Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 57: Quen Thuộc
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, cùng nhìn về phía phát ra tiếng nổ.Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trước thang máy, mặt hơi nghiêng, tròng mắt lóe sáng.Hoắc Minh hơi căng thẳng nói với Tưởng Thiên Lỗi: "Tổng Giám đốc, có lẽ phía trước xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, mời anh chờ, tôi lập tức phái người đi qua xem!"Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp động, khuôn mặt lạnh lùng, đôi môi mím chặt, chậm rãi xoay người cất bước đi về phía tiếng nổ. . . . . .Các lãnh đạo cấp cao căng thẳng theo phía sau anh, cẩn thận nói nhỏ, suy nghĩ lúc này người nào lại phạm sai lầm như vậy, sắc mặt Đông Anh cũng hơi căng thẳng đi theo sau lưng Tưởng Thiên Lỗi, xoay người bước vào đại sảnh khách sạn một lần nữa, trước quầy lễ tân, nhìn thấy sắc mặt của tất cả nhân viên lễ tân và trợ lý Giám đốc đều căng thẳng tò mò ngắm nhìn về phía hành lang thông ra vườn hoa. . . . . .Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục lạnh lùng cất bước đi qua trước quầy lễ tân nơi đón khách, đi qua hành lang yên tĩnh thật dài, cuối cùng nhìn thấy một cánh cửa bằng thép màu trắng, bảng hiệu sáng lên ánh đèn màu xanh biếc, trên đó viết: "Lối thoát hiểm!"Anh đứng thẳng ở trước cánh cửa Lối thoát hiểm màu trắng, ngửa mặt không lên tiếng.Sắc mặt Đông Anh ngạc nhiên nhìn về phía Từ Trạch Minh chớp mắt, Từ Trạch Minh lập tức gật đầu, cùng với quản lý bộ phận phòng khách tiến lên, nhanh chóng đi tới trước lối thoát hiểm, một tay đẩy ra cánh cửa bằng thép màu trắng!Ngay tức khắc miểng thủy tinh, lấp lánh đầy đất lộ ra trước mặt mọi người, ba nhân viên làm việc cùng trưởng kíp nhà hàng tây Cát Lệ nhất thời hoảng sợ ngẩn ra nhìn miểng ly thủy tinh toàn bộ vỡ nát đầy trên mặt đất, đôi chân nhũn ra té ngã, vẻ mặt lộ ra khiếp sợ.Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo! !Hoắc Minh nóng mắt tiến lên chỉ vào mấy nhân viên trước mặt, rống giận: "Các người đang làm gì?"Tiểu Tề và đám người Cát Lệ cùng ngẩng đầu lên nhìn thấy Tổng Giám đốc cùng Giám đốc và quản lý các bộ phận, tất cả đang đứng ở trước Lối thoát hiểm, bọn họ hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt khổ sở đứng lên nhìn về phía Tổng Giám đốc cùng mọi người ở ngoài cửa run run kêu nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . . Giám đốc. . . . . . Quản lý. . . . . ."Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗ hơi rũ xuống nhìn miểng thủy tinh trên mặt đất!"Xảy ra chuyện gì? Đều là nhân viên khách sạn kỳ cựu được đào tạo chuyên nghiệp, lại có thể để xảy ra lỗi như vậy? Mỗi cái ly này đều có giá trị xa xỉ, hiện tại toàn bộ vỡ nát, các người bán thân cả đời ở nơi này cũng không đủ bồi thường!" Từ Trạch Minh cố ý nghiêm khắc quở mắng nhân viên, nói: "Nói cho tôi biết, tại sao làm vỡ ly!"Vẻ mặt Cát Lệ khổ sở muốn khóc, đứng ở trước miểng thủy tinh đầy đất và xe di động, lầu bầu nói: "Lúc nảy lúc chúng tôi vận chuyển ly đến sảnh tiệc lần thứ ba, không ngờ chuẩn bị đi ra thang máy, bên trong thang máy tối sầm lại, hơi chấn động một cái, chúng tôi đẩy không vững, nên. . . . . . . nên . . . . . . . ngã. . . . . . .ngã . . . . ."Vẻ mặt của Tưởng Thiên Lỗi hơi cau lại!Hoắc Minh nghe xong, ánh mắt hơi chớp động, nói với Từ Trạch Minh: "Lập tức kiểm tra thang máy lúc nảy có phải là sự cố ngoài ý muốn hay không, điều động giám sát tới xem một chút, xem rốt cuộc mấy người bọn họ có nói dối hay không! ! Biết rõ hôm nay Thủ tướng sắp đến khách sạn chúng ta tham gia tiệc tối, vào lúc này lại gây ra sai lầm như vậy? Quản lý nhà hàng của các người là ai ?"Vẻ mặt Tiểu Tề đau khổ, thật sự không muốn báo, anh ta cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy Từ Trạch Minh chớp mắt, bạo gan nói: "Quản lý . . . . . bên nhà hàng của của chúng tôi là Giám đốc Tào. . . . . . Tào Ngọc Tinh. . . . . . Hôm nay phối hợp với quản lý bộ phận sảnh tiệc. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu. . . . . . Lưu Nhã Tuệ. . . . . ."Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi chớp động, nhất thời phát hiện cái tên này nghe rất quen thuộc.Lúc này, từ sau lưng truyền đến một loạt âm thanh giày cao gót thật vội vã!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương