Người Thao Túng
Chương 15: Giáo Phái (14)
Phó Thượng sảng khoái đọc báo, tin tức những giáo dân đột ngột không tới nhà thờ của Thiện Tâm Giáo nữa đang gây sốt. Ông ta hỏi những người đàn em “Tên Trình Vương Sinh thế nào rồi?”
“Theo tôi biết thì hắn vẫn đang nhốt mình trong phòng giáo hoàng, cứ thế này có lẽ hắn định chết khát trong đó.”
“Thế còn các giáo dân, họ để yên cho kẻ đã thao túng họ sao?” Phó Thượng hỏi.
“Những người đó đang trong tình trạng khá là vật vờ, thiếu tỉnh táo. Có lẽ đó là tác dụng phụ của ma pháp chăng? Tôi nghĩ họ sẽ sớm lấy lại tinh thần, sau đó thì có lẽ Trình Vương Sinh sẽ khó mà giải thích với họ.”
“Thế còn Đường Mộc Nhi? Cô ta có thích món quà của tôi không?” Phó Thượng chuyển sang chủ đề khác.
“Cô ta thích tới đứng hình. Đường Mộc Nhi và bạn cô ta là Miêu Miêu đã có một bữa no nê. Phần còn lại họ đã đem đi phát miễn phí cho người cần.”
“Không cần nhà, xe, tiền bạc, chỉ cần há cảo và trà sữa, cô ta quả là con người kì lạ. Chúng ta đã rất mạnh về tiền bạc và quyền lực, nếu giờ có thêm lợi thế về mặt tâm linh nữa thì quá toàn diện. Tuy nhiên để cô ta trung thành với chúng ta cũng rất khó. Cậu nghĩ tôi có nên nhận cô ta làm con gái nuôi không nhỉ?” Phó Thượng nêu ra ý tưởng của mình.
Bỗng ông nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Người đàn em lập tức đi xem tình hình và trở lại báo cáo “Không ổn rồi, một đám đông đang bao vây lấy biệt thự, họ cầm theo vũ khí đòi giết chết ông chủ.”
“Thế thì xử lý chúng đi, là tự vệ chính đáng. Có hơi phiền phức nhưng tôi sẽ xử lý được ổn thỏa.” Phó Thượng bình thản đáp, ông ta không thấy cần hoảng loạn.
“Nhưng thưa ông chủ, đây không phải một đám đông bình thường.”
Phó Thượng bực mình, đem theo súng ra khỏi biệt thự. Ông ta lập tức hiểu ngay lời mà đàn em mình nói. Đám đông này lên tới ngàn người, họ lao tới như thể đây là mục đích sống duy nhất của họ.
Dù người phía trước dính đạn và gục ngã, người phía sau vẫn tiếp tục giẫm đạp lên họ mà tiến tới. Dù thua thiệt về kĩ năng và vũ khí, song biển người vẫn là một chiến thuật áp đảo. Những đàn em canh gác quanh biệt thự không thể nào chống trả nổi.
Để thực hiện điều này, chỉ có thể kết luận là họ vẫn đang bị Trình Vương Sinh khống chế. Nhưng tại sao lại như thế được? Chẳng lẽ Đường Mộc Nhi đã lừa ông? Phó Thượng không nghĩ thế, dù chỉ mới gặp cô không lâu, ông ta tin rằng cô không phải loại người như ông.
Như vậy thì chỉ còn một kết luận duy nhất là Trình Vương Sinh đã có kế hoạch sẵn để đối phó. Đến đây Phó Thượng bỗng hiểu ra, Trình Vương Sinh có thể là giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo nhưng người đã thực hiện ma pháp thao túng là một kẻ khác.
Tuy nhiên, bây giờ mới nhận ra điều này có lẽ đã là quá muộn.
Lúc này Đường Mộc Nhi đã trở về thành phố Vạn Long và ở tại ngôi nhà thân yêu của mình. Sau nhiều ngày vắng nhà, cô có hẹn với Tạ Lâm, cũng là một thầy trừ ma, họ đã quen biết nhau cũng khá lâu.
“Chào em, anh có mang tới há cảo và trà sữa mà em thích đây.” Tạ Lâm bước vào nhà.
Đường Mộc Nhi làm vẻ mặt bí xị, sau khi nhận món quà từ Phó Thượng, có lẽ trong nửa tháng tới cô sẽ không đụng tới hai món này nữa.
“Sao vậy? Em đột nhiên không thích nữa à? Không sao, anh có mua burger và coca cho phần anh, chúng ta có thể đổi.” Tạ Lâm không biết vì sao đột nhiên cô lại không thích chúng nữa nhưng cũng không quá quan tâm nguyên nhân.
“Hoan hô, anh Tạ Lâm quả là tuyệt vời nhất.”
“Em bảo vừa rồi em đã gặp một chuyện rất kịch tính muốn kể, đó là gì vậy?” Tạ Lâm nói khi bày thức ăn lên bàn.
“Chuyện này thật sự rất kì lạ và gay cấn. Anh có biết về Thiện Tâm Giáo tại thành phố Hồng Lâm không?” Đường Mộc Nhi hào hứng kể.
“Anh có biết sơ qua, nghe bảo là một giáo phái hướng thiện đang được nhiều người hưởng ứng. Họ có liên quan đến vấn đề tâm linh à?” Hỏi việc một tôn giáo liên quan đến tâm linh có vẻ dư thừa, nhưng Tạ Lâm nghĩ là Đường Mộc Nhi hiểu ý anh.
“Phải, thật ra họ đã dùng một loại ma pháp để thao túng người khác trở thành giáo dân của mình. Tên giáo hoàng Trình Vương Sinh đã lợi dụng những hoạt động từ thiện để đút túi riêng. Hắn còn lợi dụng những người giàu có để xây cho mình cái nhà thờ rất to, để em cho anh xem.” Đường Mộc Nhi với tay lấy laptop và gõ Thiện Tâm Giáo để tìm kiếm ảnh nhà thờ.
Bất ngờ cô thấy dòng tin tức [ Hàng ngàn giáo dân của Thiện Tâm Giáo tập kích biệt thự của trùm xã hội đen Phó Thượng để trả thù cho giáo hoàng].
Tạ Lâm thấy nét mặt của cô có vẻ kì lạ nên nhìn vào màn hình máy tính, anh đoán sự việc này vừa mới phát sinh ngoài dự tính của cô. Đường Mộc Nhi không hiểu được, rõ ràng cô đã vô hiệu khả năng sử dụng ma pháp của Trình Vương Sinh, tại sao Thiện Tâm Giáo vẫn còn bị khống chế?
“Theo tôi biết thì hắn vẫn đang nhốt mình trong phòng giáo hoàng, cứ thế này có lẽ hắn định chết khát trong đó.”
“Thế còn các giáo dân, họ để yên cho kẻ đã thao túng họ sao?” Phó Thượng hỏi.
“Những người đó đang trong tình trạng khá là vật vờ, thiếu tỉnh táo. Có lẽ đó là tác dụng phụ của ma pháp chăng? Tôi nghĩ họ sẽ sớm lấy lại tinh thần, sau đó thì có lẽ Trình Vương Sinh sẽ khó mà giải thích với họ.”
“Thế còn Đường Mộc Nhi? Cô ta có thích món quà của tôi không?” Phó Thượng chuyển sang chủ đề khác.
“Cô ta thích tới đứng hình. Đường Mộc Nhi và bạn cô ta là Miêu Miêu đã có một bữa no nê. Phần còn lại họ đã đem đi phát miễn phí cho người cần.”
“Không cần nhà, xe, tiền bạc, chỉ cần há cảo và trà sữa, cô ta quả là con người kì lạ. Chúng ta đã rất mạnh về tiền bạc và quyền lực, nếu giờ có thêm lợi thế về mặt tâm linh nữa thì quá toàn diện. Tuy nhiên để cô ta trung thành với chúng ta cũng rất khó. Cậu nghĩ tôi có nên nhận cô ta làm con gái nuôi không nhỉ?” Phó Thượng nêu ra ý tưởng của mình.
Bỗng ông nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Người đàn em lập tức đi xem tình hình và trở lại báo cáo “Không ổn rồi, một đám đông đang bao vây lấy biệt thự, họ cầm theo vũ khí đòi giết chết ông chủ.”
“Thế thì xử lý chúng đi, là tự vệ chính đáng. Có hơi phiền phức nhưng tôi sẽ xử lý được ổn thỏa.” Phó Thượng bình thản đáp, ông ta không thấy cần hoảng loạn.
“Nhưng thưa ông chủ, đây không phải một đám đông bình thường.”
Phó Thượng bực mình, đem theo súng ra khỏi biệt thự. Ông ta lập tức hiểu ngay lời mà đàn em mình nói. Đám đông này lên tới ngàn người, họ lao tới như thể đây là mục đích sống duy nhất của họ.
Dù người phía trước dính đạn và gục ngã, người phía sau vẫn tiếp tục giẫm đạp lên họ mà tiến tới. Dù thua thiệt về kĩ năng và vũ khí, song biển người vẫn là một chiến thuật áp đảo. Những đàn em canh gác quanh biệt thự không thể nào chống trả nổi.
Để thực hiện điều này, chỉ có thể kết luận là họ vẫn đang bị Trình Vương Sinh khống chế. Nhưng tại sao lại như thế được? Chẳng lẽ Đường Mộc Nhi đã lừa ông? Phó Thượng không nghĩ thế, dù chỉ mới gặp cô không lâu, ông ta tin rằng cô không phải loại người như ông.
Như vậy thì chỉ còn một kết luận duy nhất là Trình Vương Sinh đã có kế hoạch sẵn để đối phó. Đến đây Phó Thượng bỗng hiểu ra, Trình Vương Sinh có thể là giáo hoàng của Thiện Tâm Giáo nhưng người đã thực hiện ma pháp thao túng là một kẻ khác.
Tuy nhiên, bây giờ mới nhận ra điều này có lẽ đã là quá muộn.
Lúc này Đường Mộc Nhi đã trở về thành phố Vạn Long và ở tại ngôi nhà thân yêu của mình. Sau nhiều ngày vắng nhà, cô có hẹn với Tạ Lâm, cũng là một thầy trừ ma, họ đã quen biết nhau cũng khá lâu.
“Chào em, anh có mang tới há cảo và trà sữa mà em thích đây.” Tạ Lâm bước vào nhà.
Đường Mộc Nhi làm vẻ mặt bí xị, sau khi nhận món quà từ Phó Thượng, có lẽ trong nửa tháng tới cô sẽ không đụng tới hai món này nữa.
“Sao vậy? Em đột nhiên không thích nữa à? Không sao, anh có mua burger và coca cho phần anh, chúng ta có thể đổi.” Tạ Lâm không biết vì sao đột nhiên cô lại không thích chúng nữa nhưng cũng không quá quan tâm nguyên nhân.
“Hoan hô, anh Tạ Lâm quả là tuyệt vời nhất.”
“Em bảo vừa rồi em đã gặp một chuyện rất kịch tính muốn kể, đó là gì vậy?” Tạ Lâm nói khi bày thức ăn lên bàn.
“Chuyện này thật sự rất kì lạ và gay cấn. Anh có biết về Thiện Tâm Giáo tại thành phố Hồng Lâm không?” Đường Mộc Nhi hào hứng kể.
“Anh có biết sơ qua, nghe bảo là một giáo phái hướng thiện đang được nhiều người hưởng ứng. Họ có liên quan đến vấn đề tâm linh à?” Hỏi việc một tôn giáo liên quan đến tâm linh có vẻ dư thừa, nhưng Tạ Lâm nghĩ là Đường Mộc Nhi hiểu ý anh.
“Phải, thật ra họ đã dùng một loại ma pháp để thao túng người khác trở thành giáo dân của mình. Tên giáo hoàng Trình Vương Sinh đã lợi dụng những hoạt động từ thiện để đút túi riêng. Hắn còn lợi dụng những người giàu có để xây cho mình cái nhà thờ rất to, để em cho anh xem.” Đường Mộc Nhi với tay lấy laptop và gõ Thiện Tâm Giáo để tìm kiếm ảnh nhà thờ.
Bất ngờ cô thấy dòng tin tức [ Hàng ngàn giáo dân của Thiện Tâm Giáo tập kích biệt thự của trùm xã hội đen Phó Thượng để trả thù cho giáo hoàng].
Tạ Lâm thấy nét mặt của cô có vẻ kì lạ nên nhìn vào màn hình máy tính, anh đoán sự việc này vừa mới phát sinh ngoài dự tính của cô. Đường Mộc Nhi không hiểu được, rõ ràng cô đã vô hiệu khả năng sử dụng ma pháp của Trình Vương Sinh, tại sao Thiện Tâm Giáo vẫn còn bị khống chế?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương