Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 604
Ông cụ Bạc đã bị một câu như có như không của Phó Ngọc Hải ngăn chặn, ông ta biết Phó Ngọc Hải không dễ nói chuyện như Thẩm Thanh Ngọc, ông cụ Bạc đã từng ăn trái đắng trong tay Phó Ngọc Hải, bây giờ đối mặt với Phó Ngọc Hải, ông ta không tránh khỏi sợ hãi.
“Chỉ vậy mà muốn phá hủy khuôn mặt tôi?”
Thẩm Thanh Ngọc mở nắp bút ra, lập tức vẽ ba dấu hoa thị trên mặt Bạc Minh Tâm.
Mỗi một dấu hoa thị đều có màu sắc khác nhau, sau khi làm xong những cái này thì Thẩm Thanh Ngọc mới cho người thả lỏng Bạc Minh Tâm ra.
Hai người đàn ông kia mới vừa thả Bạc Minh Tâm ra, cả người cô ta đã lập tức ngã khuỵu xuống đất.
Tần Minh Tú bước đến đỡ cô ta lên: “Minh Tâm …”
Có vẻ như lúc này Bạc Minh Tâm mới lấy lại tinh thần, giơ tay bụm mặt: “Mẹ, mặt con, mặt con, hu hu hu…”
Vừa rồi trong cảm xúc sợ hãi cực đoan, cô ta vẫn cảm nhận được có thứ gì đó lướt qua mặt cô ta.
Bạc Minh Tâm cho rằng Thẩm Thanh Ngọc thật sự cầm dao cắt trên mặt mình, cả người gần như sụp đổ.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn cô ta, ngay sau đó nhìn về phía ông cụ Bạc: “Thích lựa quả hồng mềm mà bóp, ông cụ Bạc cũng nên nhìn lại xem tôi có phải quả hồng mềm không! Chuyện lần này coi như một lời cảnh cáo, nếu lần sau Bạc Minh Tâm còn không quản được bản thân, vậy tôi sẽ không dễ cho qua như vậy đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc nói rồi cúi người nhặt con dao lên, sau đó giơ tay, con dao nhỏ kia lập tức lao thẳng về phía Bạc Minh Tâm.
Có điều con dao nhỏ không hề đâm lên trên người Bạc Minh Tâm, mà hoàn toàn cắm phập vào bùn đất sát người cô ta.
Chỉ như thế, nhưng Bạc Minh Tâm vẫn bị dọa ngất xỉu.
Thẩm Thanh Ngọc không nhìn nữa: “Chúng ta đi thôi.”
Phó Ngọc Hải gật đầu, xoay người đi theo cô ra khỏi nhà họ Bạc.
nàng ra nhà họ Bạc.
Cùng lúc đó, Bạc Minh Thành gấp gáp trở về, hai người oan gia ngõ hẹp đụng mặt ngay trước cửa nhà họ Bạc.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhanh chóng nhìn sang nơi khác, đi lướt qua anh ta bước lên xe.
Bạc Minh Thành sầm mặt không cười, chỉ nghe thấy tiếng nổi giận đùng đùng của ông cụ Bạc trong sân nhà.
Phó Ngọc Hải cười nhạo một câu: “Bạc Minh Thành, sau này tốt nhất anh nên quản lý chó nhà anh cẩn thận một chút, nếu còn có lần nữa, Thẩm Thanh Ngọc không ra tay tôi cũng tự ra tay.”1
Nói xong, Phó Ngọc Hải mới lên xe.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, cười khẽ một cái: “Anh nói với anh ta cái gì vậy?”
“Không có gì, bảo anh ta cột chó nhà họ Bạc cẩn thận vào.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy anh nói vậy lập tức cười thành tiếng: “Anh nói đúng quá.”
Bạc Minh Thành gấp gáp trở về, thật ra anh ta chẳng muốn quản chuyện nhà họ Bạc, nếu không phải bọn họ nói người tới là Thẩm Thanh Ngọc, anh ta sẽ chẳng tốn công chạy về một chuyến.
“Chỉ vậy mà muốn phá hủy khuôn mặt tôi?”
Thẩm Thanh Ngọc mở nắp bút ra, lập tức vẽ ba dấu hoa thị trên mặt Bạc Minh Tâm.
Mỗi một dấu hoa thị đều có màu sắc khác nhau, sau khi làm xong những cái này thì Thẩm Thanh Ngọc mới cho người thả lỏng Bạc Minh Tâm ra.
Hai người đàn ông kia mới vừa thả Bạc Minh Tâm ra, cả người cô ta đã lập tức ngã khuỵu xuống đất.
Tần Minh Tú bước đến đỡ cô ta lên: “Minh Tâm …”
Có vẻ như lúc này Bạc Minh Tâm mới lấy lại tinh thần, giơ tay bụm mặt: “Mẹ, mặt con, mặt con, hu hu hu…”
Vừa rồi trong cảm xúc sợ hãi cực đoan, cô ta vẫn cảm nhận được có thứ gì đó lướt qua mặt cô ta.
Bạc Minh Tâm cho rằng Thẩm Thanh Ngọc thật sự cầm dao cắt trên mặt mình, cả người gần như sụp đổ.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn cô ta, ngay sau đó nhìn về phía ông cụ Bạc: “Thích lựa quả hồng mềm mà bóp, ông cụ Bạc cũng nên nhìn lại xem tôi có phải quả hồng mềm không! Chuyện lần này coi như một lời cảnh cáo, nếu lần sau Bạc Minh Tâm còn không quản được bản thân, vậy tôi sẽ không dễ cho qua như vậy đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc nói rồi cúi người nhặt con dao lên, sau đó giơ tay, con dao nhỏ kia lập tức lao thẳng về phía Bạc Minh Tâm.
Có điều con dao nhỏ không hề đâm lên trên người Bạc Minh Tâm, mà hoàn toàn cắm phập vào bùn đất sát người cô ta.
Chỉ như thế, nhưng Bạc Minh Tâm vẫn bị dọa ngất xỉu.
Thẩm Thanh Ngọc không nhìn nữa: “Chúng ta đi thôi.”
Phó Ngọc Hải gật đầu, xoay người đi theo cô ra khỏi nhà họ Bạc.
nàng ra nhà họ Bạc.
Cùng lúc đó, Bạc Minh Thành gấp gáp trở về, hai người oan gia ngõ hẹp đụng mặt ngay trước cửa nhà họ Bạc.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhanh chóng nhìn sang nơi khác, đi lướt qua anh ta bước lên xe.
Bạc Minh Thành sầm mặt không cười, chỉ nghe thấy tiếng nổi giận đùng đùng của ông cụ Bạc trong sân nhà.
Phó Ngọc Hải cười nhạo một câu: “Bạc Minh Thành, sau này tốt nhất anh nên quản lý chó nhà anh cẩn thận một chút, nếu còn có lần nữa, Thẩm Thanh Ngọc không ra tay tôi cũng tự ra tay.”1
Nói xong, Phó Ngọc Hải mới lên xe.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, cười khẽ một cái: “Anh nói với anh ta cái gì vậy?”
“Không có gì, bảo anh ta cột chó nhà họ Bạc cẩn thận vào.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy anh nói vậy lập tức cười thành tiếng: “Anh nói đúng quá.”
Bạc Minh Thành gấp gáp trở về, thật ra anh ta chẳng muốn quản chuyện nhà họ Bạc, nếu không phải bọn họ nói người tới là Thẩm Thanh Ngọc, anh ta sẽ chẳng tốn công chạy về một chuyến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương