Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng
Chương 8: Bắt di
Người đó đột nhiên xông vào phòng bệnh, dùng đôi tay to siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô.
Trước khi Tô Quỳnh Thy có thời gian để hét lên, cơ thể của cô bị nhốt trong một vòng tay săn chắc và nóng rực.
Ngay sau đó, giống như một cơn gió lốc, người đó ôm ngang người cô rồi bắt di.
Khi Hoắc Hải Phong nhận được tin Tô Quỳnh Thy và Trần Mộc Châu gặp nhau, anh cũng không quan tâm lắm, nhưng sau khi Tô Quỳnh Thy thản nhiên nhận tiền, trái tim của người đàn ông mới trở nên căng thẳng. Anh không thèm nhìn đống giấy tờ trên tay nữa, tùy tiện mặc áo khoác rồi đi xuống lầu, lập tức lên xe chạy đi trong cơn thịnh nộ. Đoạn đường vốn phải mất nửa tiếng thì anh chỉ lái xe mất khoảng mười phút mà thôi.
“Tô Quỳnh Thy, đừng vọng tưởng có thể né xa tôi, đừng mong đến Mỹ nữa, em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt để ở lại nơi này với tôi đi.”
Ngay sau đó là một nụ hôn như vũ bão, không một chút thương tiếc lưu tình, Tô Quỳnh Thy thậm chí còn nếm được mùi máu tanh nồng.
Tô Quỳnh Thy bị người đàn ông giam cầm trong vòng tay, không thể cử động, hai hàng lông mày của cô nhíu chặt, hai mắt đảo qua liếc nhìn Lê Quốc Nam đang đứng sững sờ phía sau. Cô vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, cô hận không thể bóp chết người đàn ông trước mặt này.
Nhấc chân đá lên đùi anh không một chút do dự, cô dùng sức rất mạnh, ngay cả Hoắc Hải Phong cũng không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng.
Anh buông Tô Quỳnh Thy ra một cách không kiểm soát.
Tô Quỳnh Thy được đà, trước khi Hoắc Hải Phong có thể di chuyển, cô đã nâng chân lên và hướng tới phần dưới của anh.
Hoắc Hải Phong nhanh nhẹn né đi, hai tay thuận tiện ôm lấy bắp chân của cô.
Hoắc Hải Phong thổn thức một tiếng, cũng may là anh đã trải qua tình huống này rồi, nếu không thì
không né kịp rồi.
“Thật tàn nhẫn!” Giọng nói như rơi vào hầm băng.
Tô Quỳnh Thy lườm anh một cái, dùng ngón tay miết nhẹ lên môi, quả nhiên bây giờ môi cô đã sưng tấy lên vì vết cắn vừa rồi, thậm chí còn có một chút vết đỏ.
“Tô Quỳnh Thy, tôi đã nói rồi, ngoại trừ danh phận thì cái gì tôi cũng có thể cho em, sao em lại không nghe lời? Ở bên cạnh tôi không tốt sao? Tại sao em lại phải rời khỏi nơi này, tại sao phải lấy tiền
Trần Mộc Châu đưa cho em, em nói đi, tại sao…” “Hoắc Hải Phong, tôi đang thiếu tiền, Trần Mộc Châu bằng lòng đưa tiền cho tôi, đương nhiên tôi sẽ nhận.
Người nghèo như chúng tôi không đủ tư cách để kiêu căng ngạo mạn đâu.” Tô Quỳnh Thy nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Hải Phong rồi nói.
Hoắc Hải Phong vốn là đang kích động, cả người trở nên cứng đờ, sắc mặt lại ảm đạm hơn vài phần, giọng điệu càng trở nên hung hăng hơn: “Tô Quỳnh Thy, có phải là bởi vì Lê Quốc Nam đã trở về, cho nên em nóng lòng muốn rời xa tôi để lao vào lồng ngực của anh ta đúng không? Tôi nói cho em biết, người phụ nữ của Hoắc Hải Phong này, kiếp này dù bị tôi từ bỏ cũng không thể để người khác chạm vào, bỏ những suy nghĩ tâm tư với Lê Quốc Nam di.” Anh hừ lạnh một tiếng: “Lúc trước tôi nghĩ chuyện quá dễ dàng, tưởng rằng em có thể tương thông với mình. Nếu em đã nóng lòng rời khỏi nơi này, vậy thì tôi sẽ không cho em rời khỏi thành phố này nửa bước!” Anh lại tiến lên phía trước, cố gắng kéo Tô Quỳnh Thy đi, người phụ nữ chết tiệt này sẽ chỉ khiến anh càng thêm tức giận mà thôi, bệnh viện không phải là nơi để nói chuyện, nhưng anh vừa bước tới đã bị Lê Quốc Nam tiến lên ngăn lại.
“Lê Quốc Nam.” Năm lần bảy lượt phá hủy chuyện tốt của mình, giọng nói của Hoắc Hải Phong pha lẫn với đá băng lạnh, vừa mở miệng nói một câu đã khiến Tô Quỳnh Thy phải rùng mình.
Rõ ràng biết rằng Hoắc Hải Phong không muốn nhìn thấy Lê Quốc Nam quá nhiều, Tô Quỳnh Thy khẽ lùi về phía sau một chút, đi tới bên cạnh sánh vai cùng Lê Quốc Nam.
Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại và thậm chí cố gắng giấu cô sau lưng.
Tô Quỳnh Thy hơi ngạc nhiên về động tác của Lê Quốc Nam, cô khẽ dừng lại một lát. Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô không hề kháng cự mà nhẹ nhàng núp sau lưng anh ta, không nói một lời.
Khi thấy cô gái đã trốn sau lưng mình, anh ta quay đầu lại cười với Hoắc Hải Phong: “Đã là người sắp kết hôn rồi, còn muốn khiến em gái tôi thành kẻ thứ ba sao? Hoắc Hải Phong, anh nên biết đối nhân xử thế tốt một chút đi. Anh không đau lòng cho Quỳnh Thy thì vẫn còn tôi đau lòng. Nhưng mà anh cũng thật can đảm đấy, làm trò bẩn thỉu với Quỳnh Thy trước mặt Tô Kiến Định như thế này, quên mất trước kia bị đánh như thế nào rồi đúng không?” Hoắc Hải Phong ảm đạm nhìn Lê Quốc Nam: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Hồi đó, Hoắc Hải Phong cũng coi như là lớn lên cùng Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam. Thành phố này lớn ngần này, những người có gia thế tương đương nhau cũng chỉ có mấy người. Hơn nữa, lúc đó anh vẫn là vị hôn phu của Tô Quỳnh Thy, Tô Kiến Định không quen nhìn anh lúc nào cũng quấn quít lấy Tô Quỳnh Thy nên đã cùng Lê Quốc Nam và một số người nữa đánh Hoắc Hải Phong.
Đương nhiên loại thủ đoạn này cũng không còn tác dụng sau khi anh được mười ba tuổi.
Lần này bị Lê Quốc Nam nhắc lại, đôi mắt của Hoắc Hải Phong càng trở nên tối hơn.
Sắc mặt của Lê Quốc Nam cũng có chút thay đổi, trong lòng rất ngồn ngang nhưng mặt vẫn không thể hiện ra điều gì: “Hoắc Hải Phong, anh không thể cho em gái của tôi hạnh phúc, vậy nên đừng dây dưa nữa, Quỳnh Thy không có thời gian ở đây đùa giỡn với anh đâu.” Hoắc Hải Phong như vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười: “Lê Quốc Nam, tôi không thể cho Tô Quỳnh Thy hạnh phúc, chẳng lẽ anh
có thể sao? Anh không biết bây giờ nhà họ Lê đang có thái độ như thế nào sao?” Khuôn mặt của Lê Quốc Nam chợt lạnh xuống, còn định nói mấy câu thì lại bị Tô Quỳnh Thy cắt ngang: “Hoắc Hải Phong, đủ rồi đấy! Vô cớ gây sự cũng phải có mức độ chứ.” Cô bước tới từ phía sau Lê Quốc Nam, cau mày và đẩy Lê Quốc Nam ra, ra hiệu cho anh ta đưa Tô Kiến Định đi trước.
Lê Quốc Nam cau mày: “Anh sẽ đợi em đi cùng. Anh không yên tâm để lại em một mình.” “Anh Nam, anh đưa anh trai em ra xe đợi em trước đi, ở đây ồn ào lắm, anh trai em là người thích yên tĩnh, sợ là không chịu nổi tiếng ồn này đâu.” Tô Quỳnh Thy vỗ vai Lê Quốc Nam rồi mỉm cười.
Thấy hai người nói chuyện như không có người bên cạnh, sắc mặt của Hoắc Hải Phong lập tức đen lại, không để ý đến Quốc Nam Hưng, anh bước lên trước nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tô Quỳnh Thy: “Tô Quỳnh Thy, em thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?” Đôi mày thanh tú của Tô Quỳnh Thy nhíu lại, cô không muốn ở bên cạnh Hoắc Hải Phong, cô cũng không có lý do gì để ở bên cạnh Hoắc Hải Phong, nhưng cô cũng biết rõ Hoắc Hải Phong, chắc chắn bây giờ anh đang rất tức giận. Mặc dù có lẽ Tô Quỳnh Thy biết tại sao anh lại tức giận như vậy, nhưng lần này cô cũng sẽ đưa Tô Kiến Định rời khỏi đây dù có thể nào đi nữa.
Tình hình hiện tại đối với cô rất không thuận lợi, sau khi cân nhắc nhiều lần, Tô Quỳnh Thy cũng không thoát khỏi tay của Hoắc Hải Phong, gật đầu với Lê Quốc Nam, ngỏ ý không có chuyện gì đâu rồi lại kéo Hoắc Hải Phong đến ghế sô pha: “Hoắc Hải Phong, anh hẳn nên biết tôi là người như thế nào. Tôi không muốn sống một cuộc đời như vậy.
Chúng ta ngay từ đầu đã nói rõ ràng rồi, bây giờ anh lại định đổi ý sao?” Hoắc Hải Phong thấy cô kéo mình đi nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy Lê Quốc Nam không chỉ đưa Tô Kiến Định di, mà còn liếc mắt đưa tình với Tô Quỳnh Thy, cả người anh lại càng thêm khó chịu.
Anh đột nhiên ôm Tô Quỳnh Thy vào lòng, cả người ngã lên ghế sô pha, mặc kệ Lê Quốc Nam còn ở trong phòng, anh cúi người trực tiếp hôn lên môi cô một cái, sau đó đắc ý nhìn về phía Lê Quốc Nam đang nhíu mày.
Tô Quỳnh Thy bất lực, không biết người đàn ông này lại phát điên lên vì cái gì, cô rút một tay ra rồi tùy ý đẩy mặt anh ra để giải thoát cho chính mình.
“Không phải trước đây em thích lắm sao, Quỳnh Thy?” Anh khẽ thở hổn hển, cả người dính chặt vào thân thể cô như không có xương, dáng vẻ này khiến Tô Quỳnh Thy sửng sốt một hồi.
“Suýt…”
Trước khi Tô Quỳnh Thy có thời gian để hét lên, cơ thể của cô bị nhốt trong một vòng tay săn chắc và nóng rực.
Ngay sau đó, giống như một cơn gió lốc, người đó ôm ngang người cô rồi bắt di.
Khi Hoắc Hải Phong nhận được tin Tô Quỳnh Thy và Trần Mộc Châu gặp nhau, anh cũng không quan tâm lắm, nhưng sau khi Tô Quỳnh Thy thản nhiên nhận tiền, trái tim của người đàn ông mới trở nên căng thẳng. Anh không thèm nhìn đống giấy tờ trên tay nữa, tùy tiện mặc áo khoác rồi đi xuống lầu, lập tức lên xe chạy đi trong cơn thịnh nộ. Đoạn đường vốn phải mất nửa tiếng thì anh chỉ lái xe mất khoảng mười phút mà thôi.
“Tô Quỳnh Thy, đừng vọng tưởng có thể né xa tôi, đừng mong đến Mỹ nữa, em nên chuẩn bị tâm lý thật tốt để ở lại nơi này với tôi đi.”
Ngay sau đó là một nụ hôn như vũ bão, không một chút thương tiếc lưu tình, Tô Quỳnh Thy thậm chí còn nếm được mùi máu tanh nồng.
Tô Quỳnh Thy bị người đàn ông giam cầm trong vòng tay, không thể cử động, hai hàng lông mày của cô nhíu chặt, hai mắt đảo qua liếc nhìn Lê Quốc Nam đang đứng sững sờ phía sau. Cô vô cùng xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng, cô hận không thể bóp chết người đàn ông trước mặt này.
Nhấc chân đá lên đùi anh không một chút do dự, cô dùng sức rất mạnh, ngay cả Hoắc Hải Phong cũng không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng.
Anh buông Tô Quỳnh Thy ra một cách không kiểm soát.
Tô Quỳnh Thy được đà, trước khi Hoắc Hải Phong có thể di chuyển, cô đã nâng chân lên và hướng tới phần dưới của anh.
Hoắc Hải Phong nhanh nhẹn né đi, hai tay thuận tiện ôm lấy bắp chân của cô.
Hoắc Hải Phong thổn thức một tiếng, cũng may là anh đã trải qua tình huống này rồi, nếu không thì
không né kịp rồi.
“Thật tàn nhẫn!” Giọng nói như rơi vào hầm băng.
Tô Quỳnh Thy lườm anh một cái, dùng ngón tay miết nhẹ lên môi, quả nhiên bây giờ môi cô đã sưng tấy lên vì vết cắn vừa rồi, thậm chí còn có một chút vết đỏ.
“Tô Quỳnh Thy, tôi đã nói rồi, ngoại trừ danh phận thì cái gì tôi cũng có thể cho em, sao em lại không nghe lời? Ở bên cạnh tôi không tốt sao? Tại sao em lại phải rời khỏi nơi này, tại sao phải lấy tiền
Trần Mộc Châu đưa cho em, em nói đi, tại sao…” “Hoắc Hải Phong, tôi đang thiếu tiền, Trần Mộc Châu bằng lòng đưa tiền cho tôi, đương nhiên tôi sẽ nhận.
Người nghèo như chúng tôi không đủ tư cách để kiêu căng ngạo mạn đâu.” Tô Quỳnh Thy nhàn nhạt liếc nhìn Hoắc Hải Phong rồi nói.
Hoắc Hải Phong vốn là đang kích động, cả người trở nên cứng đờ, sắc mặt lại ảm đạm hơn vài phần, giọng điệu càng trở nên hung hăng hơn: “Tô Quỳnh Thy, có phải là bởi vì Lê Quốc Nam đã trở về, cho nên em nóng lòng muốn rời xa tôi để lao vào lồng ngực của anh ta đúng không? Tôi nói cho em biết, người phụ nữ của Hoắc Hải Phong này, kiếp này dù bị tôi từ bỏ cũng không thể để người khác chạm vào, bỏ những suy nghĩ tâm tư với Lê Quốc Nam di.” Anh hừ lạnh một tiếng: “Lúc trước tôi nghĩ chuyện quá dễ dàng, tưởng rằng em có thể tương thông với mình. Nếu em đã nóng lòng rời khỏi nơi này, vậy thì tôi sẽ không cho em rời khỏi thành phố này nửa bước!” Anh lại tiến lên phía trước, cố gắng kéo Tô Quỳnh Thy đi, người phụ nữ chết tiệt này sẽ chỉ khiến anh càng thêm tức giận mà thôi, bệnh viện không phải là nơi để nói chuyện, nhưng anh vừa bước tới đã bị Lê Quốc Nam tiến lên ngăn lại.
“Lê Quốc Nam.” Năm lần bảy lượt phá hủy chuyện tốt của mình, giọng nói của Hoắc Hải Phong pha lẫn với đá băng lạnh, vừa mở miệng nói một câu đã khiến Tô Quỳnh Thy phải rùng mình.
Rõ ràng biết rằng Hoắc Hải Phong không muốn nhìn thấy Lê Quốc Nam quá nhiều, Tô Quỳnh Thy khẽ lùi về phía sau một chút, đi tới bên cạnh sánh vai cùng Lê Quốc Nam.
Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại và thậm chí cố gắng giấu cô sau lưng.
Tô Quỳnh Thy hơi ngạc nhiên về động tác của Lê Quốc Nam, cô khẽ dừng lại một lát. Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, cô không hề kháng cự mà nhẹ nhàng núp sau lưng anh ta, không nói một lời.
Khi thấy cô gái đã trốn sau lưng mình, anh ta quay đầu lại cười với Hoắc Hải Phong: “Đã là người sắp kết hôn rồi, còn muốn khiến em gái tôi thành kẻ thứ ba sao? Hoắc Hải Phong, anh nên biết đối nhân xử thế tốt một chút đi. Anh không đau lòng cho Quỳnh Thy thì vẫn còn tôi đau lòng. Nhưng mà anh cũng thật can đảm đấy, làm trò bẩn thỉu với Quỳnh Thy trước mặt Tô Kiến Định như thế này, quên mất trước kia bị đánh như thế nào rồi đúng không?” Hoắc Hải Phong ảm đạm nhìn Lê Quốc Nam: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Hồi đó, Hoắc Hải Phong cũng coi như là lớn lên cùng Tô Kiến Định và Lê Quốc Nam. Thành phố này lớn ngần này, những người có gia thế tương đương nhau cũng chỉ có mấy người. Hơn nữa, lúc đó anh vẫn là vị hôn phu của Tô Quỳnh Thy, Tô Kiến Định không quen nhìn anh lúc nào cũng quấn quít lấy Tô Quỳnh Thy nên đã cùng Lê Quốc Nam và một số người nữa đánh Hoắc Hải Phong.
Đương nhiên loại thủ đoạn này cũng không còn tác dụng sau khi anh được mười ba tuổi.
Lần này bị Lê Quốc Nam nhắc lại, đôi mắt của Hoắc Hải Phong càng trở nên tối hơn.
Sắc mặt của Lê Quốc Nam cũng có chút thay đổi, trong lòng rất ngồn ngang nhưng mặt vẫn không thể hiện ra điều gì: “Hoắc Hải Phong, anh không thể cho em gái của tôi hạnh phúc, vậy nên đừng dây dưa nữa, Quỳnh Thy không có thời gian ở đây đùa giỡn với anh đâu.” Hoắc Hải Phong như vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười: “Lê Quốc Nam, tôi không thể cho Tô Quỳnh Thy hạnh phúc, chẳng lẽ anh
có thể sao? Anh không biết bây giờ nhà họ Lê đang có thái độ như thế nào sao?” Khuôn mặt của Lê Quốc Nam chợt lạnh xuống, còn định nói mấy câu thì lại bị Tô Quỳnh Thy cắt ngang: “Hoắc Hải Phong, đủ rồi đấy! Vô cớ gây sự cũng phải có mức độ chứ.” Cô bước tới từ phía sau Lê Quốc Nam, cau mày và đẩy Lê Quốc Nam ra, ra hiệu cho anh ta đưa Tô Kiến Định đi trước.
Lê Quốc Nam cau mày: “Anh sẽ đợi em đi cùng. Anh không yên tâm để lại em một mình.” “Anh Nam, anh đưa anh trai em ra xe đợi em trước đi, ở đây ồn ào lắm, anh trai em là người thích yên tĩnh, sợ là không chịu nổi tiếng ồn này đâu.” Tô Quỳnh Thy vỗ vai Lê Quốc Nam rồi mỉm cười.
Thấy hai người nói chuyện như không có người bên cạnh, sắc mặt của Hoắc Hải Phong lập tức đen lại, không để ý đến Quốc Nam Hưng, anh bước lên trước nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tô Quỳnh Thy: “Tô Quỳnh Thy, em thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?” Đôi mày thanh tú của Tô Quỳnh Thy nhíu lại, cô không muốn ở bên cạnh Hoắc Hải Phong, cô cũng không có lý do gì để ở bên cạnh Hoắc Hải Phong, nhưng cô cũng biết rõ Hoắc Hải Phong, chắc chắn bây giờ anh đang rất tức giận. Mặc dù có lẽ Tô Quỳnh Thy biết tại sao anh lại tức giận như vậy, nhưng lần này cô cũng sẽ đưa Tô Kiến Định rời khỏi đây dù có thể nào đi nữa.
Tình hình hiện tại đối với cô rất không thuận lợi, sau khi cân nhắc nhiều lần, Tô Quỳnh Thy cũng không thoát khỏi tay của Hoắc Hải Phong, gật đầu với Lê Quốc Nam, ngỏ ý không có chuyện gì đâu rồi lại kéo Hoắc Hải Phong đến ghế sô pha: “Hoắc Hải Phong, anh hẳn nên biết tôi là người như thế nào. Tôi không muốn sống một cuộc đời như vậy.
Chúng ta ngay từ đầu đã nói rõ ràng rồi, bây giờ anh lại định đổi ý sao?” Hoắc Hải Phong thấy cô kéo mình đi nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy Lê Quốc Nam không chỉ đưa Tô Kiến Định di, mà còn liếc mắt đưa tình với Tô Quỳnh Thy, cả người anh lại càng thêm khó chịu.
Anh đột nhiên ôm Tô Quỳnh Thy vào lòng, cả người ngã lên ghế sô pha, mặc kệ Lê Quốc Nam còn ở trong phòng, anh cúi người trực tiếp hôn lên môi cô một cái, sau đó đắc ý nhìn về phía Lê Quốc Nam đang nhíu mày.
Tô Quỳnh Thy bất lực, không biết người đàn ông này lại phát điên lên vì cái gì, cô rút một tay ra rồi tùy ý đẩy mặt anh ra để giải thoát cho chính mình.
“Không phải trước đây em thích lắm sao, Quỳnh Thy?” Anh khẽ thở hổn hển, cả người dính chặt vào thân thể cô như không có xương, dáng vẻ này khiến Tô Quỳnh Thy sửng sốt một hồi.
“Suýt…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương