Người Tuyết Của Em Có Thể Sống Được Bao Lâu

Chương 3: Cọng Rơm Cứu Mạng – 56 Ngày 20 Giờ 05 Phút 20 Giây



Trước khi thực sự đi xem mắt, những lần sắp đặt kiểu này, Phó Nhượng Di ít nhất đã từ chối năm lần. Có vài lần là do ba mẹ thúc giục, có lần là từ thầy hướng dẫn, thậm chí cả lãnh đạo trong khoa.

“Thật không hiểu nổi, Tiểu Phó, điều kiện của cậu tốt như thế, Alpha giống cậu được mấy người đâu, kém hơn cậu một chút người ta đều lấy vợ đẻ con hết rồi.”

Nói thật, anh cũng không hiểu nổi. Tại sao con người ta lại có h.am mu.ốn kiểm soát mạnh mẽ đối với tình trạng hôn nhân của người khác đến vậy? Người độc thân dường như trở thành kẻ dị giáo, hễ bên cạnh xuất hiện một người đã kết hôn, họ đều tìm đủ mọi cách để cứu rỗi anh khỏi con đường tà đạo không có lối về này.

“Chưa nói đến kết hôn, đến cả yêu đương thầy Phó cũng chưa từng nữa là, có phải do yêu cầu đối với Omega cao quá, nên mới độc thân mãi không?”

Không, chỉ là bài xích việc tiếp xúc với Omega thôi.

Nhưng hiện tại, vì một số lý do cá nhân, Phó Nhượng Di cũng đành bước lên con đường trái ngược với nguyên tắc ban đầu của mình.

Khi biết anh đồng ý đi xem mắt, lựa chọn *****ên của ba mẹ đương nhiên là một cuộc liên hôn mang lại lợi ích cho doanh nghiệp gia đình. Huống hồ, ba của đối tượng liên hôn lần này còn là bạn thân lâu năm của thầy hướng dẫn anh.

Vị giáo sư già nhiệt tình tốt bụng đóng vai Nguyệt Lão, dốc hết sức làm cầu nối. Phó Nhượng Di nhắm mắt cũng biết, ông sẽ khoa trương về học trò cưng của mình như thế nào trước mặt phụ huynh đối phương, khả năng cao còn cố gắng hơn cả nhân viên siêu thị quảng cáo hàng ế tồn kho cuối năm.

Nhưng rõ ràng, anh là món hàng ế tồn kho đầy phản nghịch.

Anh âm thầm thay đổi hồ sơ chuẩn bị cho đối tượng xem mắt, gỡ bỏ bức ảnh do Nguyệt Lão tiên sinh tỉ mỉ chọn lựa, cố tình đặt số tuổi 30 và chuyên ngành nghiên cứu của mình lên nằm chình ình ở hàng đầu, nhấn mạnh bản thân đã vượt quá độ tuổi kết hôn thông thường của Alpha, cuộc sống đơn điệu nhàm chán, mở mắt ra là chỉ có hai nơi cần đi: nhà và trường học.

Còn hồ sơ đối phương gửi đến, Phó Nhượng Di cũng chẳng buồn mở. Đây là lãng phí thời gian. Anh thà xem thêm một bài luận văn hay báo cáo thực hành còn hơn. Nhưng lời nhắn của thầy hướng dẫn không tránh được, vị Nguyệt Lão này còn khăng khăng rằng đối phương là một tiểu thiếu gia tinh quái nghịch ngợm, có tâm hồn ham vui.

Phó Nhượng Di càng yên tâm hơn, vừa nghe đã thấy không hợp.

Tuy nhiên, chỉ dựa vào miêu tả của hai từ này, anh vẫn nhận ra vị tiểu thiếu gia này ngay từ cái nhìn *****ên. Đáng tiếc là, đối phương tuy sở hữu một đôi mắt to tròn đen láy, nhưng chức năng lại chẳng ra gì.

Chỉ xét về năng lực nhìn người, bọn họ quả thực cũng không hợp nốt.

“Anh đang nói đến vị khách này sao?”

Nghe thấy giọng nói của nhân viên phục vụ, Chúc Tri Hi sững người lại một giây.

Cậu chớp mắt, ánh mắt nhanh chóng luân chuyển giữa hai ly soda chanh lấp lánh bọt khí, chợt nhận ra điều gì đó, nhanh chóng thu lại bàn tay sắp bị nắm lấy, chỉ vào mình, mở to đôi mắt đen láy bị nhận định là chức năng chẳng ra gì kia, nhìn về phía chủ nhân của ly soda còn lại.

Hả?

Đối phương không thèm nhìn cậu, chỉ bình tĩnh uống một ngụm nước soda chanh trên bàn.

Chúc Tri Hi cúi đầu, liếc nhìn số bàn, sau đó nghiêng đầu kiểm tra lại một lần nữa, nhỏ giọng hỏi nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh: “Đây không phải bàn số 9 sao?”

Cô gái nén cười, chỉ vào chiếc bàn Phó Nhượng Di đang ngồi: “Thưa anh, đây là số 6 ạ, kia mới là bàn số 9.”

À, nhầm rồi.

Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không.

Cũng sắp chết đến nơi rồi, mặt mũi quan trọng đến thế sao? Chẳng lẽ đối tượng “xem mắt hụt” kia còn có thể chạy đến linh đường, chỉ vào di ảnh của cậu tố cáo rằng vào ngày 10 tháng 12, trong một quán cà phê, cậu đã nhận nhầm người khi đi xem mắt à?

Chúc Tri Hi nhanh chóng đứng dậy, áy náy nặn ra một nụ cười với anh bạn đối diện, nói với nhân viên phục vụ: “Cho tôi một ly latte quế, thêm một phần bánh souffle, cảm ơn.” rồi cầm ly soda chanh, quang minh chính đại đi về phía bàn số 9 thực sự, ngồi xuống.

Mà giờ phút này, đối tượng xem mắt chân chính đang tựa lưng vào ghế sofa màu xanh lam, ung dung quan sát cậu.

Gương mặt này, dù chấm theo bất kỳ tiêu chuẩn thẩm mỹ nào, cũng hoàn hảo đến không thể chê vào đâu được, khiến cậu nhớ đến những bức tượng thạch cao trong khoa điêu khắc hồi còn đi học.

Làn da tái nhợt không chút huyết sắc, vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, còn trầm tĩnh hơn cả tượng thạch cao. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ rọi vào, phủ lên chiếc áo khoác trắng như tuyết, đường nét vai cổ rộng và thẳng tắp, trán, xương mày, hốc mắt, sống mũi, góc nào cũng gọn gàng, góc nào cũng sạch sẽ, tựa như một bức tượng được ánh sáng vàng nhạt tạc thành trong tuyết.

Chúc Tri Hi không hề áy náy nghĩ, mình nhầm lẫn hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Đây là người *****ên cậu loại khỏi danh sách ngay khi bước vào quán cà phê này.

Ai mà ngờ, với một khuôn mặt thế này, lại còn phải đi xem mắt?

Điều kiện: 30 tuổi, độc thân, làm khảo cổ trong trường đại học… đống đặc điểm trên có quan hệ gì với vị trước mặt này sao?

Nhưng dù sao cũng đã nhận nhầm rồi, vẫn phải xin lỗi trước đã.

Chúc Tri Hi cười một cái: “Lúc nãy, xin lỗi, vừa rồi tôi…”

Ai mà ngờ chưa đợi cậu kịp nói hết câu, đối phương đã thản nhiên đứng dậy.

“Không sao, hôm nay cứ như vậy đi.”

“Hả? Tôi còn chưa kịp giới thiệu nữa mà.” Cậu chớp chớp mắt.

“Không cần, tôi cảm thấy chúng ta không hợp.”

Nghe vậy, tính phản nghịch của Chúc Tri Hi trỗi dậy. Cậu khoanh tay ôm ngực, ngẩng mặt nhìn cái tên kỳ quặc này.

“Tại sao?”

Xin hỏi anh là bao công xem mắt à? Mới liếc một cái là phán tử hình luôn?

“Cậu cũng dùng thiết bị ức chế?” Đối tượng xem mắt không đáp mà hỏi ngược lại, giọng điệu còn vô cùng chắc chắn, giống như một câu trần thuật hơn.

“Cái gì?”

Bảo sao vẫn còn ế. Đẹp trai nhưng lại không nói tiếng người. Nãy giờ nói được mấy câu đâu mà chưa câu nào hợp tần số.

“Cậu là Omega.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt Chúc Tri Hi.

Chúc Tri Hi bật cười: “Con mắt nào của anh nhìn ra vậy?”

Bao công xem mắt kiêm chuyên gia phân loại giới tính.

Người kia không nói gì nữa.

Trò chơi “chỉ điếc chứ không câm” bỗng nhiên chấm dứt.

Thấy anh định rời đi, Chúc Tri Hi càng bực mình.

Cậu đứng bật dậy, tóm lấy cánh tay người kia, mạnh mẽ túm người ngồi xuống ghế sofa lại, rút căn cước ra, chìa qua.

“Tôi là Beta. Cưới tôi ngang với đi triệt sản.”

Không chỉ triệt sản, mà còn là triệt…mạng.

[56 ngày, 20 giờ, 05 phút, 20 giây]

Tôi bây giờ chỉ là một cái xác sống đã bước nửa chân xuống dưới mồ, ai cưới tôi thì đều là xung hỉ, hai tháng sau là có thể đóng gói lại ship thẳng vào trang trại góa phụ, dát lên mặt cái nhãn “mất vợ”, quay lại thị trường kết hôn liền trực tiếp rớt luôn ba bậc trên bảng xếp hạng đối tượng nên tiến tới hôn nhân.

Chúc Tri Hi uống một ngụm soda chanh, cố nuốt những suy nghĩ rời rạc ấy xuống bụng.

Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là, sau khi xem căn cước xong, thái độ của vị đối tượng xem mắt lạnh như tảng băng này đột nhiên thay đổi 180 độ.

“Beta? Vậy thì tốt.”

Chúc Tri Hi lập tức nheo mắt lại cảnh giác.

Tên Alpha này sẽ không có sở thích quái đản đấy chứ? Beta bọn tôi sống cũng khổ cực lắm, có muốn giày vò thì cứ tìm Omega đi, đừng duỗi móng vuốt về phía chúng tôi nha.

“Khoan đã, vừa nãy không phải anh còn nói chúng ta không hợp…” Cậu vừa nói vừa thu lại giấy tờ, chuẩn bị cất đi.

Lời còn chưa nói xong, cậu đột nhiên sững lại, mạnh mẽ dùng tay áo lau mấy cái vào lòng bàn tay.

[56 ngày 20 giờ 05 phút 20 giây]

Sao nó lại dừng rồi!?

Lúc này, nhân viên phục vụ tiến lên. Cô bưng ly latte quế, đang định đặt xuống trước mặt Chúc Tri Hi, ai ngờ một vị khách phía sau vô tình đi ngang qua, không cẩn thận va phải cô ấy khiến ly cà phê bị đổ.

Chúc Tri Hi đang mải suy nghĩ về con số đếm ngược, không kịp tránh né. Chỉ trong chớp mắt, khăn quàng cổ và áo khoác của cậu đã bị dính cà phê.

Nghe thấy tiếng xin lỗi liên tục, cậu mới phản ứng lại, đưa tay ra lấy khăn giấy để lau thì đầu ngón tay chạm vào một bàn tay khác cũng đang với lấy khăn giấy.

Một bàn tay rất trắng, rất lạnh, trên cổ tay đeo một chiếc vòng kim loại màu bạc – là vòng tay ức chế. Khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau, “tách” một tiếng, một tia lửa hồng li ti lóe lên.

Chiếc vòng tay cũng phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, nhưng rất nhanh sau đó liền tắt.

Nhân viên phục nhìn thấy nhãn hiệu trên áo khoác và khăn quàng của cậu thì vô cùng hoảng hốt: “Xin lỗi, xin lỗi! Thật sự xin lỗi khách quý! Tôi… tôi sẽ đi lấy khăn ướt giúp cậu lau ngay…”

“Không sao, không sao.” Chúc Tri Hi cười xua tay, tự mình lau mấy cái, nhưng tâm trí vẫn vướng bận chuyện ban nãy.

Cậu lặng lẽ xòe bàn tay trái ra.

Con số đếm ngược dừng lại ở 5 phút 16 giây, nhưng không tiếp tục thay đổi.

Lại dừng nữa sao?

Trong lòng cậu thấp thỏm chờ đợi, quả nhiên, vài giây sau, con số lại bắt đầu biến đổi.

[56 ngày 20 giờ 05 phút 15 giây]

[56 ngày 20 giờ 05 phút 14 giây]

Chúc Tri Hi nhíu mày, một suy nghĩ táo bạo vụt qua đầu-cậu không nói hai lời, đưa tay ra, bất chấp tất cả mà nắm chặt lấy bàn tay đối diện.

Chỉ trong khoảnh khắc khi con số chạm5 phút 11 giây, nó ngừng lại.

Thật hay đùa đây… Mình được cứu rồi sao?

Đây chính là kiểu “đi ba bước ắt có thuốc giải” trong truyện sảng văn à?

Chúc Tri Hi, người đã chuẩn bị tinh thần tích cực tham gia cuộc thi “gói xác”, bỗng nhận ra-thì ra đây không phải là một bộ phim điện ảnh kinh dị hay viễn tưởng do ông trời sắp đặt, mà là một câu chuyện cổ tích! Cậu không phải thiên chi kiêu tử, mà là nàng công chúa sắp niệm vì ăn phải quả táo độc, phải chờ đợi nụ hôn tình yêu đích thực của hoàng tử mới có thể sống lại. Trời đất ơi, cái kịch bản này nó quê một cục!

Nhưng mà… tại sao tay của hoàng tử lại lạnh như băng thế này? Rốt cuộc ai mới là người sắp chết đây? Hoàng tử… chắc sẽ không bị hư thận đâu ha? Bảo sao lại lưu lạc đến mức phải đi xem mắt.

Cứ như có linh cảm, ngay khi cậu đang nghi ngờ, bàn tay xinh đẹp nhưng lại lạnh như băng ấy bắt đầu rút về.

Lần này Chúc Tri Hi thật sự xấu hổ, vì cậu nhận ra-có khả năng mình không cần chết nữa.

“Ờm… tay anh lạnh quá, tôi sưởi ấm cho anh nhé!”

“Không cần.”

Phó Nhượng Di giây trước còn thấy may mắn vì giới tính của đối phương, giây sau đã cảm thấy đầu óc tên này chắc chắn phân nửa là có vấn đề. Bảo sao lại lưu lạc đến mức phải đi xem mắt.

Anh cố rút tay ra, nhưng không ngờ người kia vẫn chưa có ý định buông ra.

“Vừa nãy nói đến đâu rồi nhỉ? À đúng rồi, triệt sản…” Chủ đề tuyệt vời quá đi mất.

Chúc Tri Hi cắn răng, nỗ lực thu hồi lại lời nói vừa nãy: “Thật ra triệt sản cũng có lợi đúng không? Bây giờ có rất nhiều người không muốn sinh con, thích sống kiểu DINK (double income, no kids), thế chẳng phải Beta bọn tôi là lựa chọn tốt nhất à? Tôi…”

Sau khi dùng sức Phó Nhượng Di cuối cùng cũng giật được tay ra.

“Không cần nữa. Tôi vẫn cảm thấy chúng ta không hợp. Vấn đề nằm ở chỗ tôi. Cuộc gặp mặt hôm nay kết thúc tại đây. Tôi đi thanh toán.”

Chúc Tri Hi bắt đầu hối hận-nếu biết trước đây là cuộc xem mắt với “cọng rơm cứu mạng” thì cậu đã nghe lời ba, ăn mặc giản dị hơn, tỏ ra ngoan ngoãn dễ thương hơn, may ra còn có thể thoát khỏi cái đồng hồ đếm ngược chết tiệt này!

Khi cậu còn đang tiếc nuối, vị bao công khó ở và lạnh lùng của buổi xem mắt đã đứng dậy rời đi. Anh đi rất nhanh, thanh toán xong liền mở cửa kính rời khỏi quán cà phê luôn, không lưu luyến chút nào, dứt khoát rời đi.

Chúc Tri Hi phân vân có nên đuổi theo để cứu vãn tình hình hay không thì nghe thấy tiếng ồn từ hướng khác. Nhìn theo, cậu phát hiện nhân viên phục vụ xui xẻo ban nãy đang bị mắng.

Liếc nhìn vết cà phê trên áo mình, cậu liền hiểu rõ, nhanh chóng đứng dậy, cầm khăn quàng cổ đi về phía chủ quán và nhân viên phục vụ.

Dù sao cọng rơm cứu mạng kia cũng là học trò của bạn ba cậu, công việc lại ổn định, có chạy cũng không chạy thoát được. Mấy phút này nói quý giá thì cũng quý giá, nhưng không phải chuyện gấp nhất. Bây giờ, cậu có việc quan trọng hơn cần làm.

“Những việc đơn giản như thế còn để bị phạm lỗi, là người mới cô hẳn đã biết bản thân phải thật cẩn thận, bây giờ tự cô đi mà tìm khách để xin đi giặt, chi phí cũng tự mình…”

“Không cần đâu.” Chúc Tri Hi bước đến trước mặt hai người, mỉm cười: “Vừa rồi thực ra là do tôi không chú ý, vô tình nhấc tay lên một chút, kết quả lỡ tay làm đổ mất. Cô không sao chứ? Có bị bỏng không?”

Cậu có hàm răng hơi hẹp, răng cửa dài hơn những chiếc răng khác một chút, đôi mắt thực sự rất tròn. Khi cười lên, trông cậu ấy có một vẻ thân thiện vô cùng tự nhiên.

Nhân viên phục vụ sững lại, nghe xong suýt chút nữa đã bật khóc, cố gắng kìm nén nước mắt rồi lắc đầu.

Hai mươi phút sau, cô ấy tiễn Chúc Tri Hi ra đến cửa với vẻ mặt đầy áy náy.

“Cảm ơn anh. Thực ra hôm nay là ngày *****ên tôi đi làm, nếu không nhờ anh giúp đỡ, có lẽ tôi đã bị đuổi việc rồi. Quần áo của anh… tốt nhất nên giặt khô. Chi phí cứ để tôi trả, tôi biết bộ đồ này rất đắt…”

Chúc Tri Hi mỉm cười, mở miệng nói ngay: “Fake thôi mà, trông có giống hàng thật không? Nhìn chỗ cổ tay đi, hàng chính hãng bên trong có một đường thêu.” Nói rồi, cậu xắn ống tay áo trái lên, để lộ cả chiếc vòng tràng hạt trên cổ tay. Những viên pha lê màu lam băng càng tôn lên cánh tay trắng như tuyết của cậu.

“Có làm gì sai đâu mà khóc chứ.” Cậu buông tay xuống, tiến lại gần hơn, nhẹ giọng nhắc nhở: “Miếng dán ức chế của cô bị bong ra một chút rồi kìa.”

Cô gái lập tức đưa tay lên chạm vào gáy, đỏ mặt chỉnh lại rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.

“Không có gì.” Chúc Tri Hi đẩy cửa kính ra, luồng gió lạnh ùa vào, cậu vội quấn chặt khăn: “Lạnh quá lạnh quá, tôi đi đây, cô cũng mau vào trong đi.”

Sau khi khép cửa lại, cậu còn vẫy tay chào vào bên trong.

Cơn gió tháng Mười Hai như lẫn cả bột thủy tinh vỡ, lướt qua da mặt, nhanh chóng làm đỏ cả chóp mũi. Chúc Tri Hi thở dài một hơi, quay người lại-lại bất ngờ thấy đối tượng xem mắt của mình vẫn còn đứng ngoài cửa.

Dưới ánh hoàng hôn, chiếc áo khoác cashmere trắng của anh ta ánh lên chút sắc sáng mờ. Cả người toát lên vẻ cao lớn nổi bật.

Đúng là Alpha cấp S, gen di truyền quả thật không thể chê vào đâu được. Nếu phải kết hôn với mình thì cũng hơi uổng. Chúc Tri Hi khó mà diễn tả được cảm giác lúc này, cứ như nhặt được một chú mèo con xinh đẹp, trong phút chốc không nỡ đem đi thiến vậy.

“Sao anh vẫn chưa về?” Tóc xoăn của cậu bị gió lạnh thổi rối, trên người còn vương vết cà phê, trông có hơi lôi thôi, nhưng bản thân cậu chẳng hề bận tâm.

“Không bắt được xe à? Hay để tôi chở anh về?”

Phó Nhượng Di không trả lời, chỉ lặng lẽ bước đến, đứng trước mặt cậu.

Anh biết bản thân hiện tại không được tỉnh táo cho lắm. Anh có thể tìm ra nhiều lý do để chứng minh điều đó. Ví dụ như khi rời quán cà phê ban nãy, đáng lẽ anh có thể cứ thế mà đi, thế mà lại vô thức quay đầu lại. Có lẽ vì nhân viên phục vụ làm đổ cà phê khiến anh nhớ đến chính mình thuở nhỏ cũng từng chật vật như vậy, nên mới thất thần, đứng nguyên tại chỗ lâu đến thế, và cũng vì vậy mà nhìn thấy đối tượng xem mắt của mình tiến tới.

Đôi mắt biết cười sau cửa kính ban nãy, và đôi mắt hơi mở to trước mặt anh hiện tại, đều khiến cho vị tổ tông này trông bớt đáng ghét hơn một chút.

Vì đứng đây, anh cũng nhìn thấy chiếc vòng tay trên cổ tay cậu.

Trên phố, mùi rượu vang nóng lan tỏa khắp nơi, hương cam, táo và quế nồng đượm. Chút hơi ấm từ cồn bốc lên hòa vào không khí lạnh, khiến thần kinh của Phó Nhượng Di càng trở nên tê dại. Vốn đã chẳng tỉnh táo, anh lại đưa ra một quyết định còn thiếu lý trí hơn.

“Xin hỏi, cậu có muốn cân nhắc một cuộc hôn nhân hợp đồng không?”

_____________

[Tác giả có lời muốn nói]

Tiểu Hi à, đối tượng xem mắt của cậu chắc sẽ không đến mức đại náo linh đường để mắng mỏ cậu vụ nhận nhầm bàn đâu. Nhưng yên tâm, suốt quãng ngày dài đằng đẵng sau này, anh ta sẽ “vô tình” hay “cố ý” không biết bao nhiêu bận để nhắc lại chuyện cũ:

“Chào nhé, đối tượng xem mắt~ Cậu căng thẳng sao? Tôi là người tốt đó.”

Mà “đi ba bước nhất định có thuốc giải”, cậu cũng có thể trả treo lại anh ta:

“Beta hả? Tốt quá.”

Để xem giờ anh còn thấy “tốt” không.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...