Người Tuyết Của Em Có Thể Sống Được Bao Lâu

Chương 48: Mở Đầu Câu Chuyện Cổ Tích – Hiện Tại Chúng Ta Đang Ở Vũ Trụ Số Mấy?



Để chuẩn bị món quà năm mới lần này, Chúc Tri Hi đã vắt óc suy nghĩ, bắt tay vào làm từ rất sớm. Vốn là người có rất nhiều ý tưởng độc đáo, nhưng trong đầu cậu cứ liên tục loại bỏ từng ý tưởng một. Không đủ, vẫn không đủ tốt, không đủ để thể hiện hết tấm lòng của cậu. 

Cho đến khi, cậu nhìn thấy Phó Nhượng Di đang đào bới tất cả, khai quật tất cả quá khứ của bản thân ngay trước mặt mình. Khoảnh khắc ấy, cậu đưa ra quyết định——cậu sẽ bù đắp cho Phó Nhượng Di chiếc hộp nhỏ đã bị vứt bỏ của anh. 

Vậy là mỗi ngày, sau khi tan làm ở Viện bảo tàng, cậu đều trở về nhà, lật tung mọi thứ trong đống đồ cũ của mình từ nhỏ đến lớn, cẩn thận chọn ra những món đồ nhỏ xứng đáng được đặt vào trong chiếc hộp. 

— Vỏ kẹo: là bao bì viên kẹo *****ên cậu ăn do mẹ để lại.

— Nhành hoa khô: là nhánh cây *****ên cậu tự tay bẻ gãy khi được ba bế lên cao lúc nhỏ.

— Cặp búp bê nam châm: là món đồ chơi cậu đã bốc trúng trong lễ thôi nôi.

— Tiêu bản hoa chuối ép khô: là thành quả từ tiết học thủ công.  

— Chiếc khăn bông in họa tiết thỏ nhỏ: là khăn xoa dịu mà hồi bé cậu thích nhất.

— Đĩa than Vinyl: là món quà cậu mua bằng số tiền kiếm được từ công việc làm thêm *****ên trong đời. 

— Chiếc áo sơ mi: là món quà trưởng thành cậu tự mua khi 17 tuổi, vì nghĩ rằng một năm sau mình sẽ cao lớn hơn, nên cậu đã mua size lớn hơn một cỡ. Nhưng đến năm 18 tuổi cậu không hề cao lớn như mong đợi, vậy nên đành phải mua thêm một chiếc vừa vặn hơn.

Thực ra, những món đồ này chẳng có giá trị gì. Cậu từng lưỡng lự, tự hỏi liệu chúng có thực sự ý nghĩa với Phó Nhượng Di không. Nhưng rất nhanh, cậu đã tự phủ định nỗi hoài nghi của chính mình.

Cậu tin rằng——Phó Nhượng Di chắc chắn sẽ hiểu được những ẩn ý trong đó.

Khi sắp xếp lại những “báu vật” này, trong đầu cậu tự động dệt nên một câu chuyện——Một giấc mơ nơi cậu và Phó Nhượng Di từ nhỏ đến lớn luôn ở bên nhau. Mỗi món đồ trong đó, đều là “bằng chứng” cho sự đồng hành của họ. Có lẽ, trên đời này thực sự tồn tại vũ trụ song song. 

Vậy nên, Chúc Tri Hi đã viết nên bức thư đầy trí tưởng tượng này. 

Cậu cần một tờ giấy, một tờ giấy có ý nghĩa đặc biệt để làm vật chứa đựng những dòng chữ ấy. 

“Ba ơi, ba có tờ giấy nào… được giữ gìn từ rất lâu rất lâu không?” Chúc Tri Hi cầu cứu ba, “Tốt nhất là có liên quan đến con.”

“Giấy hả?”

Người cha bận rộn trăm công ngàn việc lập tức gác lại mọi thứ, cùng cậu vào phòng chứa đồ, bắt đầu hành trình khám phá tuổi thơ của Chúc Tri Hi. 

“Cái này thế nào? Bài kiểm tra *****ên con được điểm tuyệt đối, học kỳ hai lớp một…”

“Đừng đừng! Đưa bài kiểm tra tiểu học cho một giáo sư đại học xem, anh ấy không chừng sẽ lên cơn ngứa nghề mất…”

“Vậy cái này thì sao? Máy bay giấy con gấp hồi nhỏ. À còn cái này nữa, bức tranh con vẽ cho ba mẹ, nhưng cái này ba không muốn con viết bậy viết bạ lên đâu. Hay là cái này, mấy bức thư con gửi cho ba và anh trai lúc ra nước ngoài học…”

Đối mặt với núi giấy tờ này, Chúc Tri Hi rất khổ não. Ba cậu cũng rất khổ não. Một người thì chọn không ra, một người thì tiếc không nỡ cho. 

“Hai người đang tìm gì thế?” Chúc Tắc Nhiên không biết từ đâu chui ra, xuất hiện trong phòng chứa đồ dưới tầng hầm. 

Sau khi biết yêu cầu của Chúc Tri Hi, phản ứng *****ên của anh ta là cười: “Viết thư tình đấy à?”

“Thư tình cái mã mắt anh! Anh đừng có nói linh tinh được không?”

“Không phải thư tình mà làm rầm rộ thế?” Chúc Tắc Nhiên ngồi xổm xuống, lật xem đống kỷ vật trên sàn, tiện tay cầm bức tranh Chúc Tri Hi vẽ hồi nhỏ lên, “chẹp” một tiếng đầy ghét bỏ rồi nói, “Thật ra anh có nghĩ ra một thứ rất hay, nhưng nể tình em nói đây không phải thư tình, nên anh sẽ không lấy ra nữa.”

Chúc Tri Hi: “……Đưa em.”

Chúc Tắc Nhiên: “Em có thừa nhận đây là thư tình không?”

Cơn giận của Chúc Tri Hi bùng lên, nhưng cậu cố nuốt xuống, gằn giọng: “Anh nói là gì thì nó là cái đó.”

Chúc Tắc Nhiên đạt được mục đích rồi thì rời đi. Chẳng bao lâu sau, anh ta lại quay lại, cầm theo một tờ giấy cũ đến mức ố vàng từ cuốn sổ ghi chép công việc của mình.

Tờ giấy trông rất bình thường, như thể bị xé ra tùy tiện từ một cuốn sổ tay, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng nó được giữ gìn rất cẩn thận—phẳng phiu, không một nếp gấp, sạch sẽ vô cùng. Chúc Tri Hi nhận lấy, đọc hết nội dung bên trên, rồi nhíu mày khó hiểu: “Cái này là gì?”

Ba Chúc cầm lên xem, lập tức bừng tỉnh: “Đây là danh sách đồ cần chuẩn bị khi sinh con. Trước khi con ra đời, mẹ con bảo ba ghi lại tất cả những thứ cần mang theo. Nhưng mà, hôm con chào đời, ai nấy đều cuống cuồng cả lên, ba cũng chẳng biết tờ giấy này thất lạc ở đâu nữa.”

“Là con nhặt được.” Chúc Tắc Nhiên nửa ngồi nửa quỳ giữa hai người họ, giơ tay lên cười nói, “Lúc đó con nhặt được nó trong xe. Con còn dựa theo danh sách này để kiểm tra từng món một nữa đấy, dù chẳng ai trong nhà biết gì.”

“Anh??” Chúc Tri Hi không thể tin nổi. Khi ấy, anh ta mới chỉ sáu tuổi. 

“Đúng vậy! Anh cũng có tinh thần tham gia lắm đấy nhé. Cái chăn bọc em khi mới sinh, rồi cả khăn bông nhỏ, đều do anh kiểm kê hết đấy.” Chúc Tắc Nhiên nhướn mày đắc ý: “Sao nào, tờ giấy này có ý nghĩa lắm đúng không?”

Phải.

Một tờ giấy mỏng manh, nhẹ bẫng, lại chứa đựng tất cả tình yêu và sự mong chờ của gia đình trước giây phút cậu chào đời.

“Nhưng mà, thứ này cũng rất quý giá đấy.” Cậu ngẩng đầu, nhìn ba và anh trai mình: “Nó cũng có thể xem là kỷ vật mẹ để lại…”

Ba Chúc nhìn Chúc Tắc Nhiên một cái, rồi lại nhìn sang Chúc Tri Hi, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Hai đứa con mới là những thứ quý giá nhất mà mẹ để lại cho ba.”

Chúc Tắc Nhiên đầy vẻ kháng cự: “Được rồi Lão Chúc, đừng sến súa quá được không?”

“Cảm ơn anh trai, cảm ơn ba.” Chúc Tri Hi ôm ba một cái, lại ôm anh trai một cái, nhân cơ hội này giao nhiệm vụ mới cho hai người. 

“Đêm Giao thừa, cả nhà phải phối hợp theo kế hoạch của con. Ba phụ trách giúp con phần ánh sáng. Con vẽ sẵn bản thiết kế rồi, lát nữa mình bàn bạc lại, ba xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không, đến lúc đó ba phải giúp con giám sát toàn bộ kế hoạch, ba là tổng đạo diễn đấy.” 

Ba Chúc bật cười: “Cho ba quyền lực lớn thế cơ à?”

“Đúng vậy.” Chúc Tri Hi lại quay sang nhìn ông anh trai không đáng tin cậy của mình. “Anh Đại Chúc, anh cũng rất quan trọng nhé. Hôm đó, anh phải chịu trách nhiệm dẫn đường cho thầy Phó.”

Chúc Tắc Nhiên nhíu mày: “Em sai anh như NPC à?”

“NPC gì chứ, anh là diễn viên đó! Em chuẩn bị sẵn lời thoại kịch bản cho anh rồi đây!” Chúc Tri Hi ra sức tẩy não anh trai: “Nhiệm vụ này cực kỳ thử thách khả năng ứng biến đấy! Phó Nhượng Di không dễ lừa đâu, chỉ có người thông minh, nhanh trí, tố chất tâm lý vững như anh, em mới dám tin tưởng giao phó!” 

“Vậy ba cũng làm được mà.” Ba Chúc lên tiếng.

“Không được ba ơi, ba đích thân xuống gọi anh ấy lên thì đáng sợ lắm.”

“Thôi được rồi.” Vừa có người tranh việc, Chúc Tắc Nhiên lập tức đồng ý ngay. 

Thế nhưng đến lúc diễn tập, Chúc Tắc Nhiên lại bắt đầu than mệt, kiếm chuyện: “Sao mà rườm rà thế? Dẫn người qua luôn không được? Còn phải canh giờ, bấm phút, phức tạp vậy? Em cầu hôn người ta đấy à?” 

Ban đêm trong vườn vốn đã lạnh, Chúc Tri Hi nghe xong mặt cũng xị xuống: “Anh làm hay không làm?”

“Em nói thế anh càng không muốn làm.” 

“Vậy em kể với ba chuyện anh ‘làm’ chị dâu em đến ngất xỉu nhé?” 

Chúc Tri Hi đe dọa xong liền co giòbỏ chạy. Quả nhiên, cậu bị Chúc Tắc Nhiên túm lại ngay lập tức. 

“Anh cảnh cáo em, đừng có mà vu khống. Anh không làm ai ngất hết, cậu ta ngất là chuyện khác, không liên quan trực tiếp đến việc anh làm!” Chúc Tắc Nhiên nhấn mạnh.

Chúc Tri Hi nghe xong liền nhướn mày: “Ồ, vậy là anh không phủ nhận hai chuyện: Một, anh ta là chị dâu em. Hai, hai người đã ‘làm’ rồi.”

“…Em giỏi lắm, em đúng là cái vòng Kim Cô mẹ để lại cho anh. Mở miệng phát là anh đau đầu.”

Cuối cùng, Chúc Tắc Nhiên đầu hàng, ngoan ngoãn phối hợp diễn tập, còn giúp cậu đổ cát vào trong hộp. Bỗng trong một khoảnh khắc, bọn họ như quay trở về thời thơ ấu, cùng nhau chơi mấy trò vừa trẻ con vừa vô nghĩa.

“Đưa anh xem thư tình em viết nào.” Chúc Tắc Nhiên xòe tay ra. 

“Không cho.” Chúc Tri Hi cẩn thận san phẳng lớp cát, sau đó lắp đặt đèn cảm ứng. “Không phải thư tình, em có định tỏ tình anh ấy đâu.”

“Thôi đi, anh còn không rõ em chắc?” Chúc Tắc Nhiên ngồi bệt xuống bãi cỏ, hai tay chống ra đằng sau, “Mắt em sắp mọc lên người thằng nhóc đó rồi còn cãi.” 

Chúc Tri Hi bật tắt chiếc hộp liên tục, kiểm tra hiệu ứng. Đèn bật tắt, sáng rồi tối. Cậu thở dài, thẳng thắn nói: “Em thích anh ấy. Nói thật, lúc đầu em cũng nghĩ, hay là nhân dịp này tỏ tình luôn cho rồi. Nhưng sau đó suy đi tính lại, vẫn cảm thấy không ổn.” 

“Sao lại không ổn?” Chúc Tắc Nhiên chưa bao giờ hiểu nổi mạch não của em trai mình. “Em sợ anh ta không thích em? Hay sợ anh ta không đồng ý?”

Chúc Tri Hi lắc đầu: “Không phải, em nghĩ kiểu gì anh ấy cũng sẽ đồng ý thôi. Anh không biết đâu, anh ấy là kiểu người ai cần gì cũng sẽ cho.” 

Anh ấy chắc là… cũng có cảm giác với mình.

Mình là người đặc biệt. Ngay cả vết thương cũ hằn sâu trong quá khứ, anh ấy cũng có thể móc ra trước mặt mình, móc tim ra, máu me đầm đìa, chỉ vì mình nói mình muốn nhìn thấy. Chúc Tri Hi hiểu rõ điều đó.

“Vậy thì anh càng không hiểu.” 

“Anh đương nhiên không hiểu rồi, anh là người muốn gì có nấy.” Chúc Tri Hi nói xong liền cụp mắt xuống, “Anh ấy không phải. Dù sao, em chỉ muốn món quà này thuần khiết hơn một chút.”

Nói đến đây, cậu nhìn anh trai mình: “Em muốn nói với anh ấy rằng—em viết bức thư này không phải xuất phát từ h*m mu/ốn chiếm hữu trên phương diện tìn//h dụ//c, em không muốn anh ấy sau khi đọc xong vì xúc động nhất thời mà quyết định ở bên em, đây căn bản không phải mục đích em làm những điều này.”

Chỉ muốn cho anh ấy một bất ngờ đơn thuần, chữa lành vết thương cho anh ấy, cho anh ấy một sự lựa chọn vững chắc.

Đây vốn dĩ là điều Phó Nhượng Di xứng đáng được nhận. 

Thư đã viết xong, chiếc hộp đã được chôn xuống, cỏ đã được đắp lại, Chúc Tri Hi tự hỏi, không biết sau khi đọc xong, Phó Nhượng Di có khóc không?

Lần trước nhìn thấy anh ấy khóc là lúc trong kỳ mẫn cảm thì phải.

Thành thật mà nói, cậu có chút mong ngóng. Nhưng khi nấp sau gốc cây, cầm ống nhòm nhìn lén, thật sự thấy Phó Nhượng Di tháo kính ra, lau nước mắt, cậu lại đau lòng khôn xiết. Cậu thiếu chút nữa thôi là quên sạch kế hoạch, chỉ muốn chạy qua ôm lấy anh, lau nước mắt cho anh. 

Nhưng ba Chúc quả thực là một đạo diễn có đạo đức nghề nghiệp: “Đợi thêm chút nữa đã, chắc chắn Nhượng Di chưa đọc xong đâu.” 

“Vâng ạ.”

Nhẫn nhịn qua mấy phút vừa hồi hộp vừa xót xa, Chúc Tri Hi nhận lấy cây non từ tay anh trai, lặng lẽ tiến đến hàng rào.

Ban đầu, cậu định tạo bất ngờ cho anh, nhưng vị tiến sĩ cún con này quá cảnh giác, ngay khi cậu vừa mở cửa hàng rào, anh đã quay đầu lại. 

Trong ánh sáng lấp lánh vàng rực, hai người lặng lẽ nhìn nhau vài giây. Bỗng dưng, Chúc Tri Hi căng thẳng. Cậu có cảm giác như lớp vỏ cứng rắn và căng chặt trên người Phó Nhượng Di dường như đã tan chảy, rơi lả tả xuống đất, để lộ ra con người mềm mại đến tận cùng, trong đôi mắt anh lúc này chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn. 

Giữa khoảng lặng thinh, Phó Nhượng Di mở lời trước, giọng còn mềm mại hơn cả màn đêm: “Hóa ra thực sự có cây cần trồng à.”

Chúc Tri Hi gật đầu, tiến đến gần hơn, ngồi xổm xuống, rồi lại cảm thấy vẫn chưa đủ gần, thế là liền dịch sát vào người anh. Cậu đặt cây xuống đất, nghiêng mặt lặng lẽ nhìn Phó Nhượng Di, gần đến mức gần như chạm vào mặt anh. 

“Anh khóc hả?” Cậu khẽ hỏi.

Phó Nhượng Di không trả lời, chỉ cười.

Chúc Tri Hi đưa tay chạm vào mặt anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe mắt. Ươn ướt. 

“Cảm ơn em.” Phó Nhượng Di đặt tay lên mu bàn tay cậu, khẽ nắm lấy. “Đây là món quà tuyệt vời nhất tôi từng nhận được.”

Chúc Tri Hi cụp mắt xuống, nhỏ giọng thì thầm: “Đừng nói sớm thế chứ, sau này biết đâu….”

Chưa kịp để cậu nói xong, Phó Nhượng Di bỗng nhiên hỏi: “Có thể hôn em không?”

Chúc Tri Hi sững sờ, suýt nữa ngã ngồi ra đất: “Em… Ba em với anh trai em đều đang nhìn đấy.”

“Chính vì họ đang nhìn mà.” Giọng Phó Nhượng Di rất nhẹ, từ từ dẫn dụ: “Vào lúc thế này, không có chút hành động thân mật nào mới là kỳ lạ chứ nhỉ.”

Nghe cũng có lý. Nhịp tim Chúc Tri Hi càng lúc càng nhanh. Cậu hít sâu một hơi, định ngẩng mặt lên, nhưng nụ hôn đã rơi xuống trước. 

Phó Nhượng Di hôn lên trán cậu.

Sau đó, anh nhẹ nhàng ôm lấy Chúc Tri Hi, rất khẽ, như thể không dám dùng sức. Một cái ôm thật kỳ lạ. Có lẽ vì gió quá lớn, vành mắt Chúc Tri Hi bỗng nhiên khô khốc, đau nhói. 

Cậu vùi mặt vào hõm vai Phó Nhượng Di, hít một hơi thật sâu. 

Giá mà lúc này có thể ngửi được mùi pheromone của anh thì tốt biết bao. Dù chỉ là một chút thôi cũng được. Khi đ*ng tì/nh, hương hoa sẽ càng nồng đậm hơn. Vậy còn khi buồn thì sao? Có phải sẽ trở thành một cánh đồng ngải cứu mọc sum xuê không? 

“Chúc Tri Hi.” 

“Ừm?”

Vị giáo sư khảo cổ học nghiêm túc đến từng chi tiết, bỗng nhiên lại đặt ra một câu hỏi hết sức viển vông: “Hiện tại chúng ta đang ở Vũ trụ số mấy?”

Giọt nước mắt cố gắng kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống, Chúc Tri Hi siết chặt vòng tay, ôm anh thật chặt, khẽ nói: “Em không biết. Anh đặt tên đi, anh là người bản địa mà.”

Phó Nhượng Di khẽ cười: “Vậy thì… Vũ trụ 1214 nhé.”

Chúc Tri Hi ngẩng lên cười với anh: “Được.”

Thế là, trong Vũ trụ 1214, Phó Nhượng Di và Chúc Tri Hi cùng nhau mang chiếc hộp báu vật ra, rồi đặt một cây non lấp đi khoảng trống trên thảm cỏ. Chính xác hơn, đó là một cây tùng bách. 

“Tại sao lại trồng tùng bách?” Phó Nhượng Di rõ ràng biết câu trả lời, nhưng vẫn cố ý hỏi.

Chúc Tri Hi cũng cố tình không theo lẽ thường: “Vì tùng bách rất ngầu. Anh biết không? Cái cây trong bức ‘Đêm đầy sao’ của Van Gogh—Cái cây vươn cao gần như chạm tới bầu trời ấy—Nó chính là cây tùng bách đấy, tràn đầy sức sống biết bao.”

“Vậy sao?” Phó Nhượng Di cười nhẹ, khẽ nói: “Trước đây tôi không thích tùng bách lắm. Nhưng dạo gần đây, lúc đọc tài liệu, tôi biết được một ý nghĩa đặc biệt của nó, thế nên lại thấy cũng không tệ lắm.” 

“Ý nghĩa gì vậy?” Chúc Tri Hi hỏi.

Phó Nhượng Di không trả lời ngay. Trước đây, anh chỉ cảm thấy loại cây này thường được trồng cạnh nghĩa trang. Đôi khi ngửi thấy từ pheromone của chính mình, anh từng tự hỏi, ‘Phải chăng đây là hương vị gần với cái chết nhất?’

Mãi sau này, anh mới biết—Hóa ra cây tùng bách còn tượng trưng cho “sự bất tử”. 

Lần *****ên trong đời, anh nhận ra mình mê tín đến như thế.

“Giống như em nói đấy, cây xanh quanh năm, tràn đầy sức sống.” Phó Nhượng Di đáp qua loa lấy lệ: “Lúc nào tìm lại tài liệu đó, tôi gửi em xem.”

Rời khỏi vườn, Chúc Tri Hi nắm tay anh, đưa anh vòng qua bên hông căn nhà, đi vào một căn phòng kính. Bên trong có rất nhiều cây hoa, tựa như một khu nhà kính tuyệt đẹp. Đi qua từng tầng từng lớp hoa lan hồ điệp, đến trung tâm, Phó Nhượng Di mới phát hiện—Ba Chúc và Chúc Tắc Nhiên đều ở trong đó.

Ngoài ra, trong phòng còn đặt một bức ảnh lớn, khung vàng lấp lánh, nổi bật giữa những đóa hoa diễm lệ. Người trong ảnh cười tươi rạng rỡ, nụ cười rực sáng như ánh mặt trời, thực sự rất giống Chúc Tri Hi.

Ba Chúc quay lại nhìn anh, nụ cười hiền từ: “Nhượng Di, đến gặp mẹ đi con.” 

Chúc Tắc Nhiên cũng đưa cho anh một nén nhang đã đốt sẵn, quay đầu lại cười nói: “Mẹ, đây là thằng nhóc đã câu mất Chúc Tri Hi nhà mình đấy.” 

“Mẹ đừng nghe anh ấy nói bậy!” Chúc Tri Hi lập tức phản bác.

Lúc đứng dậy, ba Chúc thậm chí còn ôm lấy anh, vỗ nhẹ lên vai anh, như một người cha già.

“Sau này, nhớ thường xuyên về nhà cùng Tiểu Hi nhé.”

Vào khoảnh khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới, Phó Nhượng Di nhận lại được một chiếc hộp đã đánh mất nhiều năm, một bức thư đến từ thế giới khác, một căn nhà kính đẹp đến mức không chân thực, mọi thứ đều như một câu chuyện cổ tích. Câu chuyện cổ tích bắt đầu từ việc anh rơi vào hang thỏ, rồi bắt được một chú thỏ con.

Mơ màng trong giây lát, anh nghĩ—Dù đây là mơ cũng tốt. Vì ngay cả trong mơ, anh cũng không thể mơ thấy một giấc mơ đẹp đến thế này. 

Sau khi xúc động qua đi, Phó Nhượng Di bắt đầu cảm thấy… lúng túng. So với những bất ngờ được Chúc Tri Hi sắp đặt một cách tỉ mỉ, món quà của anh lại có vẻ quá đỗi tầm thường.

Dù rằng, để chuẩn bị nó, anh đã dành rất nhiều thời gian, dốc hết tâm huyết. Tựa như ngay từ đầu, trong lòng anh đã có một nỗi sợ vô hình—Sợ rằng Chúc Tri Hi sẽ không thích, sợ rằng cậu ấy sẽ không hài lòng. Vì thế, anh đã chuẩn bị hết món quà này đến món quà khác, nghĩ rằng: ‘Chắc chắn trong số đó sẽ có thứ cậu ấy thích.’

Nhưng Chúc Tri Hi chưa từng đòi hỏi gì từ anh. Sau khi về đến phòng, cậu cứ lải nhải suốt, tìm quần áo ngủ phù hợp cho anh, lại hỏi anh có muốn tắm bồn không, cậu có rất nhiều bom tắm. 

“Hay là… anh cứ tắm qua loa thôi?”

Chúc Tri Hi vậy mà cũng có lúc ấp úng. 

Ma xui quỷ khiến thế nào, Phó Nhượng Di vẫn mở lời: “Thực ra tôi cũng chuẩn bị quà cho cậu.” 

Chúc Tri Hi sững sờ, đôi mắt nhìn anh dần dần mở to. Mấy giây sau, cậu lại mím môi cười: “Thật á? Tôi cũng có quà sao?”

“Nhưng mà không được tốt như của cậu, chỉ là một thứ rất bình thường thôi.”

Trên đời này, sẽ không có món quà nào tốt hơn cả. Phó Nhượng Di chắc chắn như vậy. 

“Ai nói?” Chúc Tri Hi đến gần, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh, “Là quà anh tặng cho tôi, vậy quyền nhận xét phải là của tôi mới đúng. Mau cho tôi xem đi!”

Phó Nhượng Di đành phải thỏa hiệp, lấy ra một món đồ rất nhỏ, đưa cho cậu. 

Chúc Tri Hi nhìn nó, hơi bất ngờ: “USB?”

“Tôi…tôi thấy cậu lúc nào cũng bận bịu với công việc ở Viện bảo tàng, có vẻ rất vất vả, nên tôi đã tìm Phó giám đốc Chu, xin toàn bộ tư liệu về triển lãm mà cậu đang làm, cùng các bộ sưu tập cổ vật. Tôi đã chú thích đầy đủ thông tin từng cổ vật, từ bối cảnh lịch sử, triều đại đến thời gian khai quật.” 

“Ngoài ra, tôi còn dựa trên tài liệu và các nguồn tham khảo khác, kết hợp với phần tóm tắt cậu tự viết, soạn sẵn xong phần giới thiệu và chú thích, tiện sắp xếp lại trình tự hợp lý hơn, để cậu có thể trực tiếp dùng luôn. Đồng thời…từ góc độ khảo cổ học, trước mắt tôi cũng đã thay cậu chỉnh sửa lại một số lỗi nhỏ. Tôi thấy trong phần ghi chú của cậu có rất nhiều dấu chấm hỏi, nên đã giúp cậu giải đáp từng cái một, chắc là không bị bỏ sót cái gì.”

Phó Nhượng Di nói xong liền bổ sung thêm: “Không phải can thiệp vào công việc của cậu, tôi chỉ nghĩ nếu làm như vậy, các công đoạn sau của cậu sẽ trở nên dễ dàng hơn.”

Trời ạ.

Chúc Tri Hi nhìn chằm chằm vào chiếc USB nhỏ bé kia, thực sự không biết nên nói gì. Phó Nhượng Di giống như đã lặng lẽ mở ra một Viện bảo tàng thực sự dành riêng cho cậu, chỉ dành cho một mình cậu. Vì cậu mà giải đáp thắc mắc, vì cậu mà dọn sẵn con đường phía trước. 

Những thứ này là do một mình anh làm, phải mất bao lâu mới xong chứ?

“Đây là món quà bình thường mà anh nói sao?”Chúc Tri Hi ôm chầm lấy anh, “Ngày nào tôi cũng sầu muốn chết vì chuyện này, anh không biết nó quan trọng với tôi đến nhường nào đâu.”

Đây có lẽ cũng sẽ là triển lãm cuối cùng trong cuộc đời em. 

“Thực ra… đây mới chỉ là món quà *****ên.” Phó Nhượng Di nói, giọng rất nhỏ, “Vẫn còn hai món nữa…”

“Còn nữa?” Chúc Tri Hi ngẩng đầu lên.

Giống như một phép màu, Phó Nhượng Di lấy ra món quà thứ hai. Đây là món anh tìm kiếm khắp nơi một thời gian trước, cuối cùng cũng tìm được cửa tiệm để đặt làm. 

Hộp quà nhỏ, vuông vắn, được gói rất đẹp, thắt một chiếc nơ lụa bươm bướm xinh xắn. Chúc Tri Hi đã nhận được không biết bao nhiêu món quà trong đời, nhưng khi mở hộp, cậu vẫn cảm thấy hồi hộp đến lạ. 

“Nến thơm?” Chúc Tri Hi nhìn anh, chớp mắt.

Phó Nhượng Di gật đầu: “Là tôi đặt làm.” Nói rồi, anh lấy từ túi ra một chiếc bật lửa màu bạc, đưa cho Chúc Tri Hi, “Muốn thử đốt luôn bây giờ không?”

“Bây giờ á? Nhưng tôi vừa mới nhận mà.” Chúc Tri Hi ôm viên nến tròn trịa, trắng muốt như quả cầu tuyết, nhíu mày, “Tôi hơi tiếc.”

Phó Nhượng Di hít sâu một hơi, ngón tay lướt nhẹ trên chiếc bật lửa, bật ra rồi lại đóng lại. 

Cuối cùng, anh cũng chịu thừa nhận. Giọng anh thấp đến mức gần như không thể nghe thấy: “Đây là nến thơm mô phỏng mùi pheromone của tôi.”

Chúc Tri Hi chết lặng tại chỗ, đôi mắt trong veo của cậu phản chiếu sự căng thẳng, mong đợi và lo lắng của Phó Nhượng Di. 

“Pheromone…”

“Đừng tiếc, nếu cậu thích, tôi có thể làm thêm.” Giọng của Phó Nhượng Di càng lúc càng nhỏ, cho đến khi chiếc bật lửa bị cướp mất, cả chính anh cũng bị kéo xuống, bị ép phải ngồi xuống tấm thảm lông xù cùng Chúc Tri Hi.

Tách!

Ngọn lửa bùng lên, nhảy múa trên sợi bấc hồng nhạt, phản chiếu trong lòng bàn tay, cũng chiếu sáng hai khuôn mặt đang kề sát nhau.

Mùi hương vẫn chưa kịp lan tỏa, nhưng khóe mắt của Chúc Tri Hi đã đỏ hoe.Hóa ra, khi một người cảm thấy hạnh phúc, thật sự sẽ rơi nước mắt.

Cậu cố gắng dùng lời nói đùa để nén đi những giọt nước mắt đang chực trào: “Phó Nhượng Di, anh đang phát sáng đấy.”

Tí tách.

Phó Nhượng Di nhìn chằm chằm giọt sáp nến màu trắng sữa vừa rơi xuống, khẽ trả lời.

“Tôi đang tan chảy.”

________________________

【Tác giả có lời muốn nói】

Vẫn còn một món quà nữa nhé! 🎁

Xin lỗi mọi người, hai ngày nay tôi bận quá nên đăng chậm, xin lỗi xin lỗi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...