Người Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn
Chương 88
“Thư ký của tôi còn đang chờ bên ngoài.”
“Vậy tôi đưa em ra đó.”
Yêu cầu của Phó Ngọc Hải không quá đáng, cho nên Thẩm Thanh Ngọc cũng không từ chối.
Thẩm Thanh Ngọc vừa bước ra khỏi thang máy được mấy bước đã bị một người phụ nữ chạy đến đụng phải, cô vốn đã đứng không vững, lại còn bị va chạm như vậy thì lung lay
mấy cái rồi nghiêng người sắp ngã xuống đất.
Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh đưa tay kéo cô lại, Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng đứng ngay ngắn trở lại trên đôi giày cao gót dưới chân.
Ngay khi cô vừa đứng thẳng, ngẩng mặt lên thì thấy Lâm Mai Phương và Bạc Minh Thành ở đối diện đang đi về phía khách sạn.
Trong nháy mắt, toàn thân Thẩm Thanh Ngọc lập tức tỉnh rượu.
Lâm Mai Phương cũng nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, cô ta vô thức liếc nhìn Bạc Minh Thành: “Minh Thành, kia có phải là Thẩm Thanh Ngọc không?”
Bạc Minh Thành không nói gì, chỉ là đôi mắt đen láy dần bị sự lạnh lùng bao phủ.
Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm như không trông thấy hai người, trực tiếp lướt ngang qua người Lâm Mai Phương và Bạc Minh Thành mà đi.
Phó Ngọc Hải khẽ nhướng đôi mắt đào hoa, nhìn Bạc Minh Thành cười nhạt, sau đó cất bước đuổi theo Thẩm Thanh Ngọc.
Nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa, Bạc Minh Thành mới thu hồi tầm mắt, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Mai Phương.
Khó khăn lắm Lâm Mai Phương mới tìm được cơ hội trở về nước, rất sợ Bạc Minh Thành sẽ để cho nhà họ Lâm đưa cô ta ra nước ngoài lần nữa, bị anh nhìn như thế, trong lòng Lâm Mai Phương lập tức chột dạ: “Minh Thành, Tiểu Ngũ cô ấy.”
“Minh Thành không phải là thứ mà chị có thể gọi.”
Nghe được những lời này của Bạc Minh Thành, sắc mặt Lâm Mai Phương trở nên tái mét, cả người cũng cứng đờ lại.
“Cô Thẩm”
Phó Ngọc Lam đã gọi tài xế, khoảng mười phút nữa đối phương sẽ đến ngay.
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, gió đêm tháng hai như cắt da cắt thịt, cô đã tỉnh táo hơn vừa này rất nhiều, đứng ở cửa khách sạn nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, có chút ngẩn ngơ.
Nhìn thấy Phó Ngọc Hải, Phó Ngọc Lam hơi giật mình: “Cậu Phó.”
Phó Ngọc Hải nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Hai người gọi tài xế à?”
“Đúng vậy.”
Phó Ngọc Lam biết Thẩm Thanh Ngọc không có cảm giác gì với Phó Ngọc Hải, mà Phó Ngọc Hải lại còn là cậu ấm nhà giàu, mười ngày trước Thẩm Quốc Vinh còn đặc biệt gọi đến dặn dò cô ấy đề phòng Phó Ngọc Hải một chút.
Thế nên hôm nay khi Phó Ngọc Hải hỏi, cô ấy cũng chỉ đáp một tiếng chứ không nói gì nhiều.
Phó Ngọc Hải hơi nhướng mày, nhìn Thẩm Thanh Ngọc thật sâu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Phó Ngọc Lam thấy sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc không tốt lắm, không khỏi đi đến bên cạnh cô: “Cô Thẩm, chị không thoải mái sao?”
Nghe được câu hỏi của cô ấy, Thẩm Thanh Ngọc khôi phục tinh thần, lắc lắc đầu: “Không Có."
Khóe mắt liếc thấy Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh, Thẩm Thanh Ngọc khẽ mỉm cười: “Anh Phó cũng đang chờ tài xế à?”
Phó Ngọc Hải nhìn vào mắt Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt đào hoa khẽ động: “Đi cùng với em.”
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: “Không ngờ anh Phó lại có sở thích như vậy.”
Phó Ngọc Hải cười như không cười nhìn cô: “Sở thích của tôi là cô Thẩm mà, hẳn là em phải biết điều đó chứ.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, nụ cười dần phai nhạt, không lên tiếng đáp lời.
Lúc này tài xế cũng đến nơi, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải nói: “Anh Phó, tôi về trước đây.”
Vừa dứt lời, cô đã đi đến băng ghế sau, nghiêng người ngồi vào xe.
Phó Ngọc Hải nhìn chiếc xe của cô xa dần mới lên xe riêng của mình bảo tài xế lái đi.
Thẩm Thanh Ngọc uống rượu, bên trong xe ngột ngạt khiến cô không nhịn được hạ cửa sổ xuống, gió thổi đến ập vào mặt cô, giống như là dùng hết sức để tát, trên mặt rất đau.
Nhưng không chỉ có khuôn mặt đau, mà trái tim cô cũng đau.
Đúng là không có chút tiền đồ nào mà, Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc tự mắng mình trong lòng, cô nhắm hai mắt lại, mặc cho men rượu đối kháng với cơn gió ngoài cửa sổ.
Gió thổi suốt quãng đường, khi về đến dưới lầu căn hộ, đầu cô đã đau kinh khủng.
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy chìa khóa từ tài xế, cô đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, gửi một tin nhắn cho thư ký Phó sau đó mới bước vào thang máy.
“Vậy tôi đưa em ra đó.”
Yêu cầu của Phó Ngọc Hải không quá đáng, cho nên Thẩm Thanh Ngọc cũng không từ chối.
Thẩm Thanh Ngọc vừa bước ra khỏi thang máy được mấy bước đã bị một người phụ nữ chạy đến đụng phải, cô vốn đã đứng không vững, lại còn bị va chạm như vậy thì lung lay
mấy cái rồi nghiêng người sắp ngã xuống đất.
Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh đưa tay kéo cô lại, Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng đứng ngay ngắn trở lại trên đôi giày cao gót dưới chân.
Ngay khi cô vừa đứng thẳng, ngẩng mặt lên thì thấy Lâm Mai Phương và Bạc Minh Thành ở đối diện đang đi về phía khách sạn.
Trong nháy mắt, toàn thân Thẩm Thanh Ngọc lập tức tỉnh rượu.
Lâm Mai Phương cũng nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc, cô ta vô thức liếc nhìn Bạc Minh Thành: “Minh Thành, kia có phải là Thẩm Thanh Ngọc không?”
Bạc Minh Thành không nói gì, chỉ là đôi mắt đen láy dần bị sự lạnh lùng bao phủ.
Thẩm Thanh Ngọc nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm như không trông thấy hai người, trực tiếp lướt ngang qua người Lâm Mai Phương và Bạc Minh Thành mà đi.
Phó Ngọc Hải khẽ nhướng đôi mắt đào hoa, nhìn Bạc Minh Thành cười nhạt, sau đó cất bước đuổi theo Thẩm Thanh Ngọc.
Nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa, Bạc Minh Thành mới thu hồi tầm mắt, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Mai Phương.
Khó khăn lắm Lâm Mai Phương mới tìm được cơ hội trở về nước, rất sợ Bạc Minh Thành sẽ để cho nhà họ Lâm đưa cô ta ra nước ngoài lần nữa, bị anh nhìn như thế, trong lòng Lâm Mai Phương lập tức chột dạ: “Minh Thành, Tiểu Ngũ cô ấy.”
“Minh Thành không phải là thứ mà chị có thể gọi.”
Nghe được những lời này của Bạc Minh Thành, sắc mặt Lâm Mai Phương trở nên tái mét, cả người cũng cứng đờ lại.
“Cô Thẩm”
Phó Ngọc Lam đã gọi tài xế, khoảng mười phút nữa đối phương sẽ đến ngay.
Thẩm Thanh Ngọc gật đầu, gió đêm tháng hai như cắt da cắt thịt, cô đã tỉnh táo hơn vừa này rất nhiều, đứng ở cửa khách sạn nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa, có chút ngẩn ngơ.
Nhìn thấy Phó Ngọc Hải, Phó Ngọc Lam hơi giật mình: “Cậu Phó.”
Phó Ngọc Hải nhìn Thẩm Thanh Ngọc: “Hai người gọi tài xế à?”
“Đúng vậy.”
Phó Ngọc Lam biết Thẩm Thanh Ngọc không có cảm giác gì với Phó Ngọc Hải, mà Phó Ngọc Hải lại còn là cậu ấm nhà giàu, mười ngày trước Thẩm Quốc Vinh còn đặc biệt gọi đến dặn dò cô ấy đề phòng Phó Ngọc Hải một chút.
Thế nên hôm nay khi Phó Ngọc Hải hỏi, cô ấy cũng chỉ đáp một tiếng chứ không nói gì nhiều.
Phó Ngọc Hải hơi nhướng mày, nhìn Thẩm Thanh Ngọc thật sâu, cũng không hỏi thêm gì nữa.
Phó Ngọc Lam thấy sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc không tốt lắm, không khỏi đi đến bên cạnh cô: “Cô Thẩm, chị không thoải mái sao?”
Nghe được câu hỏi của cô ấy, Thẩm Thanh Ngọc khôi phục tinh thần, lắc lắc đầu: “Không Có."
Khóe mắt liếc thấy Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh, Thẩm Thanh Ngọc khẽ mỉm cười: “Anh Phó cũng đang chờ tài xế à?”
Phó Ngọc Hải nhìn vào mắt Thẩm Thanh Ngọc, đôi mắt đào hoa khẽ động: “Đi cùng với em.”
Thẩm Thanh Ngọc cười một tiếng: “Không ngờ anh Phó lại có sở thích như vậy.”
Phó Ngọc Hải cười như không cười nhìn cô: “Sở thích của tôi là cô Thẩm mà, hẳn là em phải biết điều đó chứ.”
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta, nụ cười dần phai nhạt, không lên tiếng đáp lời.
Lúc này tài xế cũng đến nơi, Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải nói: “Anh Phó, tôi về trước đây.”
Vừa dứt lời, cô đã đi đến băng ghế sau, nghiêng người ngồi vào xe.
Phó Ngọc Hải nhìn chiếc xe của cô xa dần mới lên xe riêng của mình bảo tài xế lái đi.
Thẩm Thanh Ngọc uống rượu, bên trong xe ngột ngạt khiến cô không nhịn được hạ cửa sổ xuống, gió thổi đến ập vào mặt cô, giống như là dùng hết sức để tát, trên mặt rất đau.
Nhưng không chỉ có khuôn mặt đau, mà trái tim cô cũng đau.
Đúng là không có chút tiền đồ nào mà, Thẩm Thanh Ngọc.
Thẩm Thanh Ngọc tự mắng mình trong lòng, cô nhắm hai mắt lại, mặc cho men rượu đối kháng với cơn gió ngoài cửa sổ.
Gió thổi suốt quãng đường, khi về đến dưới lầu căn hộ, đầu cô đã đau kinh khủng.
Thẩm Thanh Ngọc nhận lấy chìa khóa từ tài xế, cô đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, gửi một tin nhắn cho thư ký Phó sau đó mới bước vào thang máy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương