Người Tình Trí Mạng

Chương 607: Tôi Cần Có Lý Do Để Làm Vậy



Lục Đông Thâm coi như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, ra hiệu cho người thư ký đứng sau.

Người thư ký khẽ gật đầu.

Một trong hai người họ lần lượt đặt những chiếc cốc thủy tinh ra trước mặt các vị cổ đông. Người còn lại cầm vò rượu đi rót, cuối cùng đặt ly sau chót ra trước mặt Lục Đông Thâm và rót rượu.

Lượng rượu trong mỗi cốc không nhiều, nhưng chỉ một lượng nhấp môi như thế đã đủ khiến hương thơm bay khắp phòng. Có mùi thơm của rượu, cũng có mùi ngọt của hoa cỏ. Những người ngồi đó đều đang quan sát rượu trong cốc, nhất thời không dám chắc đây có phải rượu thật hay không, chỉ biết dung dịch trong cốc tỏa ra một thứ ánh sáng màu tím nhạt, tạo cảm giác rượu có độ sền sệt.

Mọi người đều không chủ động nếm thử.

Sau khi bảo hai thư ký ra ngoài, Lục Đông Thâm nói với mọi người: “Đây là rượu Trừng Minh. Tương truyền vào năm Xương Nguyên đời Đường Vũ Tông, nước Phù Dư* tiến cống ba báu vật. Lần lượt là hỏa ngọc, đá phong tùng và rượu trừng minh, chính là loại rượu bày trước mặt quý vị đây. Đương nhiên, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ tay ngang, vợ tôi mới thực sự là người trong nghề. Loại rượu này từng được cô ấy pha chế, tôi uống thấy không tệ, nên bảo cô ấy pha cho các vị đây một vò. Nghe cô ấy nói, loại rượu trừng minh này sau khi uống vào sẽ khiến người ta thơm từ trong xương thơm ra.”

*Buyeo hay Phù Dư là một vương quốc cổ của người Triều Tiên tồn tại từ thế kỷ 2 TCN đến năm 494 ở miền Bắc bán đảo Triều Tiên và miền Nam Mãn Châu ngày nay.

Mọi người nghe xong cảm thấy xương sống lạnh ngắt, càng không dám uống, ai nấy đều khen rượu rất thơm, nhưng không ai dám cầm ly rượu lên kính trước.

Lục Đông Thâm quan sát hết tất cả phản ứng của mọi người, lẳng lặng cười: “Các vị không muốn nếm thử sao? Bản lĩnh của vợ tôi trong lĩnh vực mùi hương cũng không tệ. Chưa biết chừng uống một ly vào, những bệnh ẩn khuất trong người các vị đều được chữa khỏi.”

Mọi người nhìn nhau cười trừ.

Đổng sự Từ lên tiếng phá vỡ cục diện gượng gạo, hỏi thẳng Lục Đông Thâm: “Sức khỏe của Chủ tịch sao rồi?”

Lục Đông Thâm nói: “Bố tôi về Trung Quốc một chuyến, trải qua quá nhiều chuyện đau buồn, sức khỏe kém trước rất nhiều.”

Mọi người sắc mặt kỳ quặc, thì thầm bàn tán.

Đổng sự Từ nghiêm mặt: “Cho dù là như vậy, bây giờ cháu ngồi lên vị trí này có phải cũng hơi sớm không? Gấp gáp như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm.”

“Hiểu lầm gì ạ?” Lục Đông Thâm cười mà như không cười.

Đổng sự Từ nhíu mày: “Chiếc ghế quyền lực không thể tùy tiện ngồi vào. Đông Thâm, cháu vốn là người được kỳ vọng sẽ ngồi vào nó nhất. Nhưng bây giờ cháu chưa được phục chức, những chuyện lớn nhỏ của Hội đồng quản trị cũng không liên quan gì tới cháu. E là cháu muốn ngồi lên đó cũng không còn tư cách nữa.”

Có mấy vị cổ đông hùa theo lời đổng sự Từ.

Còn mấy vị cổ đông mới thì không dám lên tiếng, im lặng quan sát cục diện. Những người mang họ Lục, ngoài Lục Đông Thâm ra, tổng cộng còn năm người. Phản ứng của năm người này đa phần giống nhau, đều không thể hiện gì ra ngoài mặt. Đây là tác phong điển hình của con cái nhà họ Lục, gặp chuyện phải bình tĩnh ứng biến.

Vô vàn những gương mặt ấy đều lọt hết vào mắt Dương Viễn, nhất là thái độ rành mạch và lộ liễu của đổng sự Từ, hoàn toàn khác với trước kia. Khi Lục Chấn Dương còn khỏe mạnh, Lục Môn còn vững vàng, mọi người gặp nhau đều đeo một lớp mặt nạ. Chỉ cần vẫn kiếm được hời, thì không phải chuyện mang tính nguyên tắc cao, mọi người đều cười hi hi ha ha cho qua, giống như đổng sự Từ vậy, lấy lòng được cả đôi bên tả hữu. Nhưng vào giai đoạn này, dã tâm của mỗi một người đều quá rõ ràng, lớp mặt nạ kia đã sớm bay biến đi đâu mất, giữa sự xung đột lợi ích, có ai không nhe nanh đợi sẵn?

Dương Viễn thầm cười khẩy trong lòng, nhất là đối mặt với sự trở mặt của đổng sự Từ. Ngồi bên cạnh đổng sự Từ chính là một người mang họ Lục. Xem ra ông ta đã đổi mục tiêu. Lão hồ ly này thông minh tuyệt đỉnh, biết rõ trước nay Lục Đông Thâm bất mãn với tác phong làm việc của ông ta, thế nên bây giờ hoàn toàn không cần giấu giếm nữa.

Nghe xong lời của đổng sự Từ, Lục Đông Thâm bật cười: “Lục Môn đang xáo động, nơi này hình như thiếu một người quản lý. Hôm nay cháu định sẽ ngồi vào vị trí của người quản lý, còn về việc có được phục chức hay không cũng không quá quan trọng, dù sao thì chức danh cũng thay đổi rồi.”

Ý tứ của câu này đã quá rõ ràng, Lục Đông Thâm cũng coi như đã nói thẳng. Lần này đừng nói là đổng sự Từ, tất cả mọi người đều bàng hoàng. Một cổ đông kỳ cựu lên tiếng: “Đông Thâm, từ trước đến nay cháu luôn là người có khả năng kế nhiệm mà chú đề cao. Nhưng hành động hôm nay của cháu rất quá đà. Chú muốn hỏi một câu, quyết định của cháu có được Chủ tịch ủy thác hay không?”

Lục Đông Thâm cười mỉm từ đầu tới cuối: “Thưa các chú bác, ban nãy cháu đã nói rồi. Sức khỏe của bố cháu không tốt, không thích hợp tiếp tục lo toan chuyện của Lục Môn nữa.”

Một vị cổ đông ngồi chếch Lục Đông Thâm nghiêm mặt: “Cậu nói vậy là có ý gì? Tiền trảm hậu tấu? Chúng ta nói thẳng với nhau luôn đi. Cổ phiếu của Lục Môn khủng hoảng, lẽ nào không phải cậu đang giở trò?”

Lục Đông Thâm quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt người này: “Tôi giở trò? Chứng cứ đâu?”

Một câu nói khiến người đó á khẩu.

Lát sau có người lên tiếng, là một cổ đông mới: “Tôi cho rằng vào lúc này đừng quá bứt rứt chuyện ai ngồi lên vị trí đó. Có thể đưa Lục Môn trở về quỹ đạo chính mới là việc quan trọng hàng đầu. Vào giai đoạn hiện tại, chúng ta đích thực cần một người lãnh đạo giữ vững Lục Môn.”

Đổng sự Từ quay đầu trách người kia: “Lục Môn sở dĩ có thể duy trì được bao nhiêu năm như vậy là vì xưa nay đều làm mọi việc theo quy củ, theo phép tắc. Người có thể ngồi lên vị trí đó nhất định phải là người khiến ai ai cũng tâm phục khẩu phục.” Nói xong, ông ta lại quay về phía Lục Đông Thâm: “Cháu là đứa trẻ chú chứng kiến quá trình trưởng thành từ nhỏ tới lớn. Về lý mà nói nhìn khắp cả Lục Môn, năng lực của cháu là giỏi nhất. Nhưng bây giờ cháu sốt sắng thế này, dù ngồi được vào vị trí cao nhất cũng sẽ có lời ra tiếng vào.”

Lục Đông Thâm nhìn đổng sự Từ, từ tốn đáp: “Bây giờ không phải là cháu sốt sắng, mà là Lục Môn không đợi được nữa.” Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, sau đó hỏi ngược lại: “Những phép tắc và quy củ mà chú nói có cứu được Lục Môn không? Hoặc nói cách khác, một người bước lên đây bằng phép tắc và quy củ liệu có bản lĩnh giữ vững Lục Môn hay không?”

Hàng loạt những câu hỏi liên tiếp khiến đổng sự Từ gượng gạo. Ông ta mấp máy môi, mãi không nói được lời nào.

Lục Đông Thâm dựa người ra sau, đặt cánh tay lên bàn họp, từng ngón tay gầy gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn: “Lục Môn xưa nay không bảo thủ, chiếc ghế quyền lực cũng có thể là chỗ cho người tài năng. Tôi cũng biết các vị trong khoảng thời gian này đã vất vả tranh giành, nhưng trên thực tế những gì giúp được cho Lục Môn rất ít ỏi. Tôi có cách ổn định Lục Môn, điều kiện tiên quyết là, tôi cần có lý do để làm vậy.”

Nói một cách khác, muốn tôi giúp các người giữ vững lợi ích cũng được thôi, nhưng đầu tiên các người phải nâng tôi lên ngôi vị.

Những người được ngồi trong Hội đồng quản trị, không ai là kẻ khờ khạo, sao có thể không nghe ra ý tứ của Lục Đông Thâm. Mọi người đưa mắt nhìn nhau một lượt sau đó có người hỏi anh có cách gì.

Lục Đông Thâm đánh mắt nhìn Dương Viễn.

Dương Viễn khi vào có mang theo một xấp tài liệu. Anh ấy đứng lên, phát cho từng vị cổ đông. Ai nấy đều nghi hoặc, lần lượt giở ra xem. Chẳng bao lâu sau, sắc mặt họ đã có thay đổi, từ sự ngờ vực ban đầu chuyển sang nghi hoặc rồi là sửng sốt, thảng thốt…

Lục Đông Thâm kiên nhẫn đợi từng người một đọc xong, khoảng thời gian này anh hút một điếu thuốc. Bầu không khí trong phòng như căng thẳng tới tột cùng, đến Dương Viễn cũng liên tục quan sát phản ứng của các cổ đông, duy chỉ có anh là nhàn nhã thảnh thơi.

Rất lâu sau, có cổ đông hỏi: “Việc hợp tác mà trong này nhắc tới…”

“Chỉ còn thiếu một buổi họp báo.” Lục Đông Thâm giải đáp nghi hoặc: “Hoặc nói cách khác, tôi còn thiếu một thân phận có sức thuyết phục nhất để tuyên bố những quyết định này.”

Đổng sự Từ gập tài liệu lại, ôm nghi vấn: “Cháu không danh không phận, đối phương tình nguyện hợp tác với cháu?”

Lục Đông Thâm phả ra một làn khói thuốc, mỉm cười: “Một, công lao thuộc về Dương Viễn. Hai, trên đời có quá nhiều người làm ăn thích đánh cược. Cược thắng rồi sẽ nhìn thấy một bầu trời cao lớn hoàn toàn mới. Quan trọng nhất là họ tuyệt đối tin tưởng cháu có năng lực ngồi vào vị trí cao nhất.”

Đổng sự Từ bị dồn đến mức không nói được câu nào.

“Các vị, thế nào?” Lục Đông Thâm dập tắt điếu thuốc trong tay, nhìn quanh một lượt, rồi cầm cốc rượu lên: “Các chú bác ngồi ở đây đều hiểu rõ quy tắc của cháu trên bàn rượu. Cháu lấy ly này kính các vị. Ai cảm thấy Lục Đông Thâm cháu có tư cách ngồi vào vị trí này thì hãy cầm ly rượu của mình lên. Còn ai vẫn cảm thấy cháu không đủ tư cách thì có thể bỏ rượu đi ngay, cháu tuyệt đối không ngăn cản.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...