Người Tình - Mỹ Huyền
Chương 169: " Tôi không muốn trở thành kẻ sát nhân”
Khi Ninh Hinh định tạt vào mặt thì Thiên Kỳ cố hết sức giữ lại cánh tay cô. Ánh mắt một bên giận dữ, một bên thì kiên quyết.
Ngay lúc này Thiên Kỳ bẻ cổ tay khiến Ninh Hinh đau đớn mà bỏ chai axit ra làm nó rơi vỡ vụn xuống đất. Thiên Kỳ nhanh chóng lùi ra sau để tránh bị văng trúng, còn Ninh Hinh xui xẻo ụp một bên má ngay chỗ axit khiến nó bị ăn mòn.
Ninh Hinh đau đớn, hoảng sợ mà hét lên, không ngừng rên rỉ.
Hai cô gái chứng kiến cảnh này thì xanh cả mặt mày, Mộc Hoa còn đơ hết cả người.
Nhân cơ hội, Thiên Kỳ cởi trói cho Mộc Hoa rồi chạy đi khỏi đây: “ Mau đi thôi!”.
Trong khi đó Ninh Hinh nổi cơn điên lên lấy súng ra quyết đuổi theo muốn giết chết đối phương. Thiên Kỳ và Mộc Hoa chạy theo đường mòn giống như khi đến đây, được một đoạn thì tiếng súng vang lên: “ Đùng!”.
Viên đạn trúng ngay chân Mộc Hoa khiến cô ngã xuống đất, Ninh Hinh ở ngay phía sau: “ Muốn thoát à? Đâu có dễ!”.
“ Thư ký Triệu!”.
Thiên Kỳ đỡ Mộc Hoa dậy nhưng chân càng lúc càng chảy nhiều máu: “ Cô Lý à! Cô mau chạy trước đi, mặc kệ tôi”.
“ Không… Không một ai phải chết cả?”, Thiên Kỳ dùng hết sức kéo thư ký đứng dậy.
Tuy nhiên chưa kịp chạy đã bị Ninh Hinh bắt lại được, cô túm lấy cổ áo Mộc Hoa đẩy sang một bên ngã xuống đất đập đầu xuống phiến đá rồi ngất lịm.
“ Thư ký Triệu!”, Thiên Kỳ muốn chạy qua xem tình hình nhưng bị Ninh Hinh bóp cổ dồn vào thân cây. Cô vùng vẫy cố thoát ra nhưng lại bị siết chặt hơn.
Ninh Hinh hả hê lại tiếp tục thốt ra những lời cay độc: “ Mày là thứ cặn bã trong xã hội này, tao giết mày thì cũng chỉ là giúp xã hội này bớt đi một kẻ phá hoại gia đình người khác mà thôi… Đồ tiểu tam! Bỉ ổi! Tao hận mày!..”.
Ngay lúc này Vĩ Thành lái xe đến, sự xuất hiện của anh khiến Ninh Hinh vô cùng ngạc nhiên. Anh lập tức xuống xe gọi lớn: “ Thiên Kỳ!”.
Ninh Hinh mở to mắt: “ V… Vĩ Thành… Sao anh đến đây được?”
“ Lâm Ninh Hinh! Đừng làm bậy!”, anh khuyên nhủ.
Nhân lúc Ninh Hinh không để ý, Thiên Kỳ đẩy cô ra và chạy đến bên anh: “ Vĩ Thành!”.
“ Thiên Kỳ!”, anh cũng chạy lại.
“ Lý Thiên Kỳ! Mày chết đi!”.
Ninh Hinh đưa súng nhắm vào Thiên Kỳ rồi bóp còi, Vĩ Thành ôm lấy vợ rồi quay người lại. Viên đạn trúng ngay sau lưng, anh hự một tiếng nhưng vòng tay vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
Thiên Kỳ ngây người trong giây lát, đôi mắt rưng rưng đỏ ửng, miệng gọi không thành tiếng: “ Vĩ Thành…”.
“ Không thể nào!”, Ninh Hinh cũng hoảng sợ mà buông khẩu súng xuống đất. Cô gào thét, nhìn xung quanh một cách sợ hãi rồi co rút người lại.
Vĩ Thành ngã quỵ xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thiên Kỳ một cách ngọt ngào. Cô đỡ lấy anh rơi nước mắt: “ Vĩ Thành! Anh nhất định đừng bị làm sao… Em xin anh!”.
Anh lắc đầu: “ Anh không sao! Em đừng khóc!.. Thiên Kỳ à! Anh yêu em và yêu con của chúng ta nữa, em không bị làm sao là tốt rồi”.
“ Vĩ Thành à! Xin anh đừng nói nữa! Em sẽ đưa anh đến bệnh viện”, cô đỡ anh lên.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, thì ra trước đó Vĩ Thành đã gọi họ đến. Còn vì sao anh đến được đây là do thư ký Triệu trong lúc bị bắt đưa đến đây đã lén gửi anh vị trí.
Cảnh sát đưa tất cả đến bệnh viện cấp cứu, mỗi người một phòng, đèn lên đỏ.
…
Qua ngày hôm sau, Ninh Hinh tinh lại, cô thấy gương mặt không còn nguyên vẹn của mình thì hét toáng lên. Mẹ cô chạy vào thấy cảnh tượng này cũng không giữ được bình tĩnh mà ngất lịm đi. Ở bên ngoài có hai viên cảnh sát đang canh gác gọi bác sĩ đến, nhờ chích mũi thuốc mà tinh thần cô dần ổn định rồi chìm vào giấc ngủ.
Phía Vĩ Thành vẫn còn hôn mê sâu, anh bị mất máu quá nhiều nên cần được theo dõi.
…
Vào một buổi tờ mờ sáng mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, Ninh Hinh nằm trên giường mở mắt ra. Cô nghiêng đầu nhìn về phía người mẹ đang ngủ ở ghế sofa mà rưng rưng nước mắt.
Cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, viên cảnh sát trực ở đây cũng đã chợp mắt vì mệt mỏi. Khi xác định không có ai ở đây nữa thì cô nhẹ nhàng bước chân ra ngoài. Ninh Hinh bước đi không một tiếng động, cô không dùng thang máy mà hướng về cửa thang bộ rồi vào trong.
Không lâu sau bà Lâm thức dậy không thấy con gái đâu liền hoảng sợ chạy ra ngoài. Bà vừa lo vừa gọi: “ Ninh Hinh!.. Ninh Hinh! Con ở đâu?”
“ Có chuyện gì vậy?”, cảnh sát hỏi.
“ Con gái tôi biến đâu mất rồi, xin hãy tìm nó đi mà”, bà nắm lấy vạt áo anh cảnh sát như van xin.
Ngay lập tức anh thông báo cho đồng đội và chạy đi tìm khắp các phòng. Bà Lâm cũng tìm kiếm, đi đến phòng bệnh của Vĩ Thành, Thiên Kỳ cứ thấy bà đứng ngoài lấp ló nên hỏi thăm: “ Bác Lâm! Bác làm gì ở đây vậy ạ?”
Lúc này bà hạ giọng: “ Ninh Hinh biến mất rồi, con bé có đến đây hay không?”
“ Cô ấy đang bị thương mà có thể đi đâu được chứ?”, cô tự hỏi.
Bỗng có vài người ở gần đó nói lớn: “ Có người ở trên sân thượng, hình như cô ấy muốn tự tử…”.
Nghe qua thì cả hai liền có cảm giác lo sợ, người đó không ai khác chắc chắn là Ninh Hinh, bà Lâm và Thiên Kỳ cùng nhau lên sân thượng kiểm tra.
Vừa mở cửa tầng thượng đã thấy Ninh Hinh đứng trên lang cang bần thần, bà Lâm gọi lớn: “ Ninh Hinh à!”, rồi chạy đến gần.
Ninh Hinh như bị kích động liền lập tức đưa tay ra: “ Mẹ đừng qua đây không con sẽ nhảy xuống”.
Người mẹ dừng bước chân lại, đôi mắt đỏ hoe: “ Con làm gì ở đó vậy? Đừng nghĩ vẩn, mau xuống với mẹ đi con!”.
Cô lắc đầu, liên tục nói: “ Con không muốn sống nữa mẹ à! Con thật sự không muốn sống nữa”.
Ở phía dưới mọi người nhìn thấy cũng đang lo sợ mà cảm thán, các nhân viên cảnh sát phát hiện cũng chạy lên.
Thấy tình hình không ổn, Thiên Kỳ khuyên nhủ: “ Lâm Ninh Hinh! Nghe tôi nói đi!..”.
“ Lý Thiên Kỳ! Cô đến đây làm gì? Có phải là đến để cười tôi không? Bây giờ tôi xấu xí rồi, bộ dạng vô cùng kinh tởm, cô muốn chế giễu tôi chứ gì?”, Ninh Hinh mất bình tĩnh.
“ Nghe tôi nói đi Ninh Hinh, xin cô!”, Thiên Kỳ nhẹ giọng tiếp tục trấn an: “ Bây giờ cô đầu thú vẫn còn kịp, hãy làm lại cuộc đời một lần nữa, tôi tin mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà”.
Ninh Hinh bác bỏ: “ Cô đừng lừa tôi… Tôi biết rõ đây là điều cô muốn, nhìn tôi thế này cô vẫn chưa hả dạ chứ gì. Cô quay trở lại là vì trả thù, cô muốn tôi chết đi để đền mạng cho đứa con trong bụng…”.
Thiên Kỳ ngắt lời đáp lại: “ Không! Tôi chưa từng có suy nghĩ như thế… Đúng là tôi đã thực hiện kế hoạch trả thù những người đã hại tôi nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ giết ai. Tôi không muốn trở thành kẻ sát nhân”.
Lời nói của cô khiến Ninh Hinh tỉnh ngộ, nghĩ lại những gì mình đã gây ra, bản thân đúng là một kẻ sát nhân.
Ngay lúc này Thiên Kỳ bẻ cổ tay khiến Ninh Hinh đau đớn mà bỏ chai axit ra làm nó rơi vỡ vụn xuống đất. Thiên Kỳ nhanh chóng lùi ra sau để tránh bị văng trúng, còn Ninh Hinh xui xẻo ụp một bên má ngay chỗ axit khiến nó bị ăn mòn.
Ninh Hinh đau đớn, hoảng sợ mà hét lên, không ngừng rên rỉ.
Hai cô gái chứng kiến cảnh này thì xanh cả mặt mày, Mộc Hoa còn đơ hết cả người.
Nhân cơ hội, Thiên Kỳ cởi trói cho Mộc Hoa rồi chạy đi khỏi đây: “ Mau đi thôi!”.
Trong khi đó Ninh Hinh nổi cơn điên lên lấy súng ra quyết đuổi theo muốn giết chết đối phương. Thiên Kỳ và Mộc Hoa chạy theo đường mòn giống như khi đến đây, được một đoạn thì tiếng súng vang lên: “ Đùng!”.
Viên đạn trúng ngay chân Mộc Hoa khiến cô ngã xuống đất, Ninh Hinh ở ngay phía sau: “ Muốn thoát à? Đâu có dễ!”.
“ Thư ký Triệu!”.
Thiên Kỳ đỡ Mộc Hoa dậy nhưng chân càng lúc càng chảy nhiều máu: “ Cô Lý à! Cô mau chạy trước đi, mặc kệ tôi”.
“ Không… Không một ai phải chết cả?”, Thiên Kỳ dùng hết sức kéo thư ký đứng dậy.
Tuy nhiên chưa kịp chạy đã bị Ninh Hinh bắt lại được, cô túm lấy cổ áo Mộc Hoa đẩy sang một bên ngã xuống đất đập đầu xuống phiến đá rồi ngất lịm.
“ Thư ký Triệu!”, Thiên Kỳ muốn chạy qua xem tình hình nhưng bị Ninh Hinh bóp cổ dồn vào thân cây. Cô vùng vẫy cố thoát ra nhưng lại bị siết chặt hơn.
Ninh Hinh hả hê lại tiếp tục thốt ra những lời cay độc: “ Mày là thứ cặn bã trong xã hội này, tao giết mày thì cũng chỉ là giúp xã hội này bớt đi một kẻ phá hoại gia đình người khác mà thôi… Đồ tiểu tam! Bỉ ổi! Tao hận mày!..”.
Ngay lúc này Vĩ Thành lái xe đến, sự xuất hiện của anh khiến Ninh Hinh vô cùng ngạc nhiên. Anh lập tức xuống xe gọi lớn: “ Thiên Kỳ!”.
Ninh Hinh mở to mắt: “ V… Vĩ Thành… Sao anh đến đây được?”
“ Lâm Ninh Hinh! Đừng làm bậy!”, anh khuyên nhủ.
Nhân lúc Ninh Hinh không để ý, Thiên Kỳ đẩy cô ra và chạy đến bên anh: “ Vĩ Thành!”.
“ Thiên Kỳ!”, anh cũng chạy lại.
“ Lý Thiên Kỳ! Mày chết đi!”.
Ninh Hinh đưa súng nhắm vào Thiên Kỳ rồi bóp còi, Vĩ Thành ôm lấy vợ rồi quay người lại. Viên đạn trúng ngay sau lưng, anh hự một tiếng nhưng vòng tay vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
Thiên Kỳ ngây người trong giây lát, đôi mắt rưng rưng đỏ ửng, miệng gọi không thành tiếng: “ Vĩ Thành…”.
“ Không thể nào!”, Ninh Hinh cũng hoảng sợ mà buông khẩu súng xuống đất. Cô gào thét, nhìn xung quanh một cách sợ hãi rồi co rút người lại.
Vĩ Thành ngã quỵ xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn Thiên Kỳ một cách ngọt ngào. Cô đỡ lấy anh rơi nước mắt: “ Vĩ Thành! Anh nhất định đừng bị làm sao… Em xin anh!”.
Anh lắc đầu: “ Anh không sao! Em đừng khóc!.. Thiên Kỳ à! Anh yêu em và yêu con của chúng ta nữa, em không bị làm sao là tốt rồi”.
“ Vĩ Thành à! Xin anh đừng nói nữa! Em sẽ đưa anh đến bệnh viện”, cô đỡ anh lên.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, thì ra trước đó Vĩ Thành đã gọi họ đến. Còn vì sao anh đến được đây là do thư ký Triệu trong lúc bị bắt đưa đến đây đã lén gửi anh vị trí.
Cảnh sát đưa tất cả đến bệnh viện cấp cứu, mỗi người một phòng, đèn lên đỏ.
…
Qua ngày hôm sau, Ninh Hinh tinh lại, cô thấy gương mặt không còn nguyên vẹn của mình thì hét toáng lên. Mẹ cô chạy vào thấy cảnh tượng này cũng không giữ được bình tĩnh mà ngất lịm đi. Ở bên ngoài có hai viên cảnh sát đang canh gác gọi bác sĩ đến, nhờ chích mũi thuốc mà tinh thần cô dần ổn định rồi chìm vào giấc ngủ.
Phía Vĩ Thành vẫn còn hôn mê sâu, anh bị mất máu quá nhiều nên cần được theo dõi.
…
Vào một buổi tờ mờ sáng mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, Ninh Hinh nằm trên giường mở mắt ra. Cô nghiêng đầu nhìn về phía người mẹ đang ngủ ở ghế sofa mà rưng rưng nước mắt.
Cánh cửa phòng bệnh từ từ mở ra, viên cảnh sát trực ở đây cũng đã chợp mắt vì mệt mỏi. Khi xác định không có ai ở đây nữa thì cô nhẹ nhàng bước chân ra ngoài. Ninh Hinh bước đi không một tiếng động, cô không dùng thang máy mà hướng về cửa thang bộ rồi vào trong.
Không lâu sau bà Lâm thức dậy không thấy con gái đâu liền hoảng sợ chạy ra ngoài. Bà vừa lo vừa gọi: “ Ninh Hinh!.. Ninh Hinh! Con ở đâu?”
“ Có chuyện gì vậy?”, cảnh sát hỏi.
“ Con gái tôi biến đâu mất rồi, xin hãy tìm nó đi mà”, bà nắm lấy vạt áo anh cảnh sát như van xin.
Ngay lập tức anh thông báo cho đồng đội và chạy đi tìm khắp các phòng. Bà Lâm cũng tìm kiếm, đi đến phòng bệnh của Vĩ Thành, Thiên Kỳ cứ thấy bà đứng ngoài lấp ló nên hỏi thăm: “ Bác Lâm! Bác làm gì ở đây vậy ạ?”
Lúc này bà hạ giọng: “ Ninh Hinh biến mất rồi, con bé có đến đây hay không?”
“ Cô ấy đang bị thương mà có thể đi đâu được chứ?”, cô tự hỏi.
Bỗng có vài người ở gần đó nói lớn: “ Có người ở trên sân thượng, hình như cô ấy muốn tự tử…”.
Nghe qua thì cả hai liền có cảm giác lo sợ, người đó không ai khác chắc chắn là Ninh Hinh, bà Lâm và Thiên Kỳ cùng nhau lên sân thượng kiểm tra.
Vừa mở cửa tầng thượng đã thấy Ninh Hinh đứng trên lang cang bần thần, bà Lâm gọi lớn: “ Ninh Hinh à!”, rồi chạy đến gần.
Ninh Hinh như bị kích động liền lập tức đưa tay ra: “ Mẹ đừng qua đây không con sẽ nhảy xuống”.
Người mẹ dừng bước chân lại, đôi mắt đỏ hoe: “ Con làm gì ở đó vậy? Đừng nghĩ vẩn, mau xuống với mẹ đi con!”.
Cô lắc đầu, liên tục nói: “ Con không muốn sống nữa mẹ à! Con thật sự không muốn sống nữa”.
Ở phía dưới mọi người nhìn thấy cũng đang lo sợ mà cảm thán, các nhân viên cảnh sát phát hiện cũng chạy lên.
Thấy tình hình không ổn, Thiên Kỳ khuyên nhủ: “ Lâm Ninh Hinh! Nghe tôi nói đi!..”.
“ Lý Thiên Kỳ! Cô đến đây làm gì? Có phải là đến để cười tôi không? Bây giờ tôi xấu xí rồi, bộ dạng vô cùng kinh tởm, cô muốn chế giễu tôi chứ gì?”, Ninh Hinh mất bình tĩnh.
“ Nghe tôi nói đi Ninh Hinh, xin cô!”, Thiên Kỳ nhẹ giọng tiếp tục trấn an: “ Bây giờ cô đầu thú vẫn còn kịp, hãy làm lại cuộc đời một lần nữa, tôi tin mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà”.
Ninh Hinh bác bỏ: “ Cô đừng lừa tôi… Tôi biết rõ đây là điều cô muốn, nhìn tôi thế này cô vẫn chưa hả dạ chứ gì. Cô quay trở lại là vì trả thù, cô muốn tôi chết đi để đền mạng cho đứa con trong bụng…”.
Thiên Kỳ ngắt lời đáp lại: “ Không! Tôi chưa từng có suy nghĩ như thế… Đúng là tôi đã thực hiện kế hoạch trả thù những người đã hại tôi nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ giết ai. Tôi không muốn trở thành kẻ sát nhân”.
Lời nói của cô khiến Ninh Hinh tỉnh ngộ, nghĩ lại những gì mình đã gây ra, bản thân đúng là một kẻ sát nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương