy đấy! Cút!

Lửa cháy một cách giận dữ ở đầu cành cây, và Mowgli đập khắp một vùng hết phải sang trái, những con sói vừa chạy trốn vừa tru lên dưới những tia lửa đốt cháy lông chúng. Cuối cùng, chì còn lại sói già Akela, Bagheera và có lẽ mươi con sói đứng về phía Mowgli. Lúc đó có một cái gì bắt đầu làm Mowgli đau đớn tận bên trong, trước đây chú chưa từng đau như thế, chú lấy lại hơi và nức nở, những giọt nước mắt chảy tuôn trên mặt.

- Cái gì thế nhỉ? Cái gì thế nhỉ? - Chú nói - Tôi không muốn bỏ Rừng, và tôi không biết cái này là cái gì. Tôi sắp chết đấy ư, Bagheera?

- Không đâu, chú em. Đó chẳng qua là những giọt nước mắt như Con Người thường có - Bagheera nói - Giờ đây ta biết rằng chú đã là một Con Người, và chú không còn là một đứa bé con. Quả thực từ nay Rừng sẽ khép lại với chú. Hãy để cho chúng rơi, Mowgli ạ, đó chẳng qua là những giọt nước mắt mà thôi!

Lúc đó Mowgli ngồi xuống và kêu gào như thể trái tim chú sắp bị vỡ; thế mà từ trước đến giờ chú chưa từng biết khóc.

- Bây giờ - Chú nói - tôi sẽ trở về với Con Người. Nhưng trước hết tôi phải từ biệt mẹ tôi đã.

Và chú đi về hang, nơi Sói Mẹ sống với Sói Bố. Chú khóc trên bộ lông Sói Mẹ, trong khi bốn con sói con hú lên một cách thảm thương.

- Các người sẽ không quên tôi chứ? - Mowgli hỏi.

- Không bao giờ, chừng nào chúng tôi còn lần được theo một dấu vết - Lũ sói con nói - Khi anh đã là Người, anh hãy đi ra chân đồi và chúng tôi sẽ đến trò chuyện với anh; và ban đêm chúng tôi sẽ xuống tận khu đất trống chơi với anh.

- Hãy mau chóng trở lại - Sói Bố nói - Ôi, Con Ếch nhỏ khôn ngoan, hãy mau chóng trở lại, vì mẹ con và ta, chúng ta đều đã già rồi.

- Hãy mau chóng trở lại - Sói Mẹ nói - hỡi đứa con trần trụi bé bỏng của ta, bởi vì, nghe đây, hỡi đứa con của Giống Người ta yêu còn hơn những đứa con ta đẻ ra.

- Chắc chắn con sẽ trở lại - Mowgli nói - và khi con trở lại, chính là để trải tấm da của Shere Khan trên Phiến Đá Hội Đồng. Đừng quên con! Hãy bảo anh em trong Rừng đừng bao giờ quên con!

Bình minh bắt đầu rạng lên khi Mowgli một mình đi xuống sườn đồi, tiến về khu đất trồng trọt để gặp gỡ những sinh vật bí ẩn mà người ta gọi là những Con Người.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...