Người Thừa Kế Hào Môn
Chương 37: Vậy mà đến thật rồi!
Ánh mắt quay trở lại chỗ Trần Bình.
Anh vừa ngắt điện thoại liền lặng lẽ đứng về chỗ, sau đó mấy ông bà già xung quanh đều khinh bỉ lẩm bẩm vài cậu, tránh xa anh như thể ghét bỏ.
“Thứ gì đây chứ, lớn đầu rồi mà vẫn ở đây khiến cho người khác mất mặt.”
“Dương Quế Lan có con rể như cậu ta, thật là đen đủi cả mấy đời.”
“Ây da, mau đi thôi mau đi thôi, trêи người toàn mùi dầu, hôi chết đi được.”
Đối mặt với những lời chỉ trách và mỉa mai không chút nể nang của những người này, Trần Bình bất lực lùi sang bên cạnh, dựa vào tường, khoanh tay, lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ.
Cao Dương đương nhiên đã nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của Trần Bình, trong lòng vô cùng sung sướиɠ, đắc ý giơ ngón giữa với anh, sau đó chỉnh đốn lại bộ vest trong ánh mắt mong đợi của mấy ông bà già, cất bước đi tới chỗ giám đốc và nhân viên còn lại của công ty.
“Xin chào anh, xin hỏi có việc gì không?”
Giám đốc là một cô gái, mặt trái xoan, thắt đáy lưng ong, cũng có sắc đẹp, mặc bộ váy công sở màu đen, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng hoa văn, trông rất lão luyện.
“Cô là giám đốc của công ty này?”
Cao Dương nở nụ cười tuấn tú.
Cậu ta nhìn ngắm người phụ nữ này, không tồi, nếu có thể, cậu ta muốn đưa cô ta đến công ty mình làm thư ký hoặc trợ lý.
“Đúng vậy, thế nhưng mấy ngày nay công ty chúng tôi đang chấn chỉnh lại, nếu là chuyện liên quan tới công việc, phiền anh vài ngày nữa quay lại.”
Chu Giai trả lời rất lịch sự.
Cô ta đã nhìn thấy từ lúc đầu rồi, người đàn ông đẹp trai này được mấy ông bà già chặn cửa lúc đầu gọi tới để giúp đỡ.
Hơn nữa, nghe có vẻ rất có địa vị xã hội, thậm chí có khả năng có quen biết với tổng giám đốc của mình.
“Tôi biết công ty của các cô đã làm gì, nói những thứ này với chúng tôi cũng vô ích, tôi chỉ nói một câu thôi, hãy trả lại tiền cho bọn họ, tôi đã bảo bố tôi liên hệ với tổng giám đốc của các cô rồi, lát nữa chắc sẽ là có câu trả lời.”
“Còn cả căn nhà của dì nữa.”
Dương Quế Lan đứng ở gần đó, nhân cơ hội nói.
“Dì Dương cứ yên tâm, chắc chắn sẽ giúp dì đòi lại.”
Cao Dương bình thản gật đầu, thế nhưng nụ cười trêи khóe miệng đã bộc lộ ra sự đắc ý trong lòng cậu ta.
Quả nhiên, cảm giác lên mặt trước mặt người ngoài thật là sung sướиɠ.
Thế nhưng, Chu Giai chỉ mỉm cười, nói bằng giọng áy náy: “Xin lỗi anh, việc này liên quan tới công việc của công ty, tôi không có quyền quyết định, nếu anh quen biết tổng giám đốc của chúng tôi, vậy xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là, anh hãy bảo tổng giám đốc của chúng tôi tới đây một chuyến?”
Cũng không thể trách Chu Giai không tin tưởng Cao Dương.
Trả lại tiền? Xin lỗi, không thể được! Trừ khi tổng giám đốc đích thân tới đây trả lại tiền.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Cao Dương xám xịt trong phút chốc, lạnh lùng liếc nhìn bảng tên trêи ngực đối phương nói: “Cô là giám đốc Chu nhỉ, tôi tên là Cao Dương, tổng giám đốc của truyền thông Tinh Mộng, bố tôi là Cao Chí Cương, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn giáo ɖu͙ƈ Đằng Huy, chắc là cô đã từng nghe qua rồi nhỉ, lẽ nào tôi lại nói dối sao?”
Lúc nói những lời này, trong mắt Cao Dương không kìm nén được vẻ đắc ý.
Bố mình chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn giáo ɖu͙ƈ Đằng Huy, số vốn của tập đoàn hơn 3 nghìn tỷ đồng! Là xí nghiệp giáo ɖu͙ƈ hàng đầu của Thành phố Thượng Giang.
Hơn nữa, có quan hệ mật thiết với lãnh đạo của Bộ giáo ɖu͙ƈ.
Có thể nói, chỉ cần bạn sống ở Thành phố Thượng Giang, đã từng được tiếp nhận giáo ɖu͙ƈ, vậy thì sẽ có liên quan tới Đằng Huy.
Những đơn vị giáo ɖu͙ƈ dưới trướng Đằng Huy, bao gồm trường học, đã có mười mấy trường, trường mẫu giáo, tiểu học đến đại học, tất cả đều có hình bóng của Đằng Huy.
Đây chính là thứ khiến Cao Dương vượt trội những người khác.
Chu Giai vừa nghe, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, vẫn lạnh lùng cười: “Tổng giám đốc Cao, không phải chúng tôi không trả lại tiền, mà chuyện này quả thức phải đợi lệnh của tổng giám đốc của chúng tôi, nếu không thì anh hãy gọi điện hỏi thử xem?”
Chu Giai biết mình không thể đắc tội với Cao Dương cho nên chỉ có thể từ chối như vậy.
“Được, cô đợi đấy, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ngay lập tức.”
Cao Dương cũng không muốn làm khó một cô gái như vậy, quay đầu bước sang bên cạnh lấy điện thoại ra gọi cho bố mình: “Alo, bố, chuyện con nhờ bố hỏi thế nào rồi?”
“Bây giờ ta rất bận, không rảnh, đừng có chuyện nhỏ nhặt gì cũng đến tìm ta.
Ta quen tổng giám đốc Chung của công ty tài chính Nhất Bản Vạn Lợi, thế nhưng lời con nói quá vô lý, làm vậy không phải là chặn đường làm ăn của người ta sao?”
Khuôn mặt Cao Dương sững sờ, không ngờ bố mình lại không giúp mình, lẽ nào công ty tài chính cỏn con này rất khó xử lý? “Là ai vậy, còn ghê gớm hơn cả nhà chúng ta sao?”
Cao Dương hỏi.
“Trịnh Thái!”
Cao Chí Cương nghiêm giọng nói: “Con thôi đi, mau chóng cút về, xảy ra chuyện gì ta cũng không cứu nổi con đâu.”
Chỉ là một cái tên Trịnh Thái cũng đủ để khiến Cao Chí Cương coi trọng.
Nhân vật xuất thân từ du côn, lại bước vào con đường làm ăn chân chính thì không nên tùy ý chọc giận.
Cao Dương sững sờ, đặc biệt là sau khi nghe thấy tên của Trịnh Thái, trong lòng có chút hoảng loạn.
Sắc mặt cũng càng ngày càng xám xịt và khó coi.
Thấy cậu ta ngắt cuộc gọi, đám người vây lại, không ngừng hỏi.
“Sao rồi Tiểu Cao, giải quyết được chưa? Có được trả lại tiền không? Còn cả căn nhà của dì nữa.”
Dương Quế Lan không kiên nhẫn nổi mà muốn biết kết quả.
“Hầy, tổng giám đốc Cao đã ra mặt, chắc chắn là giải quyết được rồi, đúng không tổng giám đốc Cao.”
Có người nịnh bợ.
“Phải đấy, tổng giám đốc Cao vừa nhìn đã biết là người tài giỏi, lại còn là cậu chủ của Đằng Huy, chuyện cỏn con này chắc chắn dễ như trở bàn tay.”
Trông thấy ánh mắt mong đợi của bọn họ, Cao Dương khó xử, vừa rồi mình còn khoác lác, bây giờ nếu nói không thể nào giải quyết được, không phải là rất mất mặt sao? Huống hồ, chuyện này có liên quan tới Dương Quế Lan nữa.
Nếu hôm nay mình mất mặt trước mẹ vợ tương lai, vậy không phải là chuyện với Giang Uyển sẽ hỏng bét sao.
Nghĩ như vậy, Cao Dương cố gắng nở nụ cười, có chút dè dặt nói: “Mọi người, chuyện này đã được giải quyết, chỉ là cần thêm chút thời gian.
Mọi người yên tâm, cháu đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Chung rồi, một lát nữa anh ta sẽ đích thân đến đây xử lý, cho nên mọi người đừng lo lắng, có thể quay về đợi tin.”
Mọi người vừa nghe thấy, lập tức vỗ tay vui mừng, hoan hô Cao Dương.
“Cao Dương quả nhiên không phải người tầm thường, vừa ra mặt đã giải quyết được vấn đề, nếu con gái tôi chưa lấy chồng, chắc chắn sẽ gả nó cho tổng giám đốc Cao rồi.”
“Phải đấy người trẻ tuổi tài giỏi như tổng giám đốc Cao, bây giờ muốn tìm cũng không thấy.
Quế Lan à, chị đã gặp được vận may rồi đấy.”
“Ha ha, tôi còn nhớ vừa nãy còn có người chém gió nói là cậu ta có thể giải quyết, bây giờ thì tốt rồi, Cao Dương đã giải quyết được rồi, vậy người chém gió ấy thì sao?”
“Đừng nhắc tới tên vô lại ấy nữa, tên đó chỉ muốn lấy lòng mọi người thôi.”
Đám người vừa reo hò khen ngợi Cao Dương, vừa mỉa mai Trần Bình lạc lõng với mọi người.
Cao Dương cũng không quan tâm nữa, vô cùng thích thú tận hưởng sự đãi ngộ này, đặc biệt là bây giờ Dương Quế Lan đang chăm chú nhìn mình như thể bắt được vàng vậy.
“Tiểu Cao à, cháu yên tâm, chuyện của cháu với Uyển Nhi nhà dì, bác sẽ là người đầu tiên đồng ý.”
Dương Quế Lan kéo tay Cao Dương, khuôn mặt vui vẻ.
Vừa liếc mắt, nhìn thấy tên Trần Bình ngu ngốc liền thấy tức.
Chỉ muốn, bây giờ con gái mình ly hôn ngay với Trần Bình, sau đó gả cho Cao Dương Trần Bình, đứng ở trong góc bên cạnh, cân nhắc nhìn Cao Dương đang nhận được sự ủng hộ và yêu mến của mọi người.
Anh hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vậy mà tên này vẫn diễn kịch một cách vô liên sỉ như vậy.
Có nên vạch trần không? Thôi, không chừng làm như vậy mẹ vợ sẽ lại càng căm hận mình.
Chu Giai lúc này đứng ở cửa công ty, nhìn khung cảnh trước mặt một cách vô cùng nghi hoặc.
Tên Cao Dương này thật sự đã gọi điện thoại liên hệ với tổng giám đốc rồi sao? Vậy tại sao mình vẫn chưa nhận được thông báo.
“Tổng giám đốc Cao, anh chắc chắn lát nữa tổng giám đốc Chu của chúng tôi sẽ tới chứ?”
Chu Giai hỏi.
Câu hỏi này như một đòn cảnh tỉnh khiến Cao Dương sực tỉnh lại trong phút chốc khi đang tận hưởng.
“À, tổng giám đốc Chung của các cô, một lát nữa sẽ tới.”
Cao Dương định nói dối cho xong chuyện.
Làm thế nào đây? Mình đang chém gió mà.
Nếu không đến, chẳng phải là mất hết thể diện sao.
Không được, phải gọi một cuộc điện thoại nữa cho bố mình, cho dù thế nào cũng phải gọi tổng giám đốc Chung đến đây để đưa đẩy cho xong chuyện.
Cùng lắm thì, mình đứng ra một căn nhà là được.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại ở phía xa, một người đàn ông bụng bự, vội vàng bước xuống từ trêи xe, đến nỗi suýt ngã.
Chính là Chung Lai Bình! Lúc này Chung Lai Bình vô cùng hoảng sợ, được Trịnh Thái đưa tới đây ngay lập tức.
Trịnh Thái không xuống xe, chỉ ngồi trong xe, nhìn từ xa Trần Bình đang đứng trong đám người.
Mong là kịp.
“Mọi người nhìn xem, là tổng giám đốc Chung! Tổng giám đốc Chung đã đến!”
Trong đám người, không biết ai đã hét lên một tiếng.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang, quả nhiên đã nhìn thấy Chung Lai Bình đang chạy bước nhỏ tới.
Bỗng chốc, mọi người cảm thấy mang ơn Cao Dương.
“Nhìn xem, quả nhiên là tổng giám đốc Cao lợi hại, tổng giám đốc Chung đến thật rồi!”
“Lần này chắc chắn là chúng ta sẽ được trả lại tiền, tổng giám đốc Cao à, thật là vô cùng cảm ơn cậu.”
“Quế Lan à, chị phải giữ cho chắc cậu Cao Dương này, người thích hợp làm con rể như vậy, không thể bỏ lỡ được.”
Dương Quế Lan cũng vô cùng kϊƈɦ động, nghe thấy lời tâng bốc của các chị em, trong lòng mừng như nở hoa.
Thế nhưng, Cao Dương lại rất căng thẳng, vì cậu ta biết, mình không hề liên hệ được với tổng giám đốc Chung.
Vậy thì, tại sao Chung Lai Bình lại tới đây? Lẽ nào là Trần Bình? Ánh mắt Cao Dương nhìn sang Trần Bình vô công rỗi nghề đứng bên cạnh, liền phủ định trong phút chốc.
Không thế nào! Anh ta chính là tên vô dụng nghèo kiết xác! Dù sao thì tổng giám đốc Chung cũng là tổng giám đốc của một công ty, người thấp kém như Trần Bình sao có thể quen biết được.
Đúng lúc mọi người đều đang vây lấy Chung Lai Bình, anh ta mới vội vàng dùng khăn tay lau đi mồ hôi lạnh trêи trán, chạy bước nhỏ theo hướng Cao Dương và Trần Bình.
Anh vừa ngắt điện thoại liền lặng lẽ đứng về chỗ, sau đó mấy ông bà già xung quanh đều khinh bỉ lẩm bẩm vài cậu, tránh xa anh như thể ghét bỏ.
“Thứ gì đây chứ, lớn đầu rồi mà vẫn ở đây khiến cho người khác mất mặt.”
“Dương Quế Lan có con rể như cậu ta, thật là đen đủi cả mấy đời.”
“Ây da, mau đi thôi mau đi thôi, trêи người toàn mùi dầu, hôi chết đi được.”
Đối mặt với những lời chỉ trách và mỉa mai không chút nể nang của những người này, Trần Bình bất lực lùi sang bên cạnh, dựa vào tường, khoanh tay, lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ.
Cao Dương đương nhiên đã nhìn thấy hoàn cảnh khó khăn của Trần Bình, trong lòng vô cùng sung sướиɠ, đắc ý giơ ngón giữa với anh, sau đó chỉnh đốn lại bộ vest trong ánh mắt mong đợi của mấy ông bà già, cất bước đi tới chỗ giám đốc và nhân viên còn lại của công ty.
“Xin chào anh, xin hỏi có việc gì không?”
Giám đốc là một cô gái, mặt trái xoan, thắt đáy lưng ong, cũng có sắc đẹp, mặc bộ váy công sở màu đen, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng hoa văn, trông rất lão luyện.
“Cô là giám đốc của công ty này?”
Cao Dương nở nụ cười tuấn tú.
Cậu ta nhìn ngắm người phụ nữ này, không tồi, nếu có thể, cậu ta muốn đưa cô ta đến công ty mình làm thư ký hoặc trợ lý.
“Đúng vậy, thế nhưng mấy ngày nay công ty chúng tôi đang chấn chỉnh lại, nếu là chuyện liên quan tới công việc, phiền anh vài ngày nữa quay lại.”
Chu Giai trả lời rất lịch sự.
Cô ta đã nhìn thấy từ lúc đầu rồi, người đàn ông đẹp trai này được mấy ông bà già chặn cửa lúc đầu gọi tới để giúp đỡ.
Hơn nữa, nghe có vẻ rất có địa vị xã hội, thậm chí có khả năng có quen biết với tổng giám đốc của mình.
“Tôi biết công ty của các cô đã làm gì, nói những thứ này với chúng tôi cũng vô ích, tôi chỉ nói một câu thôi, hãy trả lại tiền cho bọn họ, tôi đã bảo bố tôi liên hệ với tổng giám đốc của các cô rồi, lát nữa chắc sẽ là có câu trả lời.”
“Còn cả căn nhà của dì nữa.”
Dương Quế Lan đứng ở gần đó, nhân cơ hội nói.
“Dì Dương cứ yên tâm, chắc chắn sẽ giúp dì đòi lại.”
Cao Dương bình thản gật đầu, thế nhưng nụ cười trêи khóe miệng đã bộc lộ ra sự đắc ý trong lòng cậu ta.
Quả nhiên, cảm giác lên mặt trước mặt người ngoài thật là sung sướиɠ.
Thế nhưng, Chu Giai chỉ mỉm cười, nói bằng giọng áy náy: “Xin lỗi anh, việc này liên quan tới công việc của công ty, tôi không có quyền quyết định, nếu anh quen biết tổng giám đốc của chúng tôi, vậy xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là, anh hãy bảo tổng giám đốc của chúng tôi tới đây một chuyến?”
Cũng không thể trách Chu Giai không tin tưởng Cao Dương.
Trả lại tiền? Xin lỗi, không thể được! Trừ khi tổng giám đốc đích thân tới đây trả lại tiền.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Cao Dương xám xịt trong phút chốc, lạnh lùng liếc nhìn bảng tên trêи ngực đối phương nói: “Cô là giám đốc Chu nhỉ, tôi tên là Cao Dương, tổng giám đốc của truyền thông Tinh Mộng, bố tôi là Cao Chí Cương, chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn giáo ɖu͙ƈ Đằng Huy, chắc là cô đã từng nghe qua rồi nhỉ, lẽ nào tôi lại nói dối sao?”
Lúc nói những lời này, trong mắt Cao Dương không kìm nén được vẻ đắc ý.
Bố mình chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn giáo ɖu͙ƈ Đằng Huy, số vốn của tập đoàn hơn 3 nghìn tỷ đồng! Là xí nghiệp giáo ɖu͙ƈ hàng đầu của Thành phố Thượng Giang.
Hơn nữa, có quan hệ mật thiết với lãnh đạo của Bộ giáo ɖu͙ƈ.
Có thể nói, chỉ cần bạn sống ở Thành phố Thượng Giang, đã từng được tiếp nhận giáo ɖu͙ƈ, vậy thì sẽ có liên quan tới Đằng Huy.
Những đơn vị giáo ɖu͙ƈ dưới trướng Đằng Huy, bao gồm trường học, đã có mười mấy trường, trường mẫu giáo, tiểu học đến đại học, tất cả đều có hình bóng của Đằng Huy.
Đây chính là thứ khiến Cao Dương vượt trội những người khác.
Chu Giai vừa nghe, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, vẫn lạnh lùng cười: “Tổng giám đốc Cao, không phải chúng tôi không trả lại tiền, mà chuyện này quả thức phải đợi lệnh của tổng giám đốc của chúng tôi, nếu không thì anh hãy gọi điện hỏi thử xem?”
Chu Giai biết mình không thể đắc tội với Cao Dương cho nên chỉ có thể từ chối như vậy.
“Được, cô đợi đấy, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ngay lập tức.”
Cao Dương cũng không muốn làm khó một cô gái như vậy, quay đầu bước sang bên cạnh lấy điện thoại ra gọi cho bố mình: “Alo, bố, chuyện con nhờ bố hỏi thế nào rồi?”
“Bây giờ ta rất bận, không rảnh, đừng có chuyện nhỏ nhặt gì cũng đến tìm ta.
Ta quen tổng giám đốc Chung của công ty tài chính Nhất Bản Vạn Lợi, thế nhưng lời con nói quá vô lý, làm vậy không phải là chặn đường làm ăn của người ta sao?”
Khuôn mặt Cao Dương sững sờ, không ngờ bố mình lại không giúp mình, lẽ nào công ty tài chính cỏn con này rất khó xử lý? “Là ai vậy, còn ghê gớm hơn cả nhà chúng ta sao?”
Cao Dương hỏi.
“Trịnh Thái!”
Cao Chí Cương nghiêm giọng nói: “Con thôi đi, mau chóng cút về, xảy ra chuyện gì ta cũng không cứu nổi con đâu.”
Chỉ là một cái tên Trịnh Thái cũng đủ để khiến Cao Chí Cương coi trọng.
Nhân vật xuất thân từ du côn, lại bước vào con đường làm ăn chân chính thì không nên tùy ý chọc giận.
Cao Dương sững sờ, đặc biệt là sau khi nghe thấy tên của Trịnh Thái, trong lòng có chút hoảng loạn.
Sắc mặt cũng càng ngày càng xám xịt và khó coi.
Thấy cậu ta ngắt cuộc gọi, đám người vây lại, không ngừng hỏi.
“Sao rồi Tiểu Cao, giải quyết được chưa? Có được trả lại tiền không? Còn cả căn nhà của dì nữa.”
Dương Quế Lan không kiên nhẫn nổi mà muốn biết kết quả.
“Hầy, tổng giám đốc Cao đã ra mặt, chắc chắn là giải quyết được rồi, đúng không tổng giám đốc Cao.”
Có người nịnh bợ.
“Phải đấy, tổng giám đốc Cao vừa nhìn đã biết là người tài giỏi, lại còn là cậu chủ của Đằng Huy, chuyện cỏn con này chắc chắn dễ như trở bàn tay.”
Trông thấy ánh mắt mong đợi của bọn họ, Cao Dương khó xử, vừa rồi mình còn khoác lác, bây giờ nếu nói không thể nào giải quyết được, không phải là rất mất mặt sao? Huống hồ, chuyện này có liên quan tới Dương Quế Lan nữa.
Nếu hôm nay mình mất mặt trước mẹ vợ tương lai, vậy không phải là chuyện với Giang Uyển sẽ hỏng bét sao.
Nghĩ như vậy, Cao Dương cố gắng nở nụ cười, có chút dè dặt nói: “Mọi người, chuyện này đã được giải quyết, chỉ là cần thêm chút thời gian.
Mọi người yên tâm, cháu đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc Chung rồi, một lát nữa anh ta sẽ đích thân đến đây xử lý, cho nên mọi người đừng lo lắng, có thể quay về đợi tin.”
Mọi người vừa nghe thấy, lập tức vỗ tay vui mừng, hoan hô Cao Dương.
“Cao Dương quả nhiên không phải người tầm thường, vừa ra mặt đã giải quyết được vấn đề, nếu con gái tôi chưa lấy chồng, chắc chắn sẽ gả nó cho tổng giám đốc Cao rồi.”
“Phải đấy người trẻ tuổi tài giỏi như tổng giám đốc Cao, bây giờ muốn tìm cũng không thấy.
Quế Lan à, chị đã gặp được vận may rồi đấy.”
“Ha ha, tôi còn nhớ vừa nãy còn có người chém gió nói là cậu ta có thể giải quyết, bây giờ thì tốt rồi, Cao Dương đã giải quyết được rồi, vậy người chém gió ấy thì sao?”
“Đừng nhắc tới tên vô lại ấy nữa, tên đó chỉ muốn lấy lòng mọi người thôi.”
Đám người vừa reo hò khen ngợi Cao Dương, vừa mỉa mai Trần Bình lạc lõng với mọi người.
Cao Dương cũng không quan tâm nữa, vô cùng thích thú tận hưởng sự đãi ngộ này, đặc biệt là bây giờ Dương Quế Lan đang chăm chú nhìn mình như thể bắt được vàng vậy.
“Tiểu Cao à, cháu yên tâm, chuyện của cháu với Uyển Nhi nhà dì, bác sẽ là người đầu tiên đồng ý.”
Dương Quế Lan kéo tay Cao Dương, khuôn mặt vui vẻ.
Vừa liếc mắt, nhìn thấy tên Trần Bình ngu ngốc liền thấy tức.
Chỉ muốn, bây giờ con gái mình ly hôn ngay với Trần Bình, sau đó gả cho Cao Dương Trần Bình, đứng ở trong góc bên cạnh, cân nhắc nhìn Cao Dương đang nhận được sự ủng hộ và yêu mến của mọi người.
Anh hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, vậy mà tên này vẫn diễn kịch một cách vô liên sỉ như vậy.
Có nên vạch trần không? Thôi, không chừng làm như vậy mẹ vợ sẽ lại càng căm hận mình.
Chu Giai lúc này đứng ở cửa công ty, nhìn khung cảnh trước mặt một cách vô cùng nghi hoặc.
Tên Cao Dương này thật sự đã gọi điện thoại liên hệ với tổng giám đốc rồi sao? Vậy tại sao mình vẫn chưa nhận được thông báo.
“Tổng giám đốc Cao, anh chắc chắn lát nữa tổng giám đốc Chu của chúng tôi sẽ tới chứ?”
Chu Giai hỏi.
Câu hỏi này như một đòn cảnh tỉnh khiến Cao Dương sực tỉnh lại trong phút chốc khi đang tận hưởng.
“À, tổng giám đốc Chung của các cô, một lát nữa sẽ tới.”
Cao Dương định nói dối cho xong chuyện.
Làm thế nào đây? Mình đang chém gió mà.
Nếu không đến, chẳng phải là mất hết thể diện sao.
Không được, phải gọi một cuộc điện thoại nữa cho bố mình, cho dù thế nào cũng phải gọi tổng giám đốc Chung đến đây để đưa đẩy cho xong chuyện.
Cùng lắm thì, mình đứng ra một căn nhà là được.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại ở phía xa, một người đàn ông bụng bự, vội vàng bước xuống từ trêи xe, đến nỗi suýt ngã.
Chính là Chung Lai Bình! Lúc này Chung Lai Bình vô cùng hoảng sợ, được Trịnh Thái đưa tới đây ngay lập tức.
Trịnh Thái không xuống xe, chỉ ngồi trong xe, nhìn từ xa Trần Bình đang đứng trong đám người.
Mong là kịp.
“Mọi người nhìn xem, là tổng giám đốc Chung! Tổng giám đốc Chung đã đến!”
Trong đám người, không biết ai đã hét lên một tiếng.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang, quả nhiên đã nhìn thấy Chung Lai Bình đang chạy bước nhỏ tới.
Bỗng chốc, mọi người cảm thấy mang ơn Cao Dương.
“Nhìn xem, quả nhiên là tổng giám đốc Cao lợi hại, tổng giám đốc Chung đến thật rồi!”
“Lần này chắc chắn là chúng ta sẽ được trả lại tiền, tổng giám đốc Cao à, thật là vô cùng cảm ơn cậu.”
“Quế Lan à, chị phải giữ cho chắc cậu Cao Dương này, người thích hợp làm con rể như vậy, không thể bỏ lỡ được.”
Dương Quế Lan cũng vô cùng kϊƈɦ động, nghe thấy lời tâng bốc của các chị em, trong lòng mừng như nở hoa.
Thế nhưng, Cao Dương lại rất căng thẳng, vì cậu ta biết, mình không hề liên hệ được với tổng giám đốc Chung.
Vậy thì, tại sao Chung Lai Bình lại tới đây? Lẽ nào là Trần Bình? Ánh mắt Cao Dương nhìn sang Trần Bình vô công rỗi nghề đứng bên cạnh, liền phủ định trong phút chốc.
Không thế nào! Anh ta chính là tên vô dụng nghèo kiết xác! Dù sao thì tổng giám đốc Chung cũng là tổng giám đốc của một công ty, người thấp kém như Trần Bình sao có thể quen biết được.
Đúng lúc mọi người đều đang vây lấy Chung Lai Bình, anh ta mới vội vàng dùng khăn tay lau đi mồ hôi lạnh trêи trán, chạy bước nhỏ theo hướng Cao Dương và Trần Bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương