Người Thao Túng
Chương 9: Giáo Phái (8)
Phó Bảo Nhi không rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy cô đã không còn làm chủ bản thân được nữa. Một bóng ma nào đó đang khống chế tâm trí cô, buộc cô phải trung thành và cống hiến cho Thiện Tâm Giáo.
Vốn dĩ cô nghĩ nơi đây là chốn tập trung của những người tốt, nhưng hóa ra tất cả chỉ đang bị điều khiển. Nhìn vẻ mặt vui vẻ, nhiệt huyết của họ, Phó Bảo Nhi đoán bên trong họ cũng đang kêu gào giống cô.
Phó Bảo Nhi có thể nhận ra thứ ma thuật đang khống chế cô cần một điều kiện duy trì là cô phải thường xuyên ngồi thiền trước nén nhang mà Thiện Tâm Giáo phát cho. Dù đã biết cách nhưng bản thân cô không khống chế được cơ thể thì cũng không có cách nào để ngăn cản cả.
Và tất nhiên, cô cũng không thể cầu cứu ai cả. Các bạn cô chỉ nghĩ đơn giản là cô đã gia nhập Thiện Tâm Giáo theo lời mời hôm trước. Thậm chí có người còn bảo muốn thử tới đó, Phó Bảo Nhi rất muốn ngăn cản nhưng miệng cô lại nói những lời ngược lại.
Mỉa mai thay là người ba mà cô rất ghét lại là hy vọng của cô lúc này. Phó Thượng tin rằng cô không bao giờ có thể cuồng giáo tới vậy. Ông ta gọi cô tới và hỏi “Con đang tìm cách chống đối ba bằng việc gia nhập cái giáo phái kì dị đó à?”
“Không phải thưa ba. Thật sự Thiện Tâm Giáo là một chân lý mà con người nên hướng tới. Con nghĩ cũng nên tới đó để chiêm nghiệm lại về cuộc đời và cách sống. Ba sẽ thấy khi hướng tới cái thiện thì lòng sẽ thanh thản thế nào.” Phó Bảo Nhi đáp lại, cô mừng thầm khi bóng ma đang điều khiển mình nói chuyện quá lịch sự, chắc chắn ba cô sẽ thấy kì lạ.
Và đúng như vậy, Phó Thượng nhìn cô với ánh mắt kì lạ, như thể ông ta đang thấy ma quỷ vậy.
“Bảo Nhi, con về phòng trước đi.” Phó Thượng xua cô đi, ông cần phải suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Phó Thượng mời đến một vị bác sĩ tâm lý và một nhà thôi miên, có vẻ ông nghĩ cô bị điên hoặc đang bị mê hoặc. Phó Bảo Nhi thấy cũng có khả năng này, nhưng cô không nghĩ đầu óc cô không tỉnh táo, cũng không muốn tin có thuật thôi miên lợi hại thế này.
Kết luận của họ là tâm trí cô rất bình thường. Mặc dù vị bác sĩ tâm lý cũng nhìn ra cô đang có sự hỗn loạn trong đầu, nhưng ông không đưa ra được kết luận chính xác.
Thất vọng, Phó Bảo Nhi nghĩ chẳng lẽ mình sẽ bị cầm tù trong chính đầu óc mình trong suốt phần đời còn lại? Cô không cam tâm.
Cơ thể cô một lần nữa lại tự ý ngồi thiền với cây nhang đang thắp. Phó Thượng đã dần để ý việc này.
“Bảo Nhi, hà cớ gì con phải làm cái trò vô bổ này. Cứ xem như con thích làm việc tốt để chống đối ba đi, thì việc ngồi thiền này có ích lợi gì?”
Bóng ma khống chế cơ thể cô lên tiếng biện minh “Để duy trì cái thiện và kiềm hãm cái xấu thì cần phải tịnh tâm để khống chế bản ngã.”
“Con lại nói buồn cười, chỉ có sự yếu thế mới kiềm hãm cái xấu của con người thôi. Việc gì lại phải làm thế này, nếu con có cái xấu trong người cứ để nó bộc lộ. Chúng ta là kẻ mạnh và không cần phải làm người tốt để tồn tại.” Phó Thượng nói.
“Ba lại không hiểu rồi. Con người cần hướng đến cái thiện. Vinh quang, tiền tài chỉ là trong chốc lát.” Bóng ma kia lại lên tiếng. Phó Thượng biết không thể tranh cãi với con gái trong tình trạng này, ông ta chủ động rút lui.
Nghĩ tới nghĩ lui, kết luận hợp lý nhất là Thiện Tâm Giáo đã sử dụng bùa phép lên Phó Bảo Nhi, Phó Thượng kết luận như vậy. Việc cô ngồi thiền trước cây nhang vài ngày một lần là nghi thức để duy trì.
Dù không muốn nhưng lần này Phó Thượng đành phải dùng biện pháp mạnh. Ông bẻ gãy sạch những cây nhang, đem vứt đi và nhốt Phó Bảo Nhi trong phòng. Ông tin là sau vài ngày không thể thực hiện nghi thức, con gái ông sẽ thoát khỏi sự khống chế.
Phó Bảo Nhi cũng hy vọng như vậy, cô mong chờ đến lúc bóng ma khống chế cơ thể cô suy kiệt. Ban đầu, nó khống chế cô nói những lời van xin và thuyết phục, tất nhiên không có tác dụng với người cứng rắn như Phó Thượng.
Vào hôm sau, dường như có thể ý thức được Phó Bảo Nhi sắp lấy lại quyền điều khiển, nó điều khiển cơ thể cô làm một việc mà cô không thể ngờ được, đó là tự sát, lại bằng một cách rất man rợ và đau đớn.
“Đó là tất cả những gì con có thể kể.” Hồn ma của Phó Bảo Nhi kết thúc câu chuyện của mình.
“Vậy đúng là Thiện Tâm Giáo chịu trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện.” Phó Thượng ghi mối thù này vào trong lòng “Chỉ có một kẻ chịu trách nhiệm chính đó là tên giáo hoàng. Ta sẽ bắt hắn phải chịu đau đớn, chịu dày vò trước mặt con gái ta.”
Đường Mộc Nhi có thể cảm nhận được Phó Bảo Nhi không hề hứng thú với việc xem cảnh tra tấn giết chóc để trả thù cho cái chết của mình. Lúc này Phó Bảo Nhi chỉ mong muốn có thể nhanh chóng sang kiếp khác mà thôi.
“Xin lỗi, Phó đại vương, nhưng hồn ma con gái ông rất yếu, có vẻ không còn ở nhân gian lâu thêm được nữa.” Đường Mộc Nhi nói và lén đọc thầm bùa chú cầu siêu.
Hồn ma của Phó Bảo Nhi nhanh chóng tan biến, chính thức siêu thoát. Phó Thượng dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ông ra lệnh cho người đưa Đường Mộc Nhi về.
Vốn dĩ cô nghĩ nơi đây là chốn tập trung của những người tốt, nhưng hóa ra tất cả chỉ đang bị điều khiển. Nhìn vẻ mặt vui vẻ, nhiệt huyết của họ, Phó Bảo Nhi đoán bên trong họ cũng đang kêu gào giống cô.
Phó Bảo Nhi có thể nhận ra thứ ma thuật đang khống chế cô cần một điều kiện duy trì là cô phải thường xuyên ngồi thiền trước nén nhang mà Thiện Tâm Giáo phát cho. Dù đã biết cách nhưng bản thân cô không khống chế được cơ thể thì cũng không có cách nào để ngăn cản cả.
Và tất nhiên, cô cũng không thể cầu cứu ai cả. Các bạn cô chỉ nghĩ đơn giản là cô đã gia nhập Thiện Tâm Giáo theo lời mời hôm trước. Thậm chí có người còn bảo muốn thử tới đó, Phó Bảo Nhi rất muốn ngăn cản nhưng miệng cô lại nói những lời ngược lại.
Mỉa mai thay là người ba mà cô rất ghét lại là hy vọng của cô lúc này. Phó Thượng tin rằng cô không bao giờ có thể cuồng giáo tới vậy. Ông ta gọi cô tới và hỏi “Con đang tìm cách chống đối ba bằng việc gia nhập cái giáo phái kì dị đó à?”
“Không phải thưa ba. Thật sự Thiện Tâm Giáo là một chân lý mà con người nên hướng tới. Con nghĩ cũng nên tới đó để chiêm nghiệm lại về cuộc đời và cách sống. Ba sẽ thấy khi hướng tới cái thiện thì lòng sẽ thanh thản thế nào.” Phó Bảo Nhi đáp lại, cô mừng thầm khi bóng ma đang điều khiển mình nói chuyện quá lịch sự, chắc chắn ba cô sẽ thấy kì lạ.
Và đúng như vậy, Phó Thượng nhìn cô với ánh mắt kì lạ, như thể ông ta đang thấy ma quỷ vậy.
“Bảo Nhi, con về phòng trước đi.” Phó Thượng xua cô đi, ông cần phải suy nghĩ.
Ngày hôm sau, Phó Thượng mời đến một vị bác sĩ tâm lý và một nhà thôi miên, có vẻ ông nghĩ cô bị điên hoặc đang bị mê hoặc. Phó Bảo Nhi thấy cũng có khả năng này, nhưng cô không nghĩ đầu óc cô không tỉnh táo, cũng không muốn tin có thuật thôi miên lợi hại thế này.
Kết luận của họ là tâm trí cô rất bình thường. Mặc dù vị bác sĩ tâm lý cũng nhìn ra cô đang có sự hỗn loạn trong đầu, nhưng ông không đưa ra được kết luận chính xác.
Thất vọng, Phó Bảo Nhi nghĩ chẳng lẽ mình sẽ bị cầm tù trong chính đầu óc mình trong suốt phần đời còn lại? Cô không cam tâm.
Cơ thể cô một lần nữa lại tự ý ngồi thiền với cây nhang đang thắp. Phó Thượng đã dần để ý việc này.
“Bảo Nhi, hà cớ gì con phải làm cái trò vô bổ này. Cứ xem như con thích làm việc tốt để chống đối ba đi, thì việc ngồi thiền này có ích lợi gì?”
Bóng ma khống chế cơ thể cô lên tiếng biện minh “Để duy trì cái thiện và kiềm hãm cái xấu thì cần phải tịnh tâm để khống chế bản ngã.”
“Con lại nói buồn cười, chỉ có sự yếu thế mới kiềm hãm cái xấu của con người thôi. Việc gì lại phải làm thế này, nếu con có cái xấu trong người cứ để nó bộc lộ. Chúng ta là kẻ mạnh và không cần phải làm người tốt để tồn tại.” Phó Thượng nói.
“Ba lại không hiểu rồi. Con người cần hướng đến cái thiện. Vinh quang, tiền tài chỉ là trong chốc lát.” Bóng ma kia lại lên tiếng. Phó Thượng biết không thể tranh cãi với con gái trong tình trạng này, ông ta chủ động rút lui.
Nghĩ tới nghĩ lui, kết luận hợp lý nhất là Thiện Tâm Giáo đã sử dụng bùa phép lên Phó Bảo Nhi, Phó Thượng kết luận như vậy. Việc cô ngồi thiền trước cây nhang vài ngày một lần là nghi thức để duy trì.
Dù không muốn nhưng lần này Phó Thượng đành phải dùng biện pháp mạnh. Ông bẻ gãy sạch những cây nhang, đem vứt đi và nhốt Phó Bảo Nhi trong phòng. Ông tin là sau vài ngày không thể thực hiện nghi thức, con gái ông sẽ thoát khỏi sự khống chế.
Phó Bảo Nhi cũng hy vọng như vậy, cô mong chờ đến lúc bóng ma khống chế cơ thể cô suy kiệt. Ban đầu, nó khống chế cô nói những lời van xin và thuyết phục, tất nhiên không có tác dụng với người cứng rắn như Phó Thượng.
Vào hôm sau, dường như có thể ý thức được Phó Bảo Nhi sắp lấy lại quyền điều khiển, nó điều khiển cơ thể cô làm một việc mà cô không thể ngờ được, đó là tự sát, lại bằng một cách rất man rợ và đau đớn.
“Đó là tất cả những gì con có thể kể.” Hồn ma của Phó Bảo Nhi kết thúc câu chuyện của mình.
“Vậy đúng là Thiện Tâm Giáo chịu trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện.” Phó Thượng ghi mối thù này vào trong lòng “Chỉ có một kẻ chịu trách nhiệm chính đó là tên giáo hoàng. Ta sẽ bắt hắn phải chịu đau đớn, chịu dày vò trước mặt con gái ta.”
Đường Mộc Nhi có thể cảm nhận được Phó Bảo Nhi không hề hứng thú với việc xem cảnh tra tấn giết chóc để trả thù cho cái chết của mình. Lúc này Phó Bảo Nhi chỉ mong muốn có thể nhanh chóng sang kiếp khác mà thôi.
“Xin lỗi, Phó đại vương, nhưng hồn ma con gái ông rất yếu, có vẻ không còn ở nhân gian lâu thêm được nữa.” Đường Mộc Nhi nói và lén đọc thầm bùa chú cầu siêu.
Hồn ma của Phó Bảo Nhi nhanh chóng tan biến, chính thức siêu thoát. Phó Thượng dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ông ra lệnh cho người đưa Đường Mộc Nhi về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương