Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 105
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Ánh Nguyệt nghe cô nói như vậy thì cười phụt ra: “Tiểu Ngũ nói đúng đó, là do tớ ngốc!”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì trực tiếp đưa Thẩm Quốc Vinh và Trần Ánh Nguyệt đi về phía trước.
Bạc Minh Tâm đứng sau lưng họ thì tức đến trắng bệch cả mặt: “Cô măng ai là chó đó! Thẩm Thanh Ngọc cô quay lại đây nói rõ ràng cho tôi!”
Trần Ánh Nguyệt ở xa xa đáp lại một câu: “Ai đáp lại thì chính là người đó!”
Trong nhất thời, Bạc Thanh Tâm không nói nổi câu nào nữa, cô ta vừa mở miệng, vậy thì chẳng khác nào tự thừa nhận mình là chó sao?
Sắc mặt của Lâm Mai Phương đứng bên cạnh cũng không tốt lãm, nhưng cô ta lại để ý đến người đàn ông mà Thẩm Thanh Ngọc dẫn theo: “Người đàn ông kia là ai?”
Bạc Minh Tâm hơi ngẩn ra: “Người đàn ông nào vậy, chị Mai Phương?”
“Người đàn ông mà Thẩm Thanh Ngọc dân theo đó.”
Người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc vest, đã đến tuổi trung niên mà người còn chưa có phát tướng, trên tay đeo đồng hồ phiên bản giới hạn của K Glassic, cả thế giới chỉ có mười chiếc, có giá hơn bảy trăm vạn: Bạc Minh Tâm xí một tiếng: “Không quen, nói không chừng là kim chủ của Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ cô ta có tiền rồi, khoảng thời gian trước mới nói cô ta không thiếu bốn mươi vạn…”
“Anh của em biết không?”
Một câu của Lâm Mai Phương đã thức tỉnh Bạc Minh Tâm, đột nhiên Bạc Minh Tâm nghĩ tới gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại mấy tấm hình: “Anh em còn chưa biết đâu, bây giờ em nói cho anh em biết!”
Thẩm Thanh Ngọc không muốn nhắc đến người nhà họ Bạc ở trước mặt Thẩm Quốc Vinh, Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh đã mở miệng trước: ‘Chú Thẩm, chính là hai người đó!”
Thẩm Quốc Vinh cười lạnh một tiếng: “Gia giáo của nhà họ Bạc cũng nát quá rồi đó!”
“Đúng vậy!”
Nghĩ đến chuyện con gái mình ở nhà họ Bạc ba năm, Thẩm Quốc Vinh càng thêm đau lòng: “Trong ba năm đó con…”
“Bố, bây giờ con đã ly hôn rồi, nếu đã ly hôn thì người nhà họ Bạc đối với con mà nói chẳng là cái thá gì.”
Thẩm Thanh Ngọc không cho Thẩm Quốc Vinh cơ hội đau lòng, trừng mắt liếc nhìn Trân Ánh Nguyệt, nói chuyện chuyển sang chủ đề khác: ‘Lần này bố tới định ở đây mấy ngày?”
Thẩm Quốc Vinh hừ một tiếng: “Ngày mai bố đi công ty xem thế nào, tình hình cụ thể đến lúc đó nói sau đi.”
Thẩm Thanh Ngọc khẽ gật đầu: “Vậy con đưa bố về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Buổi sáng Thẩm Quốc Vinh mới dự một cuộc họp, buổi chiều lại ngồi máy bay hơn hai tiếng tới, đúng là có hơi mệt chút: ‘Được thôi.”
Trần Ánh Nguyệt nghe cô nói như vậy thì cười phụt ra: “Tiểu Ngũ nói đúng đó, là do tớ ngốc!”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong thì trực tiếp đưa Thẩm Quốc Vinh và Trần Ánh Nguyệt đi về phía trước.
Bạc Minh Tâm đứng sau lưng họ thì tức đến trắng bệch cả mặt: “Cô măng ai là chó đó! Thẩm Thanh Ngọc cô quay lại đây nói rõ ràng cho tôi!”
Trần Ánh Nguyệt ở xa xa đáp lại một câu: “Ai đáp lại thì chính là người đó!”
Trong nhất thời, Bạc Thanh Tâm không nói nổi câu nào nữa, cô ta vừa mở miệng, vậy thì chẳng khác nào tự thừa nhận mình là chó sao?
Sắc mặt của Lâm Mai Phương đứng bên cạnh cũng không tốt lãm, nhưng cô ta lại để ý đến người đàn ông mà Thẩm Thanh Ngọc dẫn theo: “Người đàn ông kia là ai?”
Bạc Minh Tâm hơi ngẩn ra: “Người đàn ông nào vậy, chị Mai Phương?”
“Người đàn ông mà Thẩm Thanh Ngọc dân theo đó.”
Người đàn ông khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc vest, đã đến tuổi trung niên mà người còn chưa có phát tướng, trên tay đeo đồng hồ phiên bản giới hạn của K Glassic, cả thế giới chỉ có mười chiếc, có giá hơn bảy trăm vạn: Bạc Minh Tâm xí một tiếng: “Không quen, nói không chừng là kim chủ của Thẩm Thanh Ngọc, bây giờ cô ta có tiền rồi, khoảng thời gian trước mới nói cô ta không thiếu bốn mươi vạn…”
“Anh của em biết không?”
Một câu của Lâm Mai Phương đã thức tỉnh Bạc Minh Tâm, đột nhiên Bạc Minh Tâm nghĩ tới gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra chụp lại mấy tấm hình: “Anh em còn chưa biết đâu, bây giờ em nói cho anh em biết!”
Thẩm Thanh Ngọc không muốn nhắc đến người nhà họ Bạc ở trước mặt Thẩm Quốc Vinh, Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh đã mở miệng trước: ‘Chú Thẩm, chính là hai người đó!”
Thẩm Quốc Vinh cười lạnh một tiếng: “Gia giáo của nhà họ Bạc cũng nát quá rồi đó!”
“Đúng vậy!”
Nghĩ đến chuyện con gái mình ở nhà họ Bạc ba năm, Thẩm Quốc Vinh càng thêm đau lòng: “Trong ba năm đó con…”
“Bố, bây giờ con đã ly hôn rồi, nếu đã ly hôn thì người nhà họ Bạc đối với con mà nói chẳng là cái thá gì.”
Thẩm Thanh Ngọc không cho Thẩm Quốc Vinh cơ hội đau lòng, trừng mắt liếc nhìn Trân Ánh Nguyệt, nói chuyện chuyển sang chủ đề khác: ‘Lần này bố tới định ở đây mấy ngày?”
Thẩm Quốc Vinh hừ một tiếng: “Ngày mai bố đi công ty xem thế nào, tình hình cụ thể đến lúc đó nói sau đi.”
Thẩm Thanh Ngọc khẽ gật đầu: “Vậy con đưa bố về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Buổi sáng Thẩm Quốc Vinh mới dự một cuộc họp, buổi chiều lại ngồi máy bay hơn hai tiếng tới, đúng là có hơi mệt chút: ‘Được thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương