Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 22: Bốn phía đưa tin
Có một lượng lớn tin tức và toàn bộ tòa soạn báo ở thành phố đều đưa tin vê vấn đề này.
Mấy ngày nay Tô Quỳnh Thy đều xem nó mỗi ngày, cảm xúc của cô dân bắt đầu tê liệt. Bây giờ mỗi khi nhìn thấy tin tức, cô đã có thể không thay đổi sắc mặt mà lướt qua rồi.
Lê Quốc Nam không biết cô đang dần dần trút bỏ tâm tư hay là đè nén tất cả cảm xúc ở đáy lòng. Nói tóm lại, khi anh ta nhìn thấy Tô Quỳnh Thy vô cảm đọc những tin tức này, tâm tư của anh ta luôn có chút phập phồng.
Lại một lần nữa lướt qua bản tin về sự kiện kết hôn của Hoắc Hải Phong, sau khi lướt qua, Tô Quỳnh Thy có chút gắt gỏng, không biết hôm nay cô đã lướt qua bao nhiêu lần rồi. Sự bực bội trong lòng cô đã đến cực hạn nhưng lại không có nơi nào để trút bỏ, Tô Quỳnh Thy bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng.
“Anh Nam, khi nào chúng ta có vé máy bay rời đi vậy?” Khi nói ra những lời này, nét mặt của cô vẫn không thay đổi. Tô Quỳnh Thy nhắm mắt lại, dứt khoát ném điện thoại sang một bên rồi dựa vào giường nghỉ ngơi hồi sức.
“Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên nhìn Tô Quỳnh Thy, Lê Quốc Nam thấy cô bày ra dáng vẻ mắt không thấy thì tâm không phiền, giọng điệu của anh ta thả nhẹ: “Quỳnh Thy, theo kế hoạch em là người vừa mới sảy thai, không đến mười ngày nửa tháng thì tuyệt đối không thể ra ngoài. Chưa kể hiện tại vẫn là mùa thu, nhiệt độ không khí thấp như vậy càng không thể đi ra ngoài…
“Anh Nam, em muốn gặp anh trai của em sớm hơn. Đây là lần đầu tiên em xa cách anh ấy lâu như vậy, em có chút lo lắng cho anh ấy: Tô Quỳnh Thy mở miệng, nước mắt cô trượt dài trên má: “Em nhớ anh trai, em muốn gặp anh ấy…”
“Quỳnh Thy, anh biết trong lòng em rất tủi thân, cứ khóc đi, anh Nam sẽ luôn ở bên em”
Lê Quốc Nam đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, trái tim anh ta đau nhói: “Em nhớ Kiến Định, vậy ngày mai chúng ta lập tức đi, được không? Sáng ngày mai anh Nam sẽ đến đó.”
Lê Quốc Nam đã sớm đoán được cô sẽ trở thành như thế này, loại tình yêu kiểu này căn bản không thể bị bất cứ ai kiểm soát, không phải ai cũng có đủ dũng khí và bản lĩnh để nói buông bỏ. Bây giờ nhìn thấy cô khó chịu như vậy, Lê Quốc Nam không có chút tâm trạng nào.
“Dạ, buổi sáng ngày mai sẽ lập tức đi, em mới không muốn xem đám cưới của bọn họ đâu, truyền hình trực tiếp hay nơi tổ chức trực tiếp của họ cũng không muốn xem…”
Tô Quỳnh Thy nhào vào trong vòng tay của Lê Quốc Nam, cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà bật khóc thật to. Thậm chí cô cũng không để ý tới người mình đang ôm, cơ thể của anh ta đã có chút cứng ngắc.
Sau khi khóc xong, nỗi phiên muộn dày đặc trong lòng cô gần như biến mất, Tô Quỳnh Thy trực tiếp ngã vào vòng tay của Lê Quốc Nam mà ngủ thiếp đi. Trên gương mặt mềm mại của cô vẫn còn đọng lại một ít nước mắt, đôi môi khẽ nhếch lên, ngay cả khi cô đã ngủ nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấm ức.
Lê Quốc Nam biết cô vì đang mang thai mà có chút không ổn về mặt cảm xúc, anh ta cẩn thận đỡ cô nằm xuống, vén góc chăn bông, yên lặng ngồi ở bên giường nhìn cô.
Ngày mai chính là hôn lễ của Hoắc Hải Phong và Trần Mộc Châu, anh ta vốn định chờ thời khắc này qua đi, anh †a sẽ đưa cô đi Mỹ. Anh ta không nghĩ đến cô gái nhỏ này lại có thể ấm ức thành cái dạng này, anh ta nắm chặt tay, mỉm cười rồi khẽ chạm nhẹ vào má cô: “Gian khổ đã chậm rãi đi qua, Quỳnh Thy, anh chỉ cầu mong cả cuộc đời của em bình an yên vui, có thể để anh lặng lẽ bảo vệ em là anh đã hài lòng rồi.
Toàn bộ nhà họ Hoắc đều sáng rực lên, mười ngày chuẩn bị vẫn còn một số việc chưa chuẩn bị xong,. Hoắc Hải Phong xoa lông mày, nhìn tài liệu trong tay đã gân nửa giờ đồng hồ nhưng anh vẫn chưa lật xem.
Lâm Tiến Quân thở dài, anh ta báo cáo chuyện của công ty đã gần một tiếng rôi mà người trước mặt vẫn không hề nhúc nhích một chút nào.
Lâm Tiến Quân nhìn thoáng qua anh, anh ta nắm chặt tệp tài liệu mỏng trong tay, cuối cùng đành nuốt những gì muốn nói xuống bụng.
“Tổng giám đốc, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây. Chúc anh có một đám cưới vui vẻ-” Tối hôm qua, anh ta đã điều tra ra được nơi cô cả của nhà họ Tô ở. Nhưng chuyện kết hôn của tổng giám đốc đã thành một kết cục định sẵn nên anh ta có nói thêm nữa thì cũng chỉ làm tăng thêm những rắc rối cho anh ta.
“Giúp tôi thu dọn hành lý. Tối mai tôi sẽ đến công ty nghỉ ngơi” Hoắc Hải Phong yêu cầu Lâm Tiến Quân thu dọn ít đồ để anh mang về công ty, sau đó anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mông lung nhìn căn biệt thự nhộn nhịp.
Để cho người giúp việc dọn dẹp sơ qua, Lâm Tiến Quân xách vali hành lý xuống tầng.
“Lâm Tiến Quân, anh làm gì ở đây vậy?” Đáng lẽ đêm nay Trần Mộc Châu không muốn đến nhưng hôn lễ lại được tổ chức ở nhà cũ của nhà họ Hoắc. Trong đầu cô ta có suy nghĩ riêng cho nên hai ngày gần đây cô ta đã liên tục trang trí nơi này. Hôm nay cô ta đến đây để nhận thành quả.
Cô ta biết vali trong tay Lâm Tiến Quân là dụng cụ chuyên dùng đi công tác của Hoắc Hải Phong, trong lòng cô ta chợt hốt hoảng, trực tiếp bước lên phía trước chặn người lại.
“Cô Mộc Châu, tổng giám đốc phân phó cất đồ đạc vào công ty dùng sau. Đã gần cuối năm rồi, công việc của công ty trở nên tương đối bận rộn.” Lâm Tiến Quân lùi lại một bước, vẻ mặt anh ta không chút biểu cảm, ánh mắt có hơi xa cách.
Ban đầu Trần Mộc Châu còn muốn đi gặp Hoắc Hải Phong nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới việc hai người vẫn chưa kết hôn mà anh đã công khai chuyển đồ đến công ty. Cô ta thật sự bất ngờ, nhất thời không biết nên đến gặp anh làm ầm ï hay đi cáo trạng với ông nội.
Cô ta liếc nhìn Lâm Tiến Quân, lại vô tình nhìn thấy tờ giấy mà anh ta đang cầm trên tay, trong đó có ghi ba chữ “Tô Quỳnh Thy” khá nổi bật. Nụ cười của Trần Mộc Châu dần trở nên cứng đờ, bàn tay trái đang buông thõng của cô ta hơi siết chặt.
Cô ta khẽ hạ ánh mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị và oán hận: “Có bận rộn thì chút thời gian về nhà vẫn luôn có. Sau này chúng tôi cũng không phải sống ở nhà cũ này, sống bên cạnh công ty là được rồi. Trợ lý Quân vẫn nên mang đồ đạc để lại đi thôi” Khi Lâm Tiến Quân nghe những lời của Trân Mộc Châu, anh ta biết rằng điều này chủ yếu là hoang đường. Đôi khi anh ta không hiểu được, rõ ràng chỉ cần im lặng ở lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô ta lại cố tình muốn tìm cảm giác kích thích và làm mấy chuyện này chỉ khiến người khác thêm chán ghét thôi.
Anh ta mất tự nhiên kéo ra một nụ cười lịch sự: ‘Cô Mộc Châu, cô vẫn nên tự mình nói với tổng giám đốc đi. Tôi chỉ là trợ lý, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của tổng giám đốc” Nói xong anh ta lập tức nhấc chân đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Trần Mộc Châu quay đầu nhìn bóng lưng của anh ta, nhất thời cô ta muốn trực tiếp xé xác con người kia, anh ta chỉ là trợ lý mà dám làm trái ý cô 1a.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi muốn đi gặp ông cụ Chánh nhưng đột nhiên cô ta lại nghĩ đến mảnh giấy trong tay Lâm Tiến Quân, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta lại bám theo phía sau anh ta. Cô ta tận mắt nhìn anh ta ném mấy thứ trên tay vào thùng rác ở một góc hẻo lánh.
Sau khi nhìn thấy người đi khuất, một tia lạnh lùng hiểm độc hiện lên trong mắt cô ta.
Bất chấp hình tượng của một cô cả nhà giàu, cô ta cúi xuống nhặt mảnh giấy trong thùng rác.
Trân Mộc Châu sắp kết hôn với Hoắc Hải Phong rồi nên cô ta không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Cô ta còn nghĩ Tô Quỳnh Thy đã lấy tiền của cô ta và ông nội rồi sẽ chủ động rời đi nhưng không ngờ cô lại ở trong bệnh viện nhân dân số một Gia Đình.
Tờ giấy trong tay ghi lại rõ ràng những gì Tô Quỳnh Thy đã làm trong năm ngày ở bệnh viện, không cần nghĩ nhiều cũng biết Lâm Tiến Quân đã cầm trong tay rồi thì hẳn là Hoắc Hải Phong xem rồi.
Cuối cùng cũng đến ngày mong chờ này, cô ta sẽ không bao giờ để xảy ra bất kỳ sự cố nào, Hoắc Hải Phong phải là của cô ta.
Cô ta nắm chặt tờ giấy trong tay, xung quanh cơ thể cô ta tràn ngập hơi thở căm phẫn: “Tô Quỳnh Thy, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội nhưng cô lại không có chút trân quý nào. Nếu cô đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cô…” Xé chứng cứ trong tay ném vào vũng nước cách đó không xa, Trân Mộc Châu nhìn những mảnh vụn dần bị ngấm nước, chữ viết từ từ nhòe đi cho đến khi biến mất.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, cau mày rồi gọi điện.
“Giúp tôi làm chuyện này, số tiền mà anh nợ tôi sẽ được xóa từ bây giờ…
Mấy ngày nay Tô Quỳnh Thy đều xem nó mỗi ngày, cảm xúc của cô dân bắt đầu tê liệt. Bây giờ mỗi khi nhìn thấy tin tức, cô đã có thể không thay đổi sắc mặt mà lướt qua rồi.
Lê Quốc Nam không biết cô đang dần dần trút bỏ tâm tư hay là đè nén tất cả cảm xúc ở đáy lòng. Nói tóm lại, khi anh ta nhìn thấy Tô Quỳnh Thy vô cảm đọc những tin tức này, tâm tư của anh ta luôn có chút phập phồng.
Lại một lần nữa lướt qua bản tin về sự kiện kết hôn của Hoắc Hải Phong, sau khi lướt qua, Tô Quỳnh Thy có chút gắt gỏng, không biết hôm nay cô đã lướt qua bao nhiêu lần rồi. Sự bực bội trong lòng cô đã đến cực hạn nhưng lại không có nơi nào để trút bỏ, Tô Quỳnh Thy bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng.
“Anh Nam, khi nào chúng ta có vé máy bay rời đi vậy?” Khi nói ra những lời này, nét mặt của cô vẫn không thay đổi. Tô Quỳnh Thy nhắm mắt lại, dứt khoát ném điện thoại sang một bên rồi dựa vào giường nghỉ ngơi hồi sức.
“Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên nhìn Tô Quỳnh Thy, Lê Quốc Nam thấy cô bày ra dáng vẻ mắt không thấy thì tâm không phiền, giọng điệu của anh ta thả nhẹ: “Quỳnh Thy, theo kế hoạch em là người vừa mới sảy thai, không đến mười ngày nửa tháng thì tuyệt đối không thể ra ngoài. Chưa kể hiện tại vẫn là mùa thu, nhiệt độ không khí thấp như vậy càng không thể đi ra ngoài…
“Anh Nam, em muốn gặp anh trai của em sớm hơn. Đây là lần đầu tiên em xa cách anh ấy lâu như vậy, em có chút lo lắng cho anh ấy: Tô Quỳnh Thy mở miệng, nước mắt cô trượt dài trên má: “Em nhớ anh trai, em muốn gặp anh ấy…”
“Quỳnh Thy, anh biết trong lòng em rất tủi thân, cứ khóc đi, anh Nam sẽ luôn ở bên em”
Lê Quốc Nam đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, trái tim anh ta đau nhói: “Em nhớ Kiến Định, vậy ngày mai chúng ta lập tức đi, được không? Sáng ngày mai anh Nam sẽ đến đó.”
Lê Quốc Nam đã sớm đoán được cô sẽ trở thành như thế này, loại tình yêu kiểu này căn bản không thể bị bất cứ ai kiểm soát, không phải ai cũng có đủ dũng khí và bản lĩnh để nói buông bỏ. Bây giờ nhìn thấy cô khó chịu như vậy, Lê Quốc Nam không có chút tâm trạng nào.
“Dạ, buổi sáng ngày mai sẽ lập tức đi, em mới không muốn xem đám cưới của bọn họ đâu, truyền hình trực tiếp hay nơi tổ chức trực tiếp của họ cũng không muốn xem…”
Tô Quỳnh Thy nhào vào trong vòng tay của Lê Quốc Nam, cô không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà bật khóc thật to. Thậm chí cô cũng không để ý tới người mình đang ôm, cơ thể của anh ta đã có chút cứng ngắc.
Sau khi khóc xong, nỗi phiên muộn dày đặc trong lòng cô gần như biến mất, Tô Quỳnh Thy trực tiếp ngã vào vòng tay của Lê Quốc Nam mà ngủ thiếp đi. Trên gương mặt mềm mại của cô vẫn còn đọng lại một ít nước mắt, đôi môi khẽ nhếch lên, ngay cả khi cô đã ngủ nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấm ức.
Lê Quốc Nam biết cô vì đang mang thai mà có chút không ổn về mặt cảm xúc, anh ta cẩn thận đỡ cô nằm xuống, vén góc chăn bông, yên lặng ngồi ở bên giường nhìn cô.
Ngày mai chính là hôn lễ của Hoắc Hải Phong và Trần Mộc Châu, anh ta vốn định chờ thời khắc này qua đi, anh †a sẽ đưa cô đi Mỹ. Anh ta không nghĩ đến cô gái nhỏ này lại có thể ấm ức thành cái dạng này, anh ta nắm chặt tay, mỉm cười rồi khẽ chạm nhẹ vào má cô: “Gian khổ đã chậm rãi đi qua, Quỳnh Thy, anh chỉ cầu mong cả cuộc đời của em bình an yên vui, có thể để anh lặng lẽ bảo vệ em là anh đã hài lòng rồi.
Toàn bộ nhà họ Hoắc đều sáng rực lên, mười ngày chuẩn bị vẫn còn một số việc chưa chuẩn bị xong,. Hoắc Hải Phong xoa lông mày, nhìn tài liệu trong tay đã gân nửa giờ đồng hồ nhưng anh vẫn chưa lật xem.
Lâm Tiến Quân thở dài, anh ta báo cáo chuyện của công ty đã gần một tiếng rôi mà người trước mặt vẫn không hề nhúc nhích một chút nào.
Lâm Tiến Quân nhìn thoáng qua anh, anh ta nắm chặt tệp tài liệu mỏng trong tay, cuối cùng đành nuốt những gì muốn nói xuống bụng.
“Tổng giám đốc, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây. Chúc anh có một đám cưới vui vẻ-” Tối hôm qua, anh ta đã điều tra ra được nơi cô cả của nhà họ Tô ở. Nhưng chuyện kết hôn của tổng giám đốc đã thành một kết cục định sẵn nên anh ta có nói thêm nữa thì cũng chỉ làm tăng thêm những rắc rối cho anh ta.
“Giúp tôi thu dọn hành lý. Tối mai tôi sẽ đến công ty nghỉ ngơi” Hoắc Hải Phong yêu cầu Lâm Tiến Quân thu dọn ít đồ để anh mang về công ty, sau đó anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mông lung nhìn căn biệt thự nhộn nhịp.
Để cho người giúp việc dọn dẹp sơ qua, Lâm Tiến Quân xách vali hành lý xuống tầng.
“Lâm Tiến Quân, anh làm gì ở đây vậy?” Đáng lẽ đêm nay Trần Mộc Châu không muốn đến nhưng hôn lễ lại được tổ chức ở nhà cũ của nhà họ Hoắc. Trong đầu cô ta có suy nghĩ riêng cho nên hai ngày gần đây cô ta đã liên tục trang trí nơi này. Hôm nay cô ta đến đây để nhận thành quả.
Cô ta biết vali trong tay Lâm Tiến Quân là dụng cụ chuyên dùng đi công tác của Hoắc Hải Phong, trong lòng cô ta chợt hốt hoảng, trực tiếp bước lên phía trước chặn người lại.
“Cô Mộc Châu, tổng giám đốc phân phó cất đồ đạc vào công ty dùng sau. Đã gần cuối năm rồi, công việc của công ty trở nên tương đối bận rộn.” Lâm Tiến Quân lùi lại một bước, vẻ mặt anh ta không chút biểu cảm, ánh mắt có hơi xa cách.
Ban đầu Trần Mộc Châu còn muốn đi gặp Hoắc Hải Phong nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới việc hai người vẫn chưa kết hôn mà anh đã công khai chuyển đồ đến công ty. Cô ta thật sự bất ngờ, nhất thời không biết nên đến gặp anh làm ầm ï hay đi cáo trạng với ông nội.
Cô ta liếc nhìn Lâm Tiến Quân, lại vô tình nhìn thấy tờ giấy mà anh ta đang cầm trên tay, trong đó có ghi ba chữ “Tô Quỳnh Thy” khá nổi bật. Nụ cười của Trần Mộc Châu dần trở nên cứng đờ, bàn tay trái đang buông thõng của cô ta hơi siết chặt.
Cô ta khẽ hạ ánh mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị và oán hận: “Có bận rộn thì chút thời gian về nhà vẫn luôn có. Sau này chúng tôi cũng không phải sống ở nhà cũ này, sống bên cạnh công ty là được rồi. Trợ lý Quân vẫn nên mang đồ đạc để lại đi thôi” Khi Lâm Tiến Quân nghe những lời của Trân Mộc Châu, anh ta biết rằng điều này chủ yếu là hoang đường. Đôi khi anh ta không hiểu được, rõ ràng chỉ cần im lặng ở lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng cô ta lại cố tình muốn tìm cảm giác kích thích và làm mấy chuyện này chỉ khiến người khác thêm chán ghét thôi.
Anh ta mất tự nhiên kéo ra một nụ cười lịch sự: ‘Cô Mộc Châu, cô vẫn nên tự mình nói với tổng giám đốc đi. Tôi chỉ là trợ lý, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của tổng giám đốc” Nói xong anh ta lập tức nhấc chân đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Trần Mộc Châu quay đầu nhìn bóng lưng của anh ta, nhất thời cô ta muốn trực tiếp xé xác con người kia, anh ta chỉ là trợ lý mà dám làm trái ý cô 1a.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi muốn đi gặp ông cụ Chánh nhưng đột nhiên cô ta lại nghĩ đến mảnh giấy trong tay Lâm Tiến Quân, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta lại bám theo phía sau anh ta. Cô ta tận mắt nhìn anh ta ném mấy thứ trên tay vào thùng rác ở một góc hẻo lánh.
Sau khi nhìn thấy người đi khuất, một tia lạnh lùng hiểm độc hiện lên trong mắt cô ta.
Bất chấp hình tượng của một cô cả nhà giàu, cô ta cúi xuống nhặt mảnh giấy trong thùng rác.
Trân Mộc Châu sắp kết hôn với Hoắc Hải Phong rồi nên cô ta không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Cô ta còn nghĩ Tô Quỳnh Thy đã lấy tiền của cô ta và ông nội rồi sẽ chủ động rời đi nhưng không ngờ cô lại ở trong bệnh viện nhân dân số một Gia Đình.
Tờ giấy trong tay ghi lại rõ ràng những gì Tô Quỳnh Thy đã làm trong năm ngày ở bệnh viện, không cần nghĩ nhiều cũng biết Lâm Tiến Quân đã cầm trong tay rồi thì hẳn là Hoắc Hải Phong xem rồi.
Cuối cùng cũng đến ngày mong chờ này, cô ta sẽ không bao giờ để xảy ra bất kỳ sự cố nào, Hoắc Hải Phong phải là của cô ta.
Cô ta nắm chặt tờ giấy trong tay, xung quanh cơ thể cô ta tràn ngập hơi thở căm phẫn: “Tô Quỳnh Thy, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội nhưng cô lại không có chút trân quý nào. Nếu cô đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cô…” Xé chứng cứ trong tay ném vào vũng nước cách đó không xa, Trân Mộc Châu nhìn những mảnh vụn dần bị ngấm nước, chữ viết từ từ nhòe đi cho đến khi biến mất.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, cau mày rồi gọi điện.
“Giúp tôi làm chuyện này, số tiền mà anh nợ tôi sẽ được xóa từ bây giờ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương