Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 103: Vào đồn cảnh sát
“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi, không cần chờ anh, anh xem xong rồi cũng đi nghỉ đây” Tô Kiến Định sờ đầu của em gái mình rồi cười và nói.
“Vậy anh phải chăm sóc bản thân cho tốt đó. Em không làm phiền anh nữa, ngày mai xuất viện thì để anh Nam tới đón em là được rồi”
Từ sau cuộc kiểm tra tối hôm đó thì bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện nghỉ ngơi. Tô Quỳnh Thy vẫn luôn ngóng trông ngày mai tới.
“Được, nhưng lần này em phải để cho bảo vệ đi theo, không được để xảy ra sai lầm nữa!” Xem như đã giải quyết xong Trần Mộc Châu và Vũ Tuyết Phương, tạm thời sẽ không có ai uy hiếp Quỳnh Thy nữa, cũng không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà làm cô không vui. Tô Kiến Định đồng ý một cách thoải mái.
Tối nay trôi qua rất nhanh, trời vừa sáng thì Tô Quỳnh Thy đã tỉnh dậy, cô ngáp một cái rồi đi qua Tô Hướng Minh vẫn còn đang ngủ mà vui vẻ chạy về phía nhà vệ sinh.
Tối qua Tô Kiến Định đợi cô ngủ rồi mới đi sang phòng khác nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, lúc này chỉ có một mình cô ở đây.
Tô Quỳnh Thy vừa ngâm nga hát vừa thu dọn đồ đạc, cô không muốn làm phiền tới cậu nhóc còn đang ngủ say nên vừa đọc tin tức trên điện thoại vừa đợi Lê Quốc Nam tới.
Vừa sáng sớm cũng đã có không ít tin tức. Cô chán nản mở vài tin mình có hứng thú mà xem thì thấy một tiêu đề trong đó, cái này khiến cho cô ngồi thẳng người dậy trong nháy mắt rồi kích vào.
“Tập đoàn Sunrise và Tô Quỳnh Thy kết hợp nuốt chứng tiền bồi thường của công nhân, còn muốn ép chết bố của người bị hại” Một dòng tiêu đề được in đậm và phóng to đặt ở trên cùng. Cách nói để cho người ta vừa nhìn là sẽ nghĩ sai.
Trong đó có rất nhiều hình ảnh ông già đứng bên cạnh lan can trên sân thượng, thậm chí người ta còn biên tập video Tô Kiến Định tiến lên nói chuyện, thay đổi hoàn toàn. Cắt câu lấy chữ, khiến anh ấy như là đang khích ông già kia nhảy xuống vậy.
Cô lướt xuống dưới thì thâm cảm thấy không ổn, Tô Quỳnh Thy lướt xuống khu bình luận thì quả nhiên khu bình luận đã ầm ï cả lên.
Vô số người đang thảo luận chuyện này, thậm chí còn có vô số người bước ra tự nhận mình cũng đã từng bị Sunrise hay thậm chí là TQT tổn thương. Trong lúc nhất thời, hai công ty giống như là kẻ địch của toàn thế giới, bị chửi bới, nhục mạ không ngừng.
Tô Quỳnh Thy siết chặt lấy điện thoại rồi vội vàng sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Anh ơi, anh dậy chưa?” Mãi mà cô chưa thấy ai mở cửa thì đành dán tai lên cửa cẩn thận nghe một chút. Khi mà Tô Quỳnh Thy nhíu mày chuẩn bị gõ cửa thêm một lần nữa thì đột nhiên cửa lại được mở ra, Tô Kiến Định đứng đó với vẻ mặt bình thản rồi nhìn cô.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra cho anh nhìn rồi nói với vẻ mặt u sầu: “Anh nhìn đi, chuyện nhảy lầu hôm qua đã bị tung ra ngoài rồi. Bây giờ cần phải thông báo cho Hoắc Hải Phong cùng nhau xử lý sao?”
Nói đến cùng thì TQT mới về Hải Phòng chưa được bao nhiêu, còn có rất nhiều người chưa biết thành phố Hải Phòng có công ty này. Phần lớn người cũng là không thích Sunrise, TQT chỉ là tai vạ mà thôi.
“Tạm thời không cần phải để ý tới, anh đã có cách xử lý chuyện này rồi.
Em nghỉ ngơi đi, Lê Quốc Nam sắp tới rồi đó.” Trên mạng đã bắt đầu có người cấu xé tập đoàn TQT, cho dù Tô Kiến Định muốn giấu Tô Quỳnh Thy đi thì đoán chừng không được bao lâu cũng sẽ có người tìm tới bệnh viện.
Dù sao bệnh viện cũng không thể đóng cửa hoàn toàn được, đến lúc đó không dễ khống chế tình hình.
“Vâng, em chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi ngay.” Trong lòng Tô Quỳnh Thy có chút bối rối, cô vỗ nhẹ ngực để mình tỉnh táo lại rồi quay người về phòng bệnh của mình.
Cũng may cả tầng này đều trống không rồi. Nếu không thì hôm nay hai người muốn đi cũng không dễ dàng như thế này được. Tô Quỳnh Thy vừa nghĩ vừa mặc quần áo tử tế cho Tô Hướng Minh còn đang nửa tỉnh nửa mê. Cô ôm cậu bé vào lòng để cậu ngủ tiếp rồi ngồi xuống ghế salon đợi người tới.
Không lâu sau thì cửa đã bị đẩy ra, nhưng người tới lại không phải là Lê Quốc Nam mà là Hoắc Hải Phong vốn phải đang bận như điên kia. Anh vòng hai tay trước ngực rồi nhìn chằm chằm vào cô.
“Sao anh lại ở đây, anh Nam đâu?” Nếu anh mình đã nói là để anh Nam đến đón mình thì chắc chắn sẽ không đổi người mà không thông báo cho cô.
“Nhà họ Thịnh xảy ra chuyện rồi, Lê Quốc Nam bị anh đuổi về. Hôm nay anh sẽ đón em, không tin thì gọi điện cho anh em mà hỏi” Hoắc Hải Phong tựa lên khung cửa, cũng không đi lên phía trước. Chỉ là anh cười như không cười, giống như là đang nhìn cái gì hay ho lắm vậy.
Tô Quỳnh Thy nghi ngờ gọi điện thoại cho Tô Kiến Định, xác nhận đúng là hôm nay Hoắc Hải Phong sẽ đưa mình trở về thì mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Đưa cậu bé cho anh ôm đi.” Hoắc Hải Phong duỗi hai tay ra đón lấy Hướng Minh, một tay anh ôm cậu bé còn một tay thì xách đồ của Tô Quỳnh Thy. Nhìn qua giống như là ông chồng tới đón vợ về nhà vậy.
‘Tô Quỳnh Thy yên lặng đi theo Hoắc Hải Phong, cô nhíu mày nghĩ mãi mà không rõ tại sao anh của mình lại để Hoắc Hải Phong tới đón mình.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch TQT, Chu Thanh đang báo cáo tình huống lúc này: “Chủ tịch, cổ phiếu của Sunrise đang hạ xuống một cách nhanh chóng. Trước khi dừng phiên giao dịch và tối nay thì đoán chừng vẫn còn tiếp tục rớt xuống. Tập đoàn chúng ta vẫn khá hơn một chút, nhưng mà vì những lời anh nói trong video nên cũng chẳng tốt được là bao..” Trở vê Hải Phòng thật là bực mình, chuyện xấu cứ lần lượt ập tới.
Vết thương trên người anh ta còn chưa khỏi thì tập đoàn đã xảy ra chuyện.
“Tra ra được là ai phát những thứ này chưa?” Tô Kiến Định nhắm mắt rồi dựa vào ghế với vẻ mỏi mệt.
“Đã yêu cầu tất cả các trang web rút nội dung về nhưng vẫn còn rất nhiều video và tin tức vẫn bị cư dân mạng lưu lại. Cho nên… Chủ tịch, có cần chúng ta điều chỉnh phương hướng truyền thông hoặc là tuyên bố làm sáng tỏ không” Chu Thanh hơi suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Kiến Định, anh ta nói với vẻ do dự.
“Tạm thời chưa cần, cậu đi ra ngoài trước đi. Điều tra thêm một lần nữa, phải tìm được người đứng sau lưng” Tô Kiến Định rất đau đầu, anh đã rất lâu rồi không được ngủ ngon, vết thâm dưới mắt lại càng thêm rõ ràng.
Mới yên lặng được một chút thì đột nhiên cửa lại bị gõ, giọng của Chu Thanh vang lên: “Chủ tịch ơi, không tốt rồi.
“Vào đi” Tô Kiến Định trực tiếp mở †o mắt ra bắt đầu làm việc, anh ấy nói với vẻ bình thản: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Chủ tịch Sunrise bị tung ra chuyện bắt cóc Trần Mộc Châu, bây giờ đã bị cơ quan chức năng dẫn về điều tra. Cô chủ lúc đó cũng ở trên xe cho nên…
cho nên cũng bị mang về đồn cảnh sát rồi.” Chu Thanh càng nói thì càng nhỏ giọng, anh ta liếc Tô Kiến Định một chút rồi thâm cầu nguyện cho Tô Quỳnh Thy hai tiếng. Vừa xuất viện đã gặp chuyện, cô chủ cũng xui xẻo thật.
“Đi qua xem” Tô Kiến Định câm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
Tối qua anh đã nhận được điện thoại của Hoắc Hải Phong nói rằng rất có thể hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng lại không ngờ rằng mấy người này lại trực tiếp làm ầm ï đến cảnh sát.
Rất nhanh sau đó Tô Kiến Định đã chạy tới đồn cảnh sát, anh ấy được người khác dẫn vào. Lúc anh ấy nhìn thấy Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh thì cảm thấy rất đau lòng. Nhưng khi dời mắt sang Hoắc Hải Phong thì vẻ mặt lại biến thành chê bai, muốn giấu cũng không giấu được.
Trở mặt quá nhanh chóng để cảnh sát ngồi bên cạnh nhìn mà than thở.
“Anh, có phải là em không hợp với thành phố này không? Về chưa được bao lâu mà đã vào đồn cảnh sát rồi.” Tô Quỳnh Thy cúi đầu, cô ôm lấy Hướng Minh rồi nói với vẻ ủ rũ, ngồi dựa vào ghế mà thở dài.
“Vậy anh phải chăm sóc bản thân cho tốt đó. Em không làm phiền anh nữa, ngày mai xuất viện thì để anh Nam tới đón em là được rồi”
Từ sau cuộc kiểm tra tối hôm đó thì bác sĩ nói cô đã có thể xuất viện nghỉ ngơi. Tô Quỳnh Thy vẫn luôn ngóng trông ngày mai tới.
“Được, nhưng lần này em phải để cho bảo vệ đi theo, không được để xảy ra sai lầm nữa!” Xem như đã giải quyết xong Trần Mộc Châu và Vũ Tuyết Phương, tạm thời sẽ không có ai uy hiếp Quỳnh Thy nữa, cũng không cần thiết vì chuyện nhỏ này mà làm cô không vui. Tô Kiến Định đồng ý một cách thoải mái.
Tối nay trôi qua rất nhanh, trời vừa sáng thì Tô Quỳnh Thy đã tỉnh dậy, cô ngáp một cái rồi đi qua Tô Hướng Minh vẫn còn đang ngủ mà vui vẻ chạy về phía nhà vệ sinh.
Tối qua Tô Kiến Định đợi cô ngủ rồi mới đi sang phòng khác nghỉ ngơi.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, lúc này chỉ có một mình cô ở đây.
Tô Quỳnh Thy vừa ngâm nga hát vừa thu dọn đồ đạc, cô không muốn làm phiền tới cậu nhóc còn đang ngủ say nên vừa đọc tin tức trên điện thoại vừa đợi Lê Quốc Nam tới.
Vừa sáng sớm cũng đã có không ít tin tức. Cô chán nản mở vài tin mình có hứng thú mà xem thì thấy một tiêu đề trong đó, cái này khiến cho cô ngồi thẳng người dậy trong nháy mắt rồi kích vào.
“Tập đoàn Sunrise và Tô Quỳnh Thy kết hợp nuốt chứng tiền bồi thường của công nhân, còn muốn ép chết bố của người bị hại” Một dòng tiêu đề được in đậm và phóng to đặt ở trên cùng. Cách nói để cho người ta vừa nhìn là sẽ nghĩ sai.
Trong đó có rất nhiều hình ảnh ông già đứng bên cạnh lan can trên sân thượng, thậm chí người ta còn biên tập video Tô Kiến Định tiến lên nói chuyện, thay đổi hoàn toàn. Cắt câu lấy chữ, khiến anh ấy như là đang khích ông già kia nhảy xuống vậy.
Cô lướt xuống dưới thì thâm cảm thấy không ổn, Tô Quỳnh Thy lướt xuống khu bình luận thì quả nhiên khu bình luận đã ầm ï cả lên.
Vô số người đang thảo luận chuyện này, thậm chí còn có vô số người bước ra tự nhận mình cũng đã từng bị Sunrise hay thậm chí là TQT tổn thương. Trong lúc nhất thời, hai công ty giống như là kẻ địch của toàn thế giới, bị chửi bới, nhục mạ không ngừng.
Tô Quỳnh Thy siết chặt lấy điện thoại rồi vội vàng sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Anh ơi, anh dậy chưa?” Mãi mà cô chưa thấy ai mở cửa thì đành dán tai lên cửa cẩn thận nghe một chút. Khi mà Tô Quỳnh Thy nhíu mày chuẩn bị gõ cửa thêm một lần nữa thì đột nhiên cửa lại được mở ra, Tô Kiến Định đứng đó với vẻ mặt bình thản rồi nhìn cô.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra cho anh nhìn rồi nói với vẻ mặt u sầu: “Anh nhìn đi, chuyện nhảy lầu hôm qua đã bị tung ra ngoài rồi. Bây giờ cần phải thông báo cho Hoắc Hải Phong cùng nhau xử lý sao?”
Nói đến cùng thì TQT mới về Hải Phòng chưa được bao nhiêu, còn có rất nhiều người chưa biết thành phố Hải Phòng có công ty này. Phần lớn người cũng là không thích Sunrise, TQT chỉ là tai vạ mà thôi.
“Tạm thời không cần phải để ý tới, anh đã có cách xử lý chuyện này rồi.
Em nghỉ ngơi đi, Lê Quốc Nam sắp tới rồi đó.” Trên mạng đã bắt đầu có người cấu xé tập đoàn TQT, cho dù Tô Kiến Định muốn giấu Tô Quỳnh Thy đi thì đoán chừng không được bao lâu cũng sẽ có người tìm tới bệnh viện.
Dù sao bệnh viện cũng không thể đóng cửa hoàn toàn được, đến lúc đó không dễ khống chế tình hình.
“Vâng, em chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi ngay.” Trong lòng Tô Quỳnh Thy có chút bối rối, cô vỗ nhẹ ngực để mình tỉnh táo lại rồi quay người về phòng bệnh của mình.
Cũng may cả tầng này đều trống không rồi. Nếu không thì hôm nay hai người muốn đi cũng không dễ dàng như thế này được. Tô Quỳnh Thy vừa nghĩ vừa mặc quần áo tử tế cho Tô Hướng Minh còn đang nửa tỉnh nửa mê. Cô ôm cậu bé vào lòng để cậu ngủ tiếp rồi ngồi xuống ghế salon đợi người tới.
Không lâu sau thì cửa đã bị đẩy ra, nhưng người tới lại không phải là Lê Quốc Nam mà là Hoắc Hải Phong vốn phải đang bận như điên kia. Anh vòng hai tay trước ngực rồi nhìn chằm chằm vào cô.
“Sao anh lại ở đây, anh Nam đâu?” Nếu anh mình đã nói là để anh Nam đến đón mình thì chắc chắn sẽ không đổi người mà không thông báo cho cô.
“Nhà họ Thịnh xảy ra chuyện rồi, Lê Quốc Nam bị anh đuổi về. Hôm nay anh sẽ đón em, không tin thì gọi điện cho anh em mà hỏi” Hoắc Hải Phong tựa lên khung cửa, cũng không đi lên phía trước. Chỉ là anh cười như không cười, giống như là đang nhìn cái gì hay ho lắm vậy.
Tô Quỳnh Thy nghi ngờ gọi điện thoại cho Tô Kiến Định, xác nhận đúng là hôm nay Hoắc Hải Phong sẽ đưa mình trở về thì mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
“Đưa cậu bé cho anh ôm đi.” Hoắc Hải Phong duỗi hai tay ra đón lấy Hướng Minh, một tay anh ôm cậu bé còn một tay thì xách đồ của Tô Quỳnh Thy. Nhìn qua giống như là ông chồng tới đón vợ về nhà vậy.
‘Tô Quỳnh Thy yên lặng đi theo Hoắc Hải Phong, cô nhíu mày nghĩ mãi mà không rõ tại sao anh của mình lại để Hoắc Hải Phong tới đón mình.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch TQT, Chu Thanh đang báo cáo tình huống lúc này: “Chủ tịch, cổ phiếu của Sunrise đang hạ xuống một cách nhanh chóng. Trước khi dừng phiên giao dịch và tối nay thì đoán chừng vẫn còn tiếp tục rớt xuống. Tập đoàn chúng ta vẫn khá hơn một chút, nhưng mà vì những lời anh nói trong video nên cũng chẳng tốt được là bao..” Trở vê Hải Phòng thật là bực mình, chuyện xấu cứ lần lượt ập tới.
Vết thương trên người anh ta còn chưa khỏi thì tập đoàn đã xảy ra chuyện.
“Tra ra được là ai phát những thứ này chưa?” Tô Kiến Định nhắm mắt rồi dựa vào ghế với vẻ mỏi mệt.
“Đã yêu cầu tất cả các trang web rút nội dung về nhưng vẫn còn rất nhiều video và tin tức vẫn bị cư dân mạng lưu lại. Cho nên… Chủ tịch, có cần chúng ta điều chỉnh phương hướng truyền thông hoặc là tuyên bố làm sáng tỏ không” Chu Thanh hơi suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Kiến Định, anh ta nói với vẻ do dự.
“Tạm thời chưa cần, cậu đi ra ngoài trước đi. Điều tra thêm một lần nữa, phải tìm được người đứng sau lưng” Tô Kiến Định rất đau đầu, anh đã rất lâu rồi không được ngủ ngon, vết thâm dưới mắt lại càng thêm rõ ràng.
Mới yên lặng được một chút thì đột nhiên cửa lại bị gõ, giọng của Chu Thanh vang lên: “Chủ tịch ơi, không tốt rồi.
“Vào đi” Tô Kiến Định trực tiếp mở †o mắt ra bắt đầu làm việc, anh ấy nói với vẻ bình thản: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?” “Chủ tịch Sunrise bị tung ra chuyện bắt cóc Trần Mộc Châu, bây giờ đã bị cơ quan chức năng dẫn về điều tra. Cô chủ lúc đó cũng ở trên xe cho nên…
cho nên cũng bị mang về đồn cảnh sát rồi.” Chu Thanh càng nói thì càng nhỏ giọng, anh ta liếc Tô Kiến Định một chút rồi thâm cầu nguyện cho Tô Quỳnh Thy hai tiếng. Vừa xuất viện đã gặp chuyện, cô chủ cũng xui xẻo thật.
“Đi qua xem” Tô Kiến Định câm áo khoác lên rồi đi ra ngoài.
Tối qua anh đã nhận được điện thoại của Hoắc Hải Phong nói rằng rất có thể hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng lại không ngờ rằng mấy người này lại trực tiếp làm ầm ï đến cảnh sát.
Rất nhanh sau đó Tô Kiến Định đã chạy tới đồn cảnh sát, anh ấy được người khác dẫn vào. Lúc anh ấy nhìn thấy Tô Quỳnh Thy và Tô Hướng Minh thì cảm thấy rất đau lòng. Nhưng khi dời mắt sang Hoắc Hải Phong thì vẻ mặt lại biến thành chê bai, muốn giấu cũng không giấu được.
Trở mặt quá nhanh chóng để cảnh sát ngồi bên cạnh nhìn mà than thở.
“Anh, có phải là em không hợp với thành phố này không? Về chưa được bao lâu mà đã vào đồn cảnh sát rồi.” Tô Quỳnh Thy cúi đầu, cô ôm lấy Hướng Minh rồi nói với vẻ ủ rũ, ngồi dựa vào ghế mà thở dài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương