Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 30
“Thẩm Thanh Ngọc, sao cô lại ở đây hả?”
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một ngụm nước nho, nở nụ cười tươi nhìn Bạc Minh Tâm: “Sao vậy, tôi không thể xuất hiện ở đây sao?”
Thái độ cao ngạo, dịu dàng của Thẩm Thanh Ngọc khơi dậy lửa giận trong lòng Bạc Minh Tâm bùng cháy mãnh liệt: Loại người như cô không có tư cách xuất hiện ở đây, cô còn không tự biết điều này à? Sao nào, lần này cô nhận thư mời của cậu chủ nhà nào đến đây vậy?”
Vừa nghe thấy Bạc Minh Tâm nói vậy, Thẩm Thanh Ngọc không thể kìm nén được nữa: “Cô có biết nói tiếng người không vậy? Không biết thì về nhà học nói tiếng người đi rồi hãng quay lại đây sủa trước mặt chúng tôi!”
“Cô chửi tôi là chó sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Tâm, nụ cười trên môi cô vân nhẹ nhàng như vậy: “Nếu như cô hiểu như vậy thì chúng tôi cũng hết cách thôi!”
Trong lúc Bạc Minh Tâm vô cùng giận dữ, thì Kiều Lệ cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô ta: “Minh Tâm, gọi bảo vệ tới đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Bông nhiên Bạc Minh Tâm chỉ tay vào mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Gô đợi đấy cho tôi, tôi gọi bảo vệ tới đây, đuổi hai người không. biết xấu hổ như các người ra khỏi đây!”
Lời nói của Bạc Minh Tâm khiến Thẩm Thanh Ngọc bật cười: “Được thôi.”
Thẩm Thanh Ngọc bình thản như vậy càng khiến cho Bạc Minh Tâm không thể nuốt trôi cục tức này.
ô ta vẫn còn nhớ như in cái tát vài ngày trước của Thẩm Thanh Ngọc.
Cô ta hung hăng liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Cô cứ đợi đấy!”
Nói xong, cô ta thật sự chạy đi gọi bảo vệ.
Một bữa tiệc sang trọng như hôm nay, những người đến đều là khách quý. Để đảm bảo an toàn cho bữa tiệc, những ai không có thiệp mời sẽ không được vào, khi bị người ta phát hiện, nhẹ thì bị đuổi đi, nghiêm trọng hơn thì sẽ gọi cảnh sát đến xử lý.
Vì thế nên ý tưởng của Kiều Lệ khá đúng đản.
Thẩm Thanh Ngọc cong môi nhìn bóng dáng của bọn họ rời đi.
Bạc Minh Tâm muốn mất mặt thì cô chiều lòng cô ta.
Đám người Bạc Minh Tâm nhanh chóng đưa bảo.
vệ tới, vụ đối đầu lớn như vậy thu hút sự chú ý của không ít khách khứa. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Bạc Minh Tâm dân đầu đám người, đôi giày cao gót kêu ầmT, bước tới trước mặt Thẩm Thanh Ngọc và Trân Ánh Nguyệt, vẻ mặt cao ngạo nhìn Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt: “Chính là hai người này đây! Không biết bọn họ đã trộm được thư mời của ai để đến đây, vừa vào đây đã lén lén lút lút, các người mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Nhà họ Bạc có tiếng tăm như vậy, đương nhiên đám bảo vệ phải nể mặt cô ba nhà họ Bạc rồi.
Thế nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt quá đổi xinh đẹp, ăn mặc cũng gọn gàng sạch sẽ, bảo vệ cũng không khỏi lưỡng lự.
Thấy bảo vệ có vẻ không hiểu, Tô Nguyệt lăng thúc giục: “Còn không mau đuổi họ đi! Vừa rồi suýt chút nữa Minh Tâm mất vòng tay, là do họ trộm đó!”
Tô Nguyệt Lăng vừa dứt lời, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đột nhiên đầy sự khinh bỉ.
Hai nhân viên bảo vệ chỉ đành bước lên phía trước: “Thưa hai cô, phiền hai người đi ra ngoài…”
Thẩm Thanh Ngọc nhấp một ngụm nước nho, nở nụ cười tươi nhìn Bạc Minh Tâm: “Sao vậy, tôi không thể xuất hiện ở đây sao?”
Thái độ cao ngạo, dịu dàng của Thẩm Thanh Ngọc khơi dậy lửa giận trong lòng Bạc Minh Tâm bùng cháy mãnh liệt: Loại người như cô không có tư cách xuất hiện ở đây, cô còn không tự biết điều này à? Sao nào, lần này cô nhận thư mời của cậu chủ nhà nào đến đây vậy?”
Vừa nghe thấy Bạc Minh Tâm nói vậy, Thẩm Thanh Ngọc không thể kìm nén được nữa: “Cô có biết nói tiếng người không vậy? Không biết thì về nhà học nói tiếng người đi rồi hãng quay lại đây sủa trước mặt chúng tôi!”
“Cô chửi tôi là chó sao?”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Bạc Minh Tâm, nụ cười trên môi cô vân nhẹ nhàng như vậy: “Nếu như cô hiểu như vậy thì chúng tôi cũng hết cách thôi!”
Trong lúc Bạc Minh Tâm vô cùng giận dữ, thì Kiều Lệ cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô ta: “Minh Tâm, gọi bảo vệ tới đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Bông nhiên Bạc Minh Tâm chỉ tay vào mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Gô đợi đấy cho tôi, tôi gọi bảo vệ tới đây, đuổi hai người không. biết xấu hổ như các người ra khỏi đây!”
Lời nói của Bạc Minh Tâm khiến Thẩm Thanh Ngọc bật cười: “Được thôi.”
Thẩm Thanh Ngọc bình thản như vậy càng khiến cho Bạc Minh Tâm không thể nuốt trôi cục tức này.
ô ta vẫn còn nhớ như in cái tát vài ngày trước của Thẩm Thanh Ngọc.
Cô ta hung hăng liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Cô cứ đợi đấy!”
Nói xong, cô ta thật sự chạy đi gọi bảo vệ.
Một bữa tiệc sang trọng như hôm nay, những người đến đều là khách quý. Để đảm bảo an toàn cho bữa tiệc, những ai không có thiệp mời sẽ không được vào, khi bị người ta phát hiện, nhẹ thì bị đuổi đi, nghiêm trọng hơn thì sẽ gọi cảnh sát đến xử lý.
Vì thế nên ý tưởng của Kiều Lệ khá đúng đản.
Thẩm Thanh Ngọc cong môi nhìn bóng dáng của bọn họ rời đi.
Bạc Minh Tâm muốn mất mặt thì cô chiều lòng cô ta.
Đám người Bạc Minh Tâm nhanh chóng đưa bảo.
vệ tới, vụ đối đầu lớn như vậy thu hút sự chú ý của không ít khách khứa. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Bạc Minh Tâm dân đầu đám người, đôi giày cao gót kêu ầmT, bước tới trước mặt Thẩm Thanh Ngọc và Trân Ánh Nguyệt, vẻ mặt cao ngạo nhìn Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt: “Chính là hai người này đây! Không biết bọn họ đã trộm được thư mời của ai để đến đây, vừa vào đây đã lén lén lút lút, các người mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Nhà họ Bạc có tiếng tăm như vậy, đương nhiên đám bảo vệ phải nể mặt cô ba nhà họ Bạc rồi.
Thế nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt quá đổi xinh đẹp, ăn mặc cũng gọn gàng sạch sẽ, bảo vệ cũng không khỏi lưỡng lự.
Thấy bảo vệ có vẻ không hiểu, Tô Nguyệt lăng thúc giục: “Còn không mau đuổi họ đi! Vừa rồi suýt chút nữa Minh Tâm mất vòng tay, là do họ trộm đó!”
Tô Nguyệt Lăng vừa dứt lời, mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt đột nhiên đầy sự khinh bỉ.
Hai nhân viên bảo vệ chỉ đành bước lên phía trước: “Thưa hai cô, phiền hai người đi ra ngoài…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương