Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 586
Anh ta nhớ lại câu “Biết sai chưa” nực cười của mình, nhớ lại câu “Bạc Minh Thành, chúng ta ly hôn đi” của cô lúc run rẩy nhưng vẫn kiên quyết nói ra.
Cách một năm, bây giờ anh ta nhớ lại, mới ngỡ ngàng phát hiện, thì ra bắt đầu từ khi hôm đó, Thẩm Thanh Ngọc đã quyết định không yêu anh ta nữa.
Sự thật này khiến cho Bạc Minh Thành bị đả kích, nước mưa bị gió thổi đến tạt vào mặt lạnh đến thấu xương.
Bạc Minh Thành nhìn màn mưa đó, không những không lùi lại mà còn đi vào.
Phút chốc, nước mưa lạnh lẽo nuốt chửng anh ta, anh ra đứng đó, đột nhiên hiểu ra sự tuyệt vọng của Thẩm Thanh Ngọc vào hôm quỳ ở từ đường.
Cũng đột nhiên hiểu ra câu nói đó của Thẩm Thanh Ngọc: “Nói tới lương tâm, không ai bì được Bạc Minh Thành anh.”
Có nhân viên y tế phát hiện được hành động tự ngược của Bạc Minh Thành, lớn tiếng trách mắng ra ngoài kéo người vào.
Nhân viên y tế tức giận, nửa đêm hôm lại có một bệnh nhân tâm thần tự ngược chạy ra dầm mưa.
Bệnh viện đêm khuya rất yên tĩnh, giọng trách mắng của nhân viên y tế vang lên khắp sảnh.
Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải trên thang cuốn nghe rất rõ, Phó Ngọc Hải nhìn Bạc Minh Thành dầm mưa ướt cả người, khoé mắt anh loé lên nụ cười lạnh lùng.
Anh không ngờ Bạc Minh Thành cũng biết dùng khổ nhục kế.
Bạc Minh Thành đứng giữa sảnh cực kỳ nhếch nhác, cả người đều là nước mưa, tay áo và ống quần đều nhỏ nước, băng gạc trên đẩy và tay cũng thấm đẫm nước, anh ta cúi đầu, cả người như con mãnh thú thua trận, trông rất đáng thương.
Kết quả kiểm tra của Phó Ngọc Hải có rất nhanh, não chấn động nhẹ, tay và chân có vết trầy xước, nhưng không có vết thương nghiêm trọng, ngoài ra không có gì đáng ngại.
So với anh, trông Bạc Minh Thành đúng là nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hiện trường tai nạn Phó Ngọc Hải chọn giải quyết riêng, Bạc Minh Thành có ý đồ muốn tông anh không không quan trọng, quan trọng là anh đã gọi Thẩm Thanh Ngọc tới.
Thẩm Thanh Ngọc tới rồi. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đây mới là trọng tâm.
So với Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải không quan tâm đến người khác.
Anh biết Bạc Minh Thành cũng đang đánh cược giống mình, nhưng rõ ràng, lần này, Bạc Minh Thành thua rồi.
Anh thắng rồi.
Chắc là thấy Bạc Minh Thành không nói gì, tiếng trách mắng nhân viên y tế đó cũng im bặt: “Anh liên lạc với bạn mình mang quần áo tới đi, vết thương trên người phải băng bó lại hết.”
Bạc Minh Thành không nói gì, anh ta chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải vừa đi từ thang cuốn ra, hai người vừa hay đi đến trước mặt anh ta.
Nhân viên y tế thấy Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc, sững người một lát: “Hai người quen nhau à? Cô ơi, cô khuyên bạn cô đi, đầu bị thương rất nghiêm trọng, vết thương trên tay cũng rất sâu, đứng dầm mưa ở cửa bệnh viện, nếu như viêm nhiễm dẫn đến phát sốt thì không được đâu.”
Cách một năm, bây giờ anh ta nhớ lại, mới ngỡ ngàng phát hiện, thì ra bắt đầu từ khi hôm đó, Thẩm Thanh Ngọc đã quyết định không yêu anh ta nữa.
Sự thật này khiến cho Bạc Minh Thành bị đả kích, nước mưa bị gió thổi đến tạt vào mặt lạnh đến thấu xương.
Bạc Minh Thành nhìn màn mưa đó, không những không lùi lại mà còn đi vào.
Phút chốc, nước mưa lạnh lẽo nuốt chửng anh ta, anh ra đứng đó, đột nhiên hiểu ra sự tuyệt vọng của Thẩm Thanh Ngọc vào hôm quỳ ở từ đường.
Cũng đột nhiên hiểu ra câu nói đó của Thẩm Thanh Ngọc: “Nói tới lương tâm, không ai bì được Bạc Minh Thành anh.”
Có nhân viên y tế phát hiện được hành động tự ngược của Bạc Minh Thành, lớn tiếng trách mắng ra ngoài kéo người vào.
Nhân viên y tế tức giận, nửa đêm hôm lại có một bệnh nhân tâm thần tự ngược chạy ra dầm mưa.
Bệnh viện đêm khuya rất yên tĩnh, giọng trách mắng của nhân viên y tế vang lên khắp sảnh.
Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải trên thang cuốn nghe rất rõ, Phó Ngọc Hải nhìn Bạc Minh Thành dầm mưa ướt cả người, khoé mắt anh loé lên nụ cười lạnh lùng.
Anh không ngờ Bạc Minh Thành cũng biết dùng khổ nhục kế.
Bạc Minh Thành đứng giữa sảnh cực kỳ nhếch nhác, cả người đều là nước mưa, tay áo và ống quần đều nhỏ nước, băng gạc trên đẩy và tay cũng thấm đẫm nước, anh ta cúi đầu, cả người như con mãnh thú thua trận, trông rất đáng thương.
Kết quả kiểm tra của Phó Ngọc Hải có rất nhanh, não chấn động nhẹ, tay và chân có vết trầy xước, nhưng không có vết thương nghiêm trọng, ngoài ra không có gì đáng ngại.
So với anh, trông Bạc Minh Thành đúng là nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Hiện trường tai nạn Phó Ngọc Hải chọn giải quyết riêng, Bạc Minh Thành có ý đồ muốn tông anh không không quan trọng, quan trọng là anh đã gọi Thẩm Thanh Ngọc tới.
Thẩm Thanh Ngọc tới rồi. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Đây mới là trọng tâm.
So với Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải không quan tâm đến người khác.
Anh biết Bạc Minh Thành cũng đang đánh cược giống mình, nhưng rõ ràng, lần này, Bạc Minh Thành thua rồi.
Anh thắng rồi.
Chắc là thấy Bạc Minh Thành không nói gì, tiếng trách mắng nhân viên y tế đó cũng im bặt: “Anh liên lạc với bạn mình mang quần áo tới đi, vết thương trên người phải băng bó lại hết.”
Bạc Minh Thành không nói gì, anh ta chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc và Phó Ngọc Hải vừa đi từ thang cuốn ra, hai người vừa hay đi đến trước mặt anh ta.
Nhân viên y tế thấy Bạc Minh Thành nhìn Thẩm Thanh Ngọc, sững người một lát: “Hai người quen nhau à? Cô ơi, cô khuyên bạn cô đi, đầu bị thương rất nghiêm trọng, vết thương trên tay cũng rất sâu, đứng dầm mưa ở cửa bệnh viện, nếu như viêm nhiễm dẫn đến phát sốt thì không được đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương