Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 18
Sau khi Lâm Nam Vũ ở cách đó không xa nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, cậu ta vô thức nhìn về phía Bạc Minh Thành.
Sắc mặt của anh vô cùng lạnh lùng, lập tức cúp điện thoại, nhấc chân đi thẳng về phía Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Tâm.
Bạc Minh Tâm choáng váng vì cái tát của Thẩm Thanh Ngọc, thấy Bạc Minh Thành đi tới, cô ta ôm mặt khóc lớn: “Anh ơi, cô ta đánh em! Cô ta vừa mới đánh em!”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn về phía Bạc Minh Thành, nhướng mày, tủm tỉm cười: “Đúng đấy, tôi vừa mới đánh cô ta. Sao thế, tổng giám đốc Bạc muốn đánh lại sao?”
Bạc Minh Thành trước giờ chưa từng bị khiêu khích như vậy, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng trước mặt mình, mới chưa đầy ba tháng mà cô đã có bản lĩnh hiên ngang quát mắng anh?
Sắc mặt anh bình tĩnh lại, anh đang định lên tiếng thì Thẩm Thanh Ngọc đã nói trước: “Tôi không chủ động gây sự với mấy người thì mấy người cũng đừng chủ động khiêu khích tôi. Nếu như mấy người vội thì trong tay tôi vẫn còn rất nhiều thông tin của nhà họ Bạc mấy người.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong lập tức ngưng cười, lạnh lùng nhìn Bạc Minh Thành: “Người cũ đúng chuẩn phải xem nhau như đã chết rồi, anh quản lý mấy người bên cạnh anh cho tốt đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc đã quay lời bỏ đi, bỏ lại Bạc Minh Thành đang đứng ngây ngốc và Bạc Minh Tâm đang run lên vì tức giận.
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc, Bạc Minh Tâm tức giận định đuổi theo nhưng bị Bạc Minh Thành ngăn lại.
Cô tay quay đầu nhìn Bạc Minh Thành: “Anh?”
Bạc Minh Thành lạnh lùng nhìn cô ta: “Em đừng gây chuyện với cô ta.”
Bạc Minh Tâm muốn phản bác, thế nhưng ngước lên nhìn thấy ánh mắt của Bạc Minh Thành, cô ta sững người một lúc, cảm thấy hơi tủi thân: “Rõ ràng là cô ta đánh em…”
Bạc Minh Thành buông ta ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc đã đi ra đến cửa, khẽ cau mày lại.
Chỉ trong vòng ba tháng, Thẩm Thanh Ngọc đã cứng rắn hơn nhiều.
Thẩm Thanh Ngọc cứ thế đi thẳng ra xe ô tô, cô không hề quay đầu lại nhìn hai người đứng phía sau lấy một cái.
Đúng như Trần Ánh Nguyệt đã nói, anh không xứng đáng.
Phó Hoàng Lam liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc ngồi bên cạnh, từ sau khi lên xe, cô không lên tiếng nói một lời nào, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng là tâm trạng cô không được tốt.
“Cô Thẩm.”
Trong xe vô cùng yên lặng, Phó Hoàng Lam lên tiếng gọi Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại liếc nhìn Phó Hoàng Lam, thấy cô ấy do dự không nói nên lời, cô không khỏi nở nụ cười: “Vừa rồi khiến cô cảm thấy sợ hãi à?”
Phó Hoàng Lam lắc đầu: “Chị thật sự quyết định sẽ ở lại Lâm Thành trong nửa năm tới sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Sao thế? Sợ tôi sẽ ngoảnh đầu lại sao?”
Câu nói của Thẩm Thanh Ngọc với thái độ đó đã quá rõ ràng.
Phó Hoàng Lam: “Cũng không phải như vậy, chỉ là chị ở lại Lâm Thành này, tôi sợ chị sẽ bị bắt nạt.”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: “Cô cứ yên tâm đi, có mấy người có thể bắt nạt được tôi chứ.”
Trước đây cô đã từng quá ngu ngốc nên mới để người nhà họ Bạc chà đạp mình, bây giờ cô đã thức tỉnh rồi, nếu như đám người nhà Bạc Minh Thành dám động vào cô, thì cô sẽ dám đáp trả họ.
Phó Hoàng Lam còn muốn nói gì đó thế nhưng nhìn nụ cười tươi rói trên môi Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng cô ấy lại không nói gì thêm.
Sắc mặt của anh vô cùng lạnh lùng, lập tức cúp điện thoại, nhấc chân đi thẳng về phía Thẩm Thanh Ngọc và Bạc Minh Tâm.
Bạc Minh Tâm choáng váng vì cái tát của Thẩm Thanh Ngọc, thấy Bạc Minh Thành đi tới, cô ta ôm mặt khóc lớn: “Anh ơi, cô ta đánh em! Cô ta vừa mới đánh em!”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn về phía Bạc Minh Thành, nhướng mày, tủm tỉm cười: “Đúng đấy, tôi vừa mới đánh cô ta. Sao thế, tổng giám đốc Bạc muốn đánh lại sao?”
Bạc Minh Thành trước giờ chưa từng bị khiêu khích như vậy, anh nhìn Thẩm Thanh Ngọc đứng trước mặt mình, mới chưa đầy ba tháng mà cô đã có bản lĩnh hiên ngang quát mắng anh?
Sắc mặt anh bình tĩnh lại, anh đang định lên tiếng thì Thẩm Thanh Ngọc đã nói trước: “Tôi không chủ động gây sự với mấy người thì mấy người cũng đừng chủ động khiêu khích tôi. Nếu như mấy người vội thì trong tay tôi vẫn còn rất nhiều thông tin của nhà họ Bạc mấy người.”
Thẩm Thanh Ngọc nói xong lập tức ngưng cười, lạnh lùng nhìn Bạc Minh Thành: “Người cũ đúng chuẩn phải xem nhau như đã chết rồi, anh quản lý mấy người bên cạnh anh cho tốt đi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Thanh Ngọc đã quay lời bỏ đi, bỏ lại Bạc Minh Thành đang đứng ngây ngốc và Bạc Minh Tâm đang run lên vì tức giận.
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Thanh Ngọc, Bạc Minh Tâm tức giận định đuổi theo nhưng bị Bạc Minh Thành ngăn lại.
Cô tay quay đầu nhìn Bạc Minh Thành: “Anh?”
Bạc Minh Thành lạnh lùng nhìn cô ta: “Em đừng gây chuyện với cô ta.”
Bạc Minh Tâm muốn phản bác, thế nhưng ngước lên nhìn thấy ánh mắt của Bạc Minh Thành, cô ta sững người một lúc, cảm thấy hơi tủi thân: “Rõ ràng là cô ta đánh em…”
Bạc Minh Thành buông ta ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc đã đi ra đến cửa, khẽ cau mày lại.
Chỉ trong vòng ba tháng, Thẩm Thanh Ngọc đã cứng rắn hơn nhiều.
Thẩm Thanh Ngọc cứ thế đi thẳng ra xe ô tô, cô không hề quay đầu lại nhìn hai người đứng phía sau lấy một cái.
Đúng như Trần Ánh Nguyệt đã nói, anh không xứng đáng.
Phó Hoàng Lam liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc ngồi bên cạnh, từ sau khi lên xe, cô không lên tiếng nói một lời nào, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng là tâm trạng cô không được tốt.
“Cô Thẩm.”
Trong xe vô cùng yên lặng, Phó Hoàng Lam lên tiếng gọi Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu lại liếc nhìn Phó Hoàng Lam, thấy cô ấy do dự không nói nên lời, cô không khỏi nở nụ cười: “Vừa rồi khiến cô cảm thấy sợ hãi à?”
Phó Hoàng Lam lắc đầu: “Chị thật sự quyết định sẽ ở lại Lâm Thành trong nửa năm tới sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nhướng mày: “Sao thế? Sợ tôi sẽ ngoảnh đầu lại sao?”
Câu nói của Thẩm Thanh Ngọc với thái độ đó đã quá rõ ràng.
Phó Hoàng Lam: “Cũng không phải như vậy, chỉ là chị ở lại Lâm Thành này, tôi sợ chị sẽ bị bắt nạt.”
Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười: “Cô cứ yên tâm đi, có mấy người có thể bắt nạt được tôi chứ.”
Trước đây cô đã từng quá ngu ngốc nên mới để người nhà họ Bạc chà đạp mình, bây giờ cô đã thức tỉnh rồi, nếu như đám người nhà Bạc Minh Thành dám động vào cô, thì cô sẽ dám đáp trả họ.
Phó Hoàng Lam còn muốn nói gì đó thế nhưng nhìn nụ cười tươi rói trên môi Thẩm Thanh Ngọc, cuối cùng cô ấy lại không nói gì thêm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương