Người Thừa Kế Hào Môn
Chương 17: Người nào đắc tội tôi đều phải chết!
“Châu Lương Tài, ai cho ông đi vào đây!”
Sở An An không mấy thân thiện trách cứ, giọng điệu cô cũng lạnh lẽo vô cùng.
Cô ta cực kỳ ghét tên béo Châu Lương Tài chết tiệt này, bởi hắn luôn dòm ngó cô.
Chỉ cần có thời gian Châu Lương Tài sẽ chạy đến, vênh mặt muốn hẹn cô ta đi ăn cơm.
Mà thủ đoạn của hắn cũng không sạch sẽ gì, lại còn muốn nhét họ hàng hang hốc của hắn vào trong phòng trưng bày Quốc Hoa.
Ví dụ như Tào An Tuệ chính là do hắn nhét vào.
“Sở An An, cô có thái độ gì vậy hả? Tôi là người phụ trách điều hành của phòng trưng bày Quốc Hoa sao lại không được vào đây ngồi?”
Châu Lương Tài bụng phệ ngồi trêи sofa giống như một đống thịt vậy, mấy ngấn mỡ nơi bụng hắn thật khiến người lo sợ chiếc áo sơ mi bị căng nứt.
“Chỗ này không phải nơi ông có thể vào, mau đi ra ngoài.”
Sở An An chỉ tay ra cửa lạnh lùng nói.
Ở ngay trước mặt ông chủ mới mà tên Châu Lương Tài chết dẫm này lại dám làm càn như vậy.
Châu Lương Tài cười hai tiếng, nheo mắt lại nhìn Trần Bình đứng bên cạnh, không biết xấu hổ giễu cợt nói: “Được đấy Sở An An, nhìn không ra loại người nào cô cũng ăn được!”
Sở An An nhíu mày lại, tức giận nói: “Châu Lương Tài, ông nói cái gì vậy hả!”
Tên chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ! “Tôi cũng không muốn phí lời với cô, Tào An Tuệ là người của tôi, cô không được đuổi việc cô ấy.”
Châu Lương Tài trực tiếp nói.
Tào An Tuệ đứng bên cạnh mắt lạnh lùng trào phúng liếc xéo nhìn Trần Bình và Sở An An, trong lòng cực kỳ khinh bỉ hai người.
Sở An An, cô thế mà lại dám mang đàn ông vào phòng nghỉ trước mặt mọi người.
“Ha ha.”
Sở An An cười lạnh vài tiếng: “Châu Lương Tài, ông đừng quên tôi mới là quản lý ở đây, tôi có quyền làm như vậy!”
“Con ả họ Sở kia, đừng có mà cho cô thể diện còn không biết điều, anh Tài của tôi không sợ cô đâu.”
Tê Tào An Tuệ khoanh tay trước ngực, mặt mày khinh thường nói: “Hơn nữa, cô tự mình đem tên công nhân làm thuê này vào phòng nghỉ đã vi phạm quy định.
Nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng chức quản lý này của cô cũng không giữ nổi đâu.”
Dứt lời, cô ta đặt ʍôиɠ ngồi xuống bên cạnh Châu Lương Tài.
Hai người họ không coi ai ra gì mà dính vào lấy nhau.
“Sở An An, cô suy nghĩ cho thật kỹ đi! Vì một tên công làm thuê mà đắc tội tôi không đáng đâu.”
Châu Lương Tài uy hϊế͙p͙ cười nói, ánh mắt nóng rực di chuyển trêи người của Sở An An, hắn ta hận không thể nuốt sống người phụ nữ chín mọng này.
Hắn ta đã muốn có được Sở An An từ lâu.
Nhưng người phụ nữ này giống như tảng băng không để ý đến hắn ta.
Ngày thường giả vờ thanh cao lạnh lùng, hóa ra lại ti tiện như thế này.
Nếu như không phải Tào An Tuệ đến tìm hắn, Châu Lương Tài cũng không biết Sở An An thế mà lại dẫn một tên công nhân vào trong phòng nghỉ ngơi.
Nghĩ tới đây hắn càng thêm oán hận Trần Bình.
“Vậy ông muốn như thế nào?”
Sở An An lạnh mặt hỏi.
Cô ta vẫn luôn quan sát sắc mặt của Trần Bình, lại nhận ra đối phương vẫn luôn thản nhiên.
Cô ta hiểu, cậu Trần không muốn để ý tới chuyện này.
Châu Lương Tài ɭϊếʍ môi một cái, háo sắc nhìn vào đôi chân dài cùng bộ ngực của Sở An An: “Đơn giãn thôi, tối nay ăn cùng tôi một bữa cơm.”
“Anh nói cái gì cơ!”
Tào An Tuệ ngồi ngay bên cạnh lập tức nổi điên, mặt mày dữ tợn, trừng mắt nhìn Châu Lương Tài.
Châu Lương Tài ngay tức khắc giải thích nói: “Anh đùa thôi bé yêu, vậy em nói, em muốn xử lý như thế nào?”
Lúc này Tào An Tuệ liền cáo mượn oai hùm nhìn vào Trần Bình cười lạnh nói: “Em muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi em.”
Chẳng còn biện pháp nào khác, Tào An Tuệ biết cô ả không thể bắt Sở An An xin lỗi mình, vậy nên cô ả sẽ sỉ nhục tên nghèo kiết hủ lậu mà cô ta mang vào đây.
Tên này vừa nhìn liền biết là tình nhân của cô ta.
Trần Bình sửng sốt, ấy vậy mà lửa vẫn cháy lên người anh ta.
Sở An An cũng cực kỳ sợ hãi, giận dữ trừng mắt Tào An Tuệ nói: “Tào An Tuệ, chỗ này không phải nơi cô có thể nói chuyện, cô ngậm mồm lại cho tôi!”
“Quản lý Sở, tôi không bắt cô xin lỗi đã là tốt lắm rồi, cũng chỉ là một tên khố rách áo ôm mà thôi, cô hà cớ gì phải bảo vệ như vậy? Có lẽ nào anh ta thật sự là tên trai bao cô nuôi, tôi thấy anh ta cũng bình thường thôi!”
Tào An Tuệ trào phúng cười nói.
“Im mồm! Cô có biết anh ấy là ai không?”
Sở An An tức giận nói.
“Không phải một tên nghèo hèn thôi sao, chẳng lẽ lại là ông chủ mới của chúng ta được chắc!”
Tào An Tuệ cười nhạo nói.
Con ả Sở An An này có ý gì vậy chứ? Tên khố rách áo ôm này thì có thân phận đặc biệt gì chứ! Đột nhiên Trần Bình nở nụ cười nhạt hỏi: “Cô thật sự muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cô?”
“Đúng vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!”
Tào An Tuệ phách lối nói.
Từ lỗ chân lông trêи toàn cơ thể cô ả đều toát ra mùi vị của sự ngang ngược.
“Không chỉ quỳ xuống còn phải bò qua đây dập đầu.”
Châu Lương Tài lại khinh miệt bổ sung thêm một câu.
Hắn lười không muốn trực tiếp tự mình ra tay đối phó với tên khố rách áo ôm này.
Hắn trước nay đều thích lấy thế ép người.
“Ông tên là Châu Lương Tài, là người phụ trách điều hành ở chỗ này?”
Trần Bình không những không tức giận một chút nào, ngược lại còn cười híp mắt hỏi lại.
“Đúng vậy, tôi chính là người phụ trách điều hành ở chỗ này, bây giờ biết sợ rồi chứ? Còn không mau xin lỗi bạn gái tôi đi!”
Châu Lương Tài ngồi trêи sofa, gác hai chân lên nhau, vẻ mặt kiêu ngạo tự mãn.
Nhưng Trần Bình chợt quay đầu lại, mặt mày lạnh lùng nói với Sở An An: “Đuổi việc cả hai người họ cho tôi, tiện thể điều tra xem anh ta có tham ô, lạm dụng chức quyền.
Tôi muốn chuyện này được xử lý ngay lập tức.”
Sở An An tức khắc cung kính gật đầu nói: “Vâng thưa cậu Trần.”
Nghe thấy câu này, Châu Lương Tài bật cười to, nghi ngờ cùng khinh bỉ nói: “Thằng oắt con, mày vừa nói gì hả? Mày muốn đuổi việc tao, còn muốn điều tra tao? Mày bị ngu à? Mày có biết chỗ này là chỗ nào không? Mày biết tao là ai không?”
Một loạt câu hỏi bắn ra.
Châu Lương Tài giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất năm nay, nhịn không được ôm mặt cười không ngừng.
Tào An Tuệ cũng chế giễu cười mấy tiếng, nói: “Mẹ kiếp! Đúng là tên ngu ngốc, đầu óc anh ta bị cửa kẹt rồi à!”
Châu Lương Tài và Tào An Tuệ chưa nhìn thấy kẻ nào thảm hại như thế này, chẳng lẽ anh ta cho mình là ông chủ ở đây chắc? Đúng là buồn cười chết đi được! Nhưng một giây sau.
Sở An An cười lạnh cầm điện thoại lên gọi cho phòng bảo vệ nói: “Cho mấy người lên đây, báo với phòng tài chính điều tra tư liệu, rồi đem tất cả chứng cứ tham ô và lạm dụng chức quyền của Châu Lương Tài giao cho cảnh sát.”
Sở An An sớm đã động ta thu thập không ít chứng cứ của Châu Lương Tài, chỉ là hai người họ vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng nên Sở An An cũng không gây phiền toái cho Châu Lương Tài.
Nhưng ngày hôm nay thì không được, ông ta đã đắc tội với ông chủ mới nên phải chết! Còn chết rất thê thảm! Lời nói vừa dứt, nụ cười khinh miệt của Châu Lương Tài cứng đờ lại, tiếp đó hắn ta trầm mặt, hỏi: “Sở An An, cô có ý gì hả? Cô thật sự muốn xử lý tôi?”
Sở An An không nói một lời nào.
Không tới hai phút sau, mấy người bảo vệ xông vào vặn ngược tay Châu Lương Tài và Tào An Tuệ đang ngồi trêи sofa lại.
“Mẹ nó! Chúng mày bị mù à, không nhận ra tao là ai sao? Mau thả ông ra!”
Châu Lương Tài giãy giụa tức giận hét lên.
Nhưng mấy người bảo vệ không thèm nghe lời hắn ta, bởi bọn họ đều là người của Sở An An và chỉ nghe lời cô ta.
Lúc này Tào An Tuệ vẫn không hiểu mình đã làm gì sai, cô ả đứng ở bên kia gào to: “Anh Tài, bọn họ bị điên rồi, anh mau đuổi việc hết bọn họ đi!”
Nhưng mà ngay lúc này Trần Bình thản nhiên ngồi lên sofa, Sở An An cầm lấy tài liệu vừa mới in ra, cung kính nói: “Ông chủ, đây là thông báo đuổi việc bọn họ.”
Trần Bình khẽ gật đầu, thản nhiên nói “Dán ở trêи cửa đi.”
Châu Lương Tài và Tào An Tuệ đều trợn trừng mắt.
Ông chủ? Sở An An vừa gọi anh ta là ông chủ! Châu Lương Tài và Tào An Tuệ sợ đến nỗi toát mồ hôi hột.
Bốp! Châu Lương Tài không chút do dự quỳ xuống dưới đất, bò tới trước mặt Trần Bình, ôm lấy chân anh, gào khóc nói: “Ông chủ, ông chủ, xin lỗi anh, tôi sai rồi! Vừa nãy là tôi có mắt như mù không nhận ra anh, tôi đáng chết!”
Nói xong, hắn ta bắt đầu tát bôm bốp lên mặt.
Tào An Tuệ sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cả người run rẩy, ngã ngồi lên trêи mặt đất, cả mặt đều là vả hoảng sợ.
Tên khố rách áo ôm thế mà lại là..
ông chủ! Điều này không thể nào là thật! Nhưng vào chính lúc này, nhân viên phòng tài vụ dẫn theo cảnh sát bước vào, không nói hai lời còng Châu Lương Tài lại đưa đi.
“Ông chủ! Xin anh ta cho tôi, tôi không dám nữa!”
Trong phòng nghỉ quanh quẩn tiếng kêu giãy giụa cuối cùng của Châu Lương Tài.
Bây giờ chỉ còn lại Tào An Tuệ xụi người ngồi trêи mặt đất.
Trần Bình lạnh lẽo quét mắt qua rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sở An An theo sát phía sau định đưa anh ra ngoài! Bộp! Tào An Tuệ nhào một phát tới, ôm chặt lấy chân Trần Bình, nước mắt rơi như mưa cầu xin tha thứ: “Ông chủ, tôi biết sai rồi, xin anh bỏ qua cho tôi lần này.”
Trần Bình cũng không thèm nhìn cô ả, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Vị trí của cô ta để Trần Diệp Nhu đứng ở cửa ra vào kia đảm nhiệm.”
“Vâng thưa cậu Trần.”
Sở An An đáp lại rồi nhanh chóng sai bảo vệ lôi Tào An Tuệ đi.
Vừa ra khỏi phòng nghỉ ngơi, khi Sở An An đang nói nói cười cười cùng với Trần Bình đi ra ngoài đại sảnh lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
“Trần Bình, sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Bình quay đầu nhìn về phía cửa hông, ngay lập tức bắt gặp Cao Dương đầy vẻ nghi ngờ nhìn mình, trong ánh mắt hắn ta cũng lóe lên vẻ chán ghét.
Sở An An không mấy thân thiện trách cứ, giọng điệu cô cũng lạnh lẽo vô cùng.
Cô ta cực kỳ ghét tên béo Châu Lương Tài chết tiệt này, bởi hắn luôn dòm ngó cô.
Chỉ cần có thời gian Châu Lương Tài sẽ chạy đến, vênh mặt muốn hẹn cô ta đi ăn cơm.
Mà thủ đoạn của hắn cũng không sạch sẽ gì, lại còn muốn nhét họ hàng hang hốc của hắn vào trong phòng trưng bày Quốc Hoa.
Ví dụ như Tào An Tuệ chính là do hắn nhét vào.
“Sở An An, cô có thái độ gì vậy hả? Tôi là người phụ trách điều hành của phòng trưng bày Quốc Hoa sao lại không được vào đây ngồi?”
Châu Lương Tài bụng phệ ngồi trêи sofa giống như một đống thịt vậy, mấy ngấn mỡ nơi bụng hắn thật khiến người lo sợ chiếc áo sơ mi bị căng nứt.
“Chỗ này không phải nơi ông có thể vào, mau đi ra ngoài.”
Sở An An chỉ tay ra cửa lạnh lùng nói.
Ở ngay trước mặt ông chủ mới mà tên Châu Lương Tài chết dẫm này lại dám làm càn như vậy.
Châu Lương Tài cười hai tiếng, nheo mắt lại nhìn Trần Bình đứng bên cạnh, không biết xấu hổ giễu cợt nói: “Được đấy Sở An An, nhìn không ra loại người nào cô cũng ăn được!”
Sở An An nhíu mày lại, tức giận nói: “Châu Lương Tài, ông nói cái gì vậy hả!”
Tên chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ! “Tôi cũng không muốn phí lời với cô, Tào An Tuệ là người của tôi, cô không được đuổi việc cô ấy.”
Châu Lương Tài trực tiếp nói.
Tào An Tuệ đứng bên cạnh mắt lạnh lùng trào phúng liếc xéo nhìn Trần Bình và Sở An An, trong lòng cực kỳ khinh bỉ hai người.
Sở An An, cô thế mà lại dám mang đàn ông vào phòng nghỉ trước mặt mọi người.
“Ha ha.”
Sở An An cười lạnh vài tiếng: “Châu Lương Tài, ông đừng quên tôi mới là quản lý ở đây, tôi có quyền làm như vậy!”
“Con ả họ Sở kia, đừng có mà cho cô thể diện còn không biết điều, anh Tài của tôi không sợ cô đâu.”
Tê Tào An Tuệ khoanh tay trước ngực, mặt mày khinh thường nói: “Hơn nữa, cô tự mình đem tên công nhân làm thuê này vào phòng nghỉ đã vi phạm quy định.
Nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng chức quản lý này của cô cũng không giữ nổi đâu.”
Dứt lời, cô ta đặt ʍôиɠ ngồi xuống bên cạnh Châu Lương Tài.
Hai người họ không coi ai ra gì mà dính vào lấy nhau.
“Sở An An, cô suy nghĩ cho thật kỹ đi! Vì một tên công làm thuê mà đắc tội tôi không đáng đâu.”
Châu Lương Tài uy hϊế͙p͙ cười nói, ánh mắt nóng rực di chuyển trêи người của Sở An An, hắn ta hận không thể nuốt sống người phụ nữ chín mọng này.
Hắn ta đã muốn có được Sở An An từ lâu.
Nhưng người phụ nữ này giống như tảng băng không để ý đến hắn ta.
Ngày thường giả vờ thanh cao lạnh lùng, hóa ra lại ti tiện như thế này.
Nếu như không phải Tào An Tuệ đến tìm hắn, Châu Lương Tài cũng không biết Sở An An thế mà lại dẫn một tên công nhân vào trong phòng nghỉ ngơi.
Nghĩ tới đây hắn càng thêm oán hận Trần Bình.
“Vậy ông muốn như thế nào?”
Sở An An lạnh mặt hỏi.
Cô ta vẫn luôn quan sát sắc mặt của Trần Bình, lại nhận ra đối phương vẫn luôn thản nhiên.
Cô ta hiểu, cậu Trần không muốn để ý tới chuyện này.
Châu Lương Tài ɭϊếʍ môi một cái, háo sắc nhìn vào đôi chân dài cùng bộ ngực của Sở An An: “Đơn giãn thôi, tối nay ăn cùng tôi một bữa cơm.”
“Anh nói cái gì cơ!”
Tào An Tuệ ngồi ngay bên cạnh lập tức nổi điên, mặt mày dữ tợn, trừng mắt nhìn Châu Lương Tài.
Châu Lương Tài ngay tức khắc giải thích nói: “Anh đùa thôi bé yêu, vậy em nói, em muốn xử lý như thế nào?”
Lúc này Tào An Tuệ liền cáo mượn oai hùm nhìn vào Trần Bình cười lạnh nói: “Em muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi em.”
Chẳng còn biện pháp nào khác, Tào An Tuệ biết cô ả không thể bắt Sở An An xin lỗi mình, vậy nên cô ả sẽ sỉ nhục tên nghèo kiết hủ lậu mà cô ta mang vào đây.
Tên này vừa nhìn liền biết là tình nhân của cô ta.
Trần Bình sửng sốt, ấy vậy mà lửa vẫn cháy lên người anh ta.
Sở An An cũng cực kỳ sợ hãi, giận dữ trừng mắt Tào An Tuệ nói: “Tào An Tuệ, chỗ này không phải nơi cô có thể nói chuyện, cô ngậm mồm lại cho tôi!”
“Quản lý Sở, tôi không bắt cô xin lỗi đã là tốt lắm rồi, cũng chỉ là một tên khố rách áo ôm mà thôi, cô hà cớ gì phải bảo vệ như vậy? Có lẽ nào anh ta thật sự là tên trai bao cô nuôi, tôi thấy anh ta cũng bình thường thôi!”
Tào An Tuệ trào phúng cười nói.
“Im mồm! Cô có biết anh ấy là ai không?”
Sở An An tức giận nói.
“Không phải một tên nghèo hèn thôi sao, chẳng lẽ lại là ông chủ mới của chúng ta được chắc!”
Tào An Tuệ cười nhạo nói.
Con ả Sở An An này có ý gì vậy chứ? Tên khố rách áo ôm này thì có thân phận đặc biệt gì chứ! Đột nhiên Trần Bình nở nụ cười nhạt hỏi: “Cô thật sự muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cô?”
“Đúng vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!”
Tào An Tuệ phách lối nói.
Từ lỗ chân lông trêи toàn cơ thể cô ả đều toát ra mùi vị của sự ngang ngược.
“Không chỉ quỳ xuống còn phải bò qua đây dập đầu.”
Châu Lương Tài lại khinh miệt bổ sung thêm một câu.
Hắn lười không muốn trực tiếp tự mình ra tay đối phó với tên khố rách áo ôm này.
Hắn trước nay đều thích lấy thế ép người.
“Ông tên là Châu Lương Tài, là người phụ trách điều hành ở chỗ này?”
Trần Bình không những không tức giận một chút nào, ngược lại còn cười híp mắt hỏi lại.
“Đúng vậy, tôi chính là người phụ trách điều hành ở chỗ này, bây giờ biết sợ rồi chứ? Còn không mau xin lỗi bạn gái tôi đi!”
Châu Lương Tài ngồi trêи sofa, gác hai chân lên nhau, vẻ mặt kiêu ngạo tự mãn.
Nhưng Trần Bình chợt quay đầu lại, mặt mày lạnh lùng nói với Sở An An: “Đuổi việc cả hai người họ cho tôi, tiện thể điều tra xem anh ta có tham ô, lạm dụng chức quyền.
Tôi muốn chuyện này được xử lý ngay lập tức.”
Sở An An tức khắc cung kính gật đầu nói: “Vâng thưa cậu Trần.”
Nghe thấy câu này, Châu Lương Tài bật cười to, nghi ngờ cùng khinh bỉ nói: “Thằng oắt con, mày vừa nói gì hả? Mày muốn đuổi việc tao, còn muốn điều tra tao? Mày bị ngu à? Mày có biết chỗ này là chỗ nào không? Mày biết tao là ai không?”
Một loạt câu hỏi bắn ra.
Châu Lương Tài giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất năm nay, nhịn không được ôm mặt cười không ngừng.
Tào An Tuệ cũng chế giễu cười mấy tiếng, nói: “Mẹ kiếp! Đúng là tên ngu ngốc, đầu óc anh ta bị cửa kẹt rồi à!”
Châu Lương Tài và Tào An Tuệ chưa nhìn thấy kẻ nào thảm hại như thế này, chẳng lẽ anh ta cho mình là ông chủ ở đây chắc? Đúng là buồn cười chết đi được! Nhưng một giây sau.
Sở An An cười lạnh cầm điện thoại lên gọi cho phòng bảo vệ nói: “Cho mấy người lên đây, báo với phòng tài chính điều tra tư liệu, rồi đem tất cả chứng cứ tham ô và lạm dụng chức quyền của Châu Lương Tài giao cho cảnh sát.”
Sở An An sớm đã động ta thu thập không ít chứng cứ của Châu Lương Tài, chỉ là hai người họ vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng nên Sở An An cũng không gây phiền toái cho Châu Lương Tài.
Nhưng ngày hôm nay thì không được, ông ta đã đắc tội với ông chủ mới nên phải chết! Còn chết rất thê thảm! Lời nói vừa dứt, nụ cười khinh miệt của Châu Lương Tài cứng đờ lại, tiếp đó hắn ta trầm mặt, hỏi: “Sở An An, cô có ý gì hả? Cô thật sự muốn xử lý tôi?”
Sở An An không nói một lời nào.
Không tới hai phút sau, mấy người bảo vệ xông vào vặn ngược tay Châu Lương Tài và Tào An Tuệ đang ngồi trêи sofa lại.
“Mẹ nó! Chúng mày bị mù à, không nhận ra tao là ai sao? Mau thả ông ra!”
Châu Lương Tài giãy giụa tức giận hét lên.
Nhưng mấy người bảo vệ không thèm nghe lời hắn ta, bởi bọn họ đều là người của Sở An An và chỉ nghe lời cô ta.
Lúc này Tào An Tuệ vẫn không hiểu mình đã làm gì sai, cô ả đứng ở bên kia gào to: “Anh Tài, bọn họ bị điên rồi, anh mau đuổi việc hết bọn họ đi!”
Nhưng mà ngay lúc này Trần Bình thản nhiên ngồi lên sofa, Sở An An cầm lấy tài liệu vừa mới in ra, cung kính nói: “Ông chủ, đây là thông báo đuổi việc bọn họ.”
Trần Bình khẽ gật đầu, thản nhiên nói “Dán ở trêи cửa đi.”
Châu Lương Tài và Tào An Tuệ đều trợn trừng mắt.
Ông chủ? Sở An An vừa gọi anh ta là ông chủ! Châu Lương Tài và Tào An Tuệ sợ đến nỗi toát mồ hôi hột.
Bốp! Châu Lương Tài không chút do dự quỳ xuống dưới đất, bò tới trước mặt Trần Bình, ôm lấy chân anh, gào khóc nói: “Ông chủ, ông chủ, xin lỗi anh, tôi sai rồi! Vừa nãy là tôi có mắt như mù không nhận ra anh, tôi đáng chết!”
Nói xong, hắn ta bắt đầu tát bôm bốp lên mặt.
Tào An Tuệ sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cả người run rẩy, ngã ngồi lên trêи mặt đất, cả mặt đều là vả hoảng sợ.
Tên khố rách áo ôm thế mà lại là..
ông chủ! Điều này không thể nào là thật! Nhưng vào chính lúc này, nhân viên phòng tài vụ dẫn theo cảnh sát bước vào, không nói hai lời còng Châu Lương Tài lại đưa đi.
“Ông chủ! Xin anh ta cho tôi, tôi không dám nữa!”
Trong phòng nghỉ quanh quẩn tiếng kêu giãy giụa cuối cùng của Châu Lương Tài.
Bây giờ chỉ còn lại Tào An Tuệ xụi người ngồi trêи mặt đất.
Trần Bình lạnh lẽo quét mắt qua rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Sở An An theo sát phía sau định đưa anh ra ngoài! Bộp! Tào An Tuệ nhào một phát tới, ôm chặt lấy chân Trần Bình, nước mắt rơi như mưa cầu xin tha thứ: “Ông chủ, tôi biết sai rồi, xin anh bỏ qua cho tôi lần này.”
Trần Bình cũng không thèm nhìn cô ả, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Vị trí của cô ta để Trần Diệp Nhu đứng ở cửa ra vào kia đảm nhiệm.”
“Vâng thưa cậu Trần.”
Sở An An đáp lại rồi nhanh chóng sai bảo vệ lôi Tào An Tuệ đi.
Vừa ra khỏi phòng nghỉ ngơi, khi Sở An An đang nói nói cười cười cùng với Trần Bình đi ra ngoài đại sảnh lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
“Trần Bình, sao anh lại ở đây?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Bình quay đầu nhìn về phía cửa hông, ngay lập tức bắt gặp Cao Dương đầy vẻ nghi ngờ nhìn mình, trong ánh mắt hắn ta cũng lóe lên vẻ chán ghét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương