Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 547
Nếu không thì con gái cưng của ông ấy cũng không đến nỗi phải chịu khổ hơn ba năm ở cái nơi khiến người ta ghê tởm như nhà họ Bạc kia!
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc nhìn di động rồi thất thần.
Từ trước đến nay cô luôn là người có thù tất báo, có ân báo ân. Từ nhỏ đến lớn, việc của cô bố mẹ rất ít khi hỏi đến.
Nhưng vừa rồi trong những lời nói của Thẩm Quốc Vinh, sự đau lòng và phẫn nộ lại rõ ràng vô cùng, còn vì quan tâm đến tâm trạng của cô mà làm cho lời nói trở nên uyển chuyển hơn.
Có phải cô thật sự đã quá mức nhân từ rồi không?
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy có thể là bản thân mình đã quá mức nhân từ thật rồi. Nếu không phải vậy thì vì sao người nhà họ Bạc lại có thể lặp đi lặp lại nhiều lần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy được chứ?
Nếu đã trở mặt hoàn toàn trong hôn lễ đêm qua rồi thì cô cũng không cần phải nương tay nữa.
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu, cong môi nở một nụ cười. Cô nhanh chóng cầm di động lên gọi một cuộc nội bộ cho Phó Ngọc Lam.
Phó Ngọc Lam đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc trước bàn làm việc thì hơi ngạc nhiên.
Chỉ mới nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà sao hình như tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc lại thay đổi rồi vậy?
“Thư ký Phó.”
Chỉ là tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc đang rất tốt, đây là chuyện tốt, tâm trạng của Phó Ngọc Lam cũng tốt hơn chút. Cô ấy cười cười với Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm?”
“Người nhà họ Bạc biết đến đứa con riêng kia của Bạc Nhật Nhã chưa?”
Phó Ngọc Lam gật gật đầu: “Biết rồi ạ, ông cụ Bạc cũng định mang đứa nhỏ kia về nhà họ Bạc.”
Đứa nhỏ kia cũng không còn nhỏ nữa, năm nay cũng đã hai mươi rồi. Mẹ đứa nhỏ đó cũng rất có bản lĩnh, thế mà lại có thể trốn đến bây giờ, chẳng phải cũng là vì muốn chia tài sản của nhà họ Bạc sao?
Trước kia chẳng phải Bạc Minh Tâm luôn nói cô thèm muốn nhà họ Bạc gì đó à?
Không dưng tự nhiên phải gánh một cái tội như vậy cũng không tốt lắm. Từ trước đến nay Thẩm Thanh Ngọc luôn là người không thích gánh những chuyện oan uổng.
Nếu đã vậy thì cô cứ theo như mong muốn của Bạc Minh Tâm là được rồi.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Vậy giúp tôi liên hệ với Hà Ngọc Nhung một chút.”
Nếu dã tâm của Hà Ngọc Nhung đã lớn như vậy thì cô sẽ giúp bà ta một tay vậy.
Phó Ngọc Lam gật gật đầu: “Vâng thưa cô Thẩm.”
“Vất vả rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc cười một cái rồi không nói gì nữa.
Phó Ngọc Lam lại liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái, vẫn cảm thấy có vẻ như Thẩm Thanh Ngọc đã thay đổi, lại có vẻ như không hề thay đổi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Thanh Ngọc muốn trả thù nhà họ Bạc, Phó Ngọc Lam vẫn tán thành cả hai tay hai chân. Dù sao thì bọn họ cũng khiến Thẩm Thanh Ngọc phải buồn nôn quá nhiều lần rồi.
Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc nhìn di động rồi thất thần.
Từ trước đến nay cô luôn là người có thù tất báo, có ân báo ân. Từ nhỏ đến lớn, việc của cô bố mẹ rất ít khi hỏi đến.
Nhưng vừa rồi trong những lời nói của Thẩm Quốc Vinh, sự đau lòng và phẫn nộ lại rõ ràng vô cùng, còn vì quan tâm đến tâm trạng của cô mà làm cho lời nói trở nên uyển chuyển hơn.
Có phải cô thật sự đã quá mức nhân từ rồi không?
Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy có thể là bản thân mình đã quá mức nhân từ thật rồi. Nếu không phải vậy thì vì sao người nhà họ Bạc lại có thể lặp đi lặp lại nhiều lần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy được chứ?
Nếu đã trở mặt hoàn toàn trong hôn lễ đêm qua rồi thì cô cũng không cần phải nương tay nữa.
Thẩm Thanh Ngọc ngẩng đầu, cong môi nở một nụ cười. Cô nhanh chóng cầm di động lên gọi một cuộc nội bộ cho Phó Ngọc Lam.
Phó Ngọc Lam đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc trước bàn làm việc thì hơi ngạc nhiên.
Chỉ mới nửa tiếng đồng hồ trôi qua mà sao hình như tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc lại thay đổi rồi vậy?
“Thư ký Phó.”
Chỉ là tâm trạng của Thẩm Thanh Ngọc đang rất tốt, đây là chuyện tốt, tâm trạng của Phó Ngọc Lam cũng tốt hơn chút. Cô ấy cười cười với Thẩm Thanh Ngọc: “Cô Thẩm?”
“Người nhà họ Bạc biết đến đứa con riêng kia của Bạc Nhật Nhã chưa?”
Phó Ngọc Lam gật gật đầu: “Biết rồi ạ, ông cụ Bạc cũng định mang đứa nhỏ kia về nhà họ Bạc.”
Đứa nhỏ kia cũng không còn nhỏ nữa, năm nay cũng đã hai mươi rồi. Mẹ đứa nhỏ đó cũng rất có bản lĩnh, thế mà lại có thể trốn đến bây giờ, chẳng phải cũng là vì muốn chia tài sản của nhà họ Bạc sao?
Trước kia chẳng phải Bạc Minh Tâm luôn nói cô thèm muốn nhà họ Bạc gì đó à?
Không dưng tự nhiên phải gánh một cái tội như vậy cũng không tốt lắm. Từ trước đến nay Thẩm Thanh Ngọc luôn là người không thích gánh những chuyện oan uổng.
Nếu đã vậy thì cô cứ theo như mong muốn của Bạc Minh Tâm là được rồi.
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: “Vậy giúp tôi liên hệ với Hà Ngọc Nhung một chút.”
Nếu dã tâm của Hà Ngọc Nhung đã lớn như vậy thì cô sẽ giúp bà ta một tay vậy.
Phó Ngọc Lam gật gật đầu: “Vâng thưa cô Thẩm.”
“Vất vả rồi.”
Thẩm Thanh Ngọc cười một cái rồi không nói gì nữa.
Phó Ngọc Lam lại liếc nhìn Thẩm Thanh Ngọc một cái, vẫn cảm thấy có vẻ như Thẩm Thanh Ngọc đã thay đổi, lại có vẻ như không hề thay đổi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Thanh Ngọc muốn trả thù nhà họ Bạc, Phó Ngọc Lam vẫn tán thành cả hai tay hai chân. Dù sao thì bọn họ cũng khiến Thẩm Thanh Ngọc phải buồn nôn quá nhiều lần rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương