Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 122: Muốn ở lại
Nhưng đám người này đã không sợ chết thì anh sẽ dốc toàn lực chơi đùa với bọn họ, chỉ mong đừng dễ dàng bị giết chết như thế.
“Được, nếu em đã nắm chắc mọi chuyện thì anh cũng không làm phiền em nữa, thế nhưng, nếu Quỳnh Thy có một chút không muốn nào đó hay em ép buộc con bé để anh biết thì anh sẽ không tha cho em đâu, Hoắc Hải Phong, em tự lo liệu đi”
Lúc khó khăn nên giúp anh ta sẽ giúp hết mình, nhưng nếu việc dính đến nguyên tắc của anh ta, anh ta sẽ không dễ nói chuyện.
“Anh, anh nói cái gì thế?” Tô Quỳnh Thy đỏ bừng mặt, cô càng nghe càng cảm thấy lạ, cuối cùng thở dốc ngồi dậy.
“Xem ra anh không cần nói nữa, em về nhà với anh, đã muộn rồi” Tô Kiến Định làm lơ Tô Quỳnh Thy, anh ta lạnh nhạt nói.
“Em sẽ ở lại đây chăm sóc ông, dù sao thì vê nhà em cũng không làm gì, anh và Hải Phong về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai vẫn còn có việc phải làm”
Tô Quỳnh Thy không yên tâm để Hoắc Hải Phong ở lại đây một mình, nhưng nếu cả hai cùng ở lại thì không tiện, cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt thì lời đã nói ra khỏi miệng, cô có hơi lúng túng nhìn sang Tô Kiến Định cười hai tiếng, sau đó cúi thấp đầu đứng sang một bên.
“Không sao, em về đi, tôi không có chuyện gì đâu.’ Biết cô không yên tâm về mình nên mới nói thế, rốt cuộc Hoắc Hải Phong cũng nở một nụ cười thật nhất trong suốt hai ngày qua, dịu dàng nói với cô.
“Vậy, vậy tôi về trước nhé, ngày mai tôi lại đến”
Đã vậy thì thôi, nói một lần đã không dễ, giờ muốn cô nói lại lần nữa sao được, da mặt cô không dày cả hai cùng ở lại thì không tiện, cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt thì lời đã nói ra khỏi miệng, cô có hơi lúng túng nhìn sang Tô Kiến Định cười hai tiếng, sau đó cúi thấp đầu đứng sang một bên.
“Không sao, em về đi, tôi không có chuyện gì đâu.’ Biết cô không yên tâm về mình nên mới nói thế, rốt cuộc Hoắc Hải Phong cũng nở một nụ cười thật nhất trong suốt hai ngày qua, dịu dàng nói với cô.
“Vậy, vậy tôi về trước nhé, ngày mai tôi lại đến” Đã vậy thì thôi, nói một lần đã không dễ, giờ muốn cô nói lại lần nữa sao được, da mặt cô không dày đến thế. Tô Quỳnh Thy nói xong lập tức cắm cúi đi ra ngoài.
Tô Kiến Định đi theo sau cô, anh ta liếc mắt nhìn Hoắc Hải Phong đang im lặng rồi thở dài một tiếng, chấp hai tay ra sau lưng rời đi.
Trên đường về nhà, Tô Quỳnh Thy ngồi bên cạnh Tô Kiến Định, cô len lén liếc nhìn anh trai mình, dáng vẻ như có tật giật mình vậy.
“Nhìn anh làm gì, em lo lắng cho Hoắc Hải Phong đến vậy à?” Động tác của Tô Quỳnh Thy rõ ràng như vậy, Tô Kiến Định bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho buồn cười.
“Anh trai, bây giờ là lúc tập đoàn Sunrise gặp khó khăn, rất nhiều người muốn nhảy vào chia một chút lợi. Mà ông cụ Chánh lại xảy ra chuyện như thế nữa, cho dù một người bạn bình thường của em gặp phải chuyện như thế thì em cũng sẽ lo lắng mà thôi…
Cô càng nói càng cúi thấp đầu.
Cô còn lầm bầm vài câu trong miệng, Tô Kiến Định thấy cô sắp vùi đầu vào giữa hai chân rồi nên nắm cổ áo cô kéo dậy: “Nếu em chỉ xem cậu ta là một người bạn bình thường thì bây giờ nhìn thẳng vào mắt anh, nói lại một lần nữa xem nào”
“Anh! Anh đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi nữa, em mặc kệ đấy, dù sao em chỉ xem đó là bạn bè bình thường. Ngày mai em sẽ lại đến, nếu anh còn nhìn em bằng ánh mắt đó thì em, em, em sẽ khóc cho anh xeml”
Tô Quỳnh Thy thẹn quá hóa giận, cổ áo phía sau vẫn còn bị Tô Kiến Định nắm lấy, gương mặt cô hiện lên sự lúng túng, cuối cùng ăn vạ với anh trai mình.
“Anh có nói không cho em đi à!
Đứa nhỏ này cả ngày không học chuyện tốt, chỉ giỏi học mấy trò không đứng đắn!” Tô Kiến Định cốc đầu cô một cái, anh ta bị cô chọc cho bật cười, trước giờ anh ta còn chưa thấy em gái mình khóc lóc ăn vạ như thế này.
“Cảm ơn anh, em đảm bảo sẽ không có lần sau, em ở cùng anh mới thế này thôi, em ra ngoài là lợi hại lắm đấy nhé!” Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu lên, cô vuốt lại ống tay áo cho Tô Kiến Định, vẻ mặt oan ức vừa rồi đã được thay thế bằng vẻ hài lòng.
“À đúng rồi, vừa nãy ở phòng bệnh anh nói chuyện với Hải Phong cái gì mà hợp tác ấy, là nhà họ Trần bắt đầu bày trò à? Sao anh không giúp anh ấy một chút?”
Cô dậy hơi muộn nên chỉ nghe được vài câu, còn nghe lúc rõ lúc không, bây giờ trong đầu cô khá rối.
“Vẫn chưa gả đi mà cùi chỏ đã đưa ra ngoài rồi. Chuyện này em không cần lo, nếu Hoắc Hải Phong không giải quyết được những chuyện này thì anh cũng không đồng ý gả em cho cậu ta đâu, cứ yên tâm ở nhà chơi với Hướng Minh đi” Tô Kiến Định lại vươn tay muốn cốc đầu cô.
“Em nào có như vậy, em chỉ có hơi lo lắng thôi. Dù sao, nếu tập đoàn Sunrise không còn thì người thứ hai nhà họ Trần muốn đối phó chắc chắn là nhà họ Diệp chúng ta. Anh, anh phải cẩn thận một chút, em vẫn luôn cảm thấy nhà họ Trần không chịu để yên như thế đâu”
Rõ ràng họ đã che giấu nhiều năm như vậy mà không hề bị bại lộ, thậm chí mọi người còn sống chung hòa hợp, sao có thể tự nhiên làm ra chuyện không muốn sống như thế.
“Em yên tâm, anh hiểu, em về nghỉ ngơi trước đi: Sau khi đưa Tô Quỳnh Thy vê nhà thì Tô Kiến Định lại đến công ty lần nữa, vẫn còn rất nhiều việc chờ anh ta xử lý, anh ta cần phải nhanh lên. . ngôn tình sủng
Trong phòng bệnh tại bệnh viện, Hoắc Hải Phong gọi ông Giang đến chăm sóc ông cụ Hoắc, anh suy nghĩ một lát quyết định quay lại công ty, anh cũng gọi Lâm Tiến Quân đến.
“Chủ tịch, anh tìm tôi à?” Giữa đêm bị gọi đến, Lâm Tiến Quân vừa đi vừa than thở nhưng khi đứng trước mặt Hoắc Hải Phong thì không có biểu hiện nào, anh ta yên lặng đứng một bên chờ đợi.
“Tôi nhớ đã từng bảo anh đi điều tra mấy đứa con cháu của Liễu Tường Minh, có tra ra được cái gì không?” Nếu nhà họ Trần đã hợp tác với Liễu Tường Minh, vậy nên bây giờ bắt đầu với ông ta là cách tốt nhất.
“Liễu Tường Minh có ba đứa con trai và năm đứa cháu, nhưng đám người này cả ngày ăn uống chơi gái đánh bài, việc xấu đầy mình. Một số người trong số họ còn có nghi ngờ sử dụng chất kích thích. Vào thời điểm tôi điều tra bọn họ cũng đã thu thập đầy đủ chứng cứ, nếu ngài cần tôi sẽ lập tức mang đến” Những thứ này đều được anh ta thu thập vào nửa năm trước, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đến.
Hoắc Hải Phong gật đầu cho Lâm Tiến Quân mang đến, anh hơi nhếch môi, ý cười hiện lên gương mặt. Nửa năm trước anh định đối phó với đám người Liễu Tường Minh cho nên bảo Lâm Tiến Quân đi điều tra vài thứ, không ngờ lúc này lại có thể sử dụng.
Không lâu sau Lâm Tiến Quân đã quay lại, anh ta cầm theo ba tập hồ sơ dày cộm, Hoắc Hải Phong lật xem một chút, đúng như dự đoán của anh, cả nhà họ Liễu ngoại trừ lão già Liễu Tường Minh ra thì không một kẻ dùng được, nào là ngu ngốc như lợn, nào là độc ác nham hiểm.
“Được, đi điều tra xem ba tháng gần đây Trần Hiền làm gì và ở đâu, kể cả những chuyện nhỏ nhặt nhất” Đã có những thứ này trên tay, chuyện trốn thuế coi như có thể giải quyết được một nửa, còn lại một số chuyện khác cũng dễ giải quyết hơn.
Trần Tuấn Tú là con cái già, muốn tra được hành tung của ông ta khó như lên trời, nhưng Trần Hiền vừa về nước, tra hành tung của anh ta sẽ dễ dàng hơn.
“Vâng thưa chủ tịch, nếu không còn gì cần cân dặn thì tôi ra ngoài trước.” Lâm Tiến Quân cúi thấp đầu, đứng tại chỗ nói.
“Anh về trước đi.” Hoắc Hải Phong phất tay, anh cẩn thận cất đi ba tập hồ sơ trên bàn. Anh chăm chú nhìn vào màn hình đen kịt của điện thoại một lúc lâu, sau đó mỉm cười gọi điện cho Liễu Tường Minh.
“Chủ Tịch Hoắc nửa đêm gọi điện thoại tìm lão già này có việc quan trọng à?” Âm thanh già nua có chút yếu ớt vang lên.
Cứ tưởng rằng lúc này sẽ không có ai nghe điện thoại, không ngờ Liễu Tường Minh còn chưa ngủ, vừa hay tiện cho anh.
“Cũng không có việc gì, tôi chỉ nghe nói chiều nay ông Liễu và Trân Hiền gặp mặt nhau, thậm chí còn nói chuyện với anh ta trong thư phòng cả buổi chiều, tôi không biết quan hệ của hai người tốt đến vậy đấy?”
Hoắc Hải Phong đi thẳng vào vấn đề, anh đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn ngắm hơn một nửa thành phố Hải Phòng bên ngoài.
“Chủ tịch Hoắc quan tâm đến tôi như vậy từ khi nào thế? Tôi chỉ tình cờ gặp được cậu Trân cho nên mới trò chuyện một lát mà thôi, tại sao qua lời nói của chủ Tịch Hoắc lại giống như hai người chúng tôi bàn chuyện cơ mật không để người khác biết được vậy, tôi đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi đâu”
“Được, nếu em đã nắm chắc mọi chuyện thì anh cũng không làm phiền em nữa, thế nhưng, nếu Quỳnh Thy có một chút không muốn nào đó hay em ép buộc con bé để anh biết thì anh sẽ không tha cho em đâu, Hoắc Hải Phong, em tự lo liệu đi”
Lúc khó khăn nên giúp anh ta sẽ giúp hết mình, nhưng nếu việc dính đến nguyên tắc của anh ta, anh ta sẽ không dễ nói chuyện.
“Anh, anh nói cái gì thế?” Tô Quỳnh Thy đỏ bừng mặt, cô càng nghe càng cảm thấy lạ, cuối cùng thở dốc ngồi dậy.
“Xem ra anh không cần nói nữa, em về nhà với anh, đã muộn rồi” Tô Kiến Định làm lơ Tô Quỳnh Thy, anh ta lạnh nhạt nói.
“Em sẽ ở lại đây chăm sóc ông, dù sao thì vê nhà em cũng không làm gì, anh và Hải Phong về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai vẫn còn có việc phải làm”
Tô Quỳnh Thy không yên tâm để Hoắc Hải Phong ở lại đây một mình, nhưng nếu cả hai cùng ở lại thì không tiện, cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt thì lời đã nói ra khỏi miệng, cô có hơi lúng túng nhìn sang Tô Kiến Định cười hai tiếng, sau đó cúi thấp đầu đứng sang một bên.
“Không sao, em về đi, tôi không có chuyện gì đâu.’ Biết cô không yên tâm về mình nên mới nói thế, rốt cuộc Hoắc Hải Phong cũng nở một nụ cười thật nhất trong suốt hai ngày qua, dịu dàng nói với cô.
“Vậy, vậy tôi về trước nhé, ngày mai tôi lại đến”
Đã vậy thì thôi, nói một lần đã không dễ, giờ muốn cô nói lại lần nữa sao được, da mặt cô không dày cả hai cùng ở lại thì không tiện, cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt thì lời đã nói ra khỏi miệng, cô có hơi lúng túng nhìn sang Tô Kiến Định cười hai tiếng, sau đó cúi thấp đầu đứng sang một bên.
“Không sao, em về đi, tôi không có chuyện gì đâu.’ Biết cô không yên tâm về mình nên mới nói thế, rốt cuộc Hoắc Hải Phong cũng nở một nụ cười thật nhất trong suốt hai ngày qua, dịu dàng nói với cô.
“Vậy, vậy tôi về trước nhé, ngày mai tôi lại đến” Đã vậy thì thôi, nói một lần đã không dễ, giờ muốn cô nói lại lần nữa sao được, da mặt cô không dày đến thế. Tô Quỳnh Thy nói xong lập tức cắm cúi đi ra ngoài.
Tô Kiến Định đi theo sau cô, anh ta liếc mắt nhìn Hoắc Hải Phong đang im lặng rồi thở dài một tiếng, chấp hai tay ra sau lưng rời đi.
Trên đường về nhà, Tô Quỳnh Thy ngồi bên cạnh Tô Kiến Định, cô len lén liếc nhìn anh trai mình, dáng vẻ như có tật giật mình vậy.
“Nhìn anh làm gì, em lo lắng cho Hoắc Hải Phong đến vậy à?” Động tác của Tô Quỳnh Thy rõ ràng như vậy, Tô Kiến Định bị ánh mắt chăm chú của cô làm cho buồn cười.
“Anh trai, bây giờ là lúc tập đoàn Sunrise gặp khó khăn, rất nhiều người muốn nhảy vào chia một chút lợi. Mà ông cụ Chánh lại xảy ra chuyện như thế nữa, cho dù một người bạn bình thường của em gặp phải chuyện như thế thì em cũng sẽ lo lắng mà thôi…
Cô càng nói càng cúi thấp đầu.
Cô còn lầm bầm vài câu trong miệng, Tô Kiến Định thấy cô sắp vùi đầu vào giữa hai chân rồi nên nắm cổ áo cô kéo dậy: “Nếu em chỉ xem cậu ta là một người bạn bình thường thì bây giờ nhìn thẳng vào mắt anh, nói lại một lần nữa xem nào”
“Anh! Anh đã biết rõ rồi còn cố ý hỏi nữa, em mặc kệ đấy, dù sao em chỉ xem đó là bạn bè bình thường. Ngày mai em sẽ lại đến, nếu anh còn nhìn em bằng ánh mắt đó thì em, em, em sẽ khóc cho anh xeml”
Tô Quỳnh Thy thẹn quá hóa giận, cổ áo phía sau vẫn còn bị Tô Kiến Định nắm lấy, gương mặt cô hiện lên sự lúng túng, cuối cùng ăn vạ với anh trai mình.
“Anh có nói không cho em đi à!
Đứa nhỏ này cả ngày không học chuyện tốt, chỉ giỏi học mấy trò không đứng đắn!” Tô Kiến Định cốc đầu cô một cái, anh ta bị cô chọc cho bật cười, trước giờ anh ta còn chưa thấy em gái mình khóc lóc ăn vạ như thế này.
“Cảm ơn anh, em đảm bảo sẽ không có lần sau, em ở cùng anh mới thế này thôi, em ra ngoài là lợi hại lắm đấy nhé!” Tô Quỳnh Thy ngẩng đầu lên, cô vuốt lại ống tay áo cho Tô Kiến Định, vẻ mặt oan ức vừa rồi đã được thay thế bằng vẻ hài lòng.
“À đúng rồi, vừa nãy ở phòng bệnh anh nói chuyện với Hải Phong cái gì mà hợp tác ấy, là nhà họ Trần bắt đầu bày trò à? Sao anh không giúp anh ấy một chút?”
Cô dậy hơi muộn nên chỉ nghe được vài câu, còn nghe lúc rõ lúc không, bây giờ trong đầu cô khá rối.
“Vẫn chưa gả đi mà cùi chỏ đã đưa ra ngoài rồi. Chuyện này em không cần lo, nếu Hoắc Hải Phong không giải quyết được những chuyện này thì anh cũng không đồng ý gả em cho cậu ta đâu, cứ yên tâm ở nhà chơi với Hướng Minh đi” Tô Kiến Định lại vươn tay muốn cốc đầu cô.
“Em nào có như vậy, em chỉ có hơi lo lắng thôi. Dù sao, nếu tập đoàn Sunrise không còn thì người thứ hai nhà họ Trần muốn đối phó chắc chắn là nhà họ Diệp chúng ta. Anh, anh phải cẩn thận một chút, em vẫn luôn cảm thấy nhà họ Trần không chịu để yên như thế đâu”
Rõ ràng họ đã che giấu nhiều năm như vậy mà không hề bị bại lộ, thậm chí mọi người còn sống chung hòa hợp, sao có thể tự nhiên làm ra chuyện không muốn sống như thế.
“Em yên tâm, anh hiểu, em về nghỉ ngơi trước đi: Sau khi đưa Tô Quỳnh Thy vê nhà thì Tô Kiến Định lại đến công ty lần nữa, vẫn còn rất nhiều việc chờ anh ta xử lý, anh ta cần phải nhanh lên. . ngôn tình sủng
Trong phòng bệnh tại bệnh viện, Hoắc Hải Phong gọi ông Giang đến chăm sóc ông cụ Hoắc, anh suy nghĩ một lát quyết định quay lại công ty, anh cũng gọi Lâm Tiến Quân đến.
“Chủ tịch, anh tìm tôi à?” Giữa đêm bị gọi đến, Lâm Tiến Quân vừa đi vừa than thở nhưng khi đứng trước mặt Hoắc Hải Phong thì không có biểu hiện nào, anh ta yên lặng đứng một bên chờ đợi.
“Tôi nhớ đã từng bảo anh đi điều tra mấy đứa con cháu của Liễu Tường Minh, có tra ra được cái gì không?” Nếu nhà họ Trần đã hợp tác với Liễu Tường Minh, vậy nên bây giờ bắt đầu với ông ta là cách tốt nhất.
“Liễu Tường Minh có ba đứa con trai và năm đứa cháu, nhưng đám người này cả ngày ăn uống chơi gái đánh bài, việc xấu đầy mình. Một số người trong số họ còn có nghi ngờ sử dụng chất kích thích. Vào thời điểm tôi điều tra bọn họ cũng đã thu thập đầy đủ chứng cứ, nếu ngài cần tôi sẽ lập tức mang đến” Những thứ này đều được anh ta thu thập vào nửa năm trước, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng đến.
Hoắc Hải Phong gật đầu cho Lâm Tiến Quân mang đến, anh hơi nhếch môi, ý cười hiện lên gương mặt. Nửa năm trước anh định đối phó với đám người Liễu Tường Minh cho nên bảo Lâm Tiến Quân đi điều tra vài thứ, không ngờ lúc này lại có thể sử dụng.
Không lâu sau Lâm Tiến Quân đã quay lại, anh ta cầm theo ba tập hồ sơ dày cộm, Hoắc Hải Phong lật xem một chút, đúng như dự đoán của anh, cả nhà họ Liễu ngoại trừ lão già Liễu Tường Minh ra thì không một kẻ dùng được, nào là ngu ngốc như lợn, nào là độc ác nham hiểm.
“Được, đi điều tra xem ba tháng gần đây Trần Hiền làm gì và ở đâu, kể cả những chuyện nhỏ nhặt nhất” Đã có những thứ này trên tay, chuyện trốn thuế coi như có thể giải quyết được một nửa, còn lại một số chuyện khác cũng dễ giải quyết hơn.
Trần Tuấn Tú là con cái già, muốn tra được hành tung của ông ta khó như lên trời, nhưng Trần Hiền vừa về nước, tra hành tung của anh ta sẽ dễ dàng hơn.
“Vâng thưa chủ tịch, nếu không còn gì cần cân dặn thì tôi ra ngoài trước.” Lâm Tiến Quân cúi thấp đầu, đứng tại chỗ nói.
“Anh về trước đi.” Hoắc Hải Phong phất tay, anh cẩn thận cất đi ba tập hồ sơ trên bàn. Anh chăm chú nhìn vào màn hình đen kịt của điện thoại một lúc lâu, sau đó mỉm cười gọi điện cho Liễu Tường Minh.
“Chủ Tịch Hoắc nửa đêm gọi điện thoại tìm lão già này có việc quan trọng à?” Âm thanh già nua có chút yếu ớt vang lên.
Cứ tưởng rằng lúc này sẽ không có ai nghe điện thoại, không ngờ Liễu Tường Minh còn chưa ngủ, vừa hay tiện cho anh.
“Cũng không có việc gì, tôi chỉ nghe nói chiều nay ông Liễu và Trân Hiền gặp mặt nhau, thậm chí còn nói chuyện với anh ta trong thư phòng cả buổi chiều, tôi không biết quan hệ của hai người tốt đến vậy đấy?”
Hoắc Hải Phong đi thẳng vào vấn đề, anh đứng dậy bước đến cửa sổ nhìn ngắm hơn một nửa thành phố Hải Phòng bên ngoài.
“Chủ tịch Hoắc quan tâm đến tôi như vậy từ khi nào thế? Tôi chỉ tình cờ gặp được cậu Trân cho nên mới trò chuyện một lát mà thôi, tại sao qua lời nói của chủ Tịch Hoắc lại giống như hai người chúng tôi bàn chuyện cơ mật không để người khác biết được vậy, tôi đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi đâu”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương