Người Việt Nam Tại Dị Giới
Chương 12: May Mắn.
Nội tâm Trần Nguyên thì rất khẩn trương, hận không thể đi lên hô hoán một xà một ưng kia bem mãnh liệt hơn chút nữa, hai tên này càng câu kéo lâu thì đám ma thú sẽ nhanh chóng đánh hơi theo mùi máu mà mò tới, lúc đó thì số chó mực luôn, có khi còn vỡ cả mồm với đám ma thú đó nữa. Huyền Ưng bỗng dưng lao xuống ý đồ quắp Thanh Huyết Xà lên, lên trên trời rồi thì Thanh HUyết Xà chỉ còn nước im lặng mà vô mồm Huyền Ưng nhưng Thanh Huyết Xà sao có thể cho nó thành công, nó mạnh mẽ há miệng ra, gắt gao kiềm chế Huyền Ưng, không cho nó cơ hội. Dây dưa như thế, một xà một ưng, cả hai đều hung ác cắn mổ nhau, choảng nhau ngày càng kịch liệt. Năm phút đồng hồ qua đi, ngay thời điểm này Trần Nguyên có thể cảm ứng được hiện tại cả hai con ma thú đều đã là nỏ mạnh hết đà, chiến đấu sớm đã không bằng trước kia, tuy nhiên hiện tại Trần Nguyên vẫn chưa tính là sẽ xuất hiện, nói giỡn sao, hai con hàng này tuy đã nỏ mạnh hết đà, nhưng mình vẫn đếchphải là đối thủ, nếu mình mà thò đầu ra lúc này, không chừng hai con này sẽ tiêu diệt mình trước. Cho nên lúc này vẫn phải nhẫn nại. Quả nhiên một rắn một ưng kia tuy đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng sức chiến đấu bạo phát ra vẫn kinh người không thôi, tuyệt đối vượt qua Đấu Linh sáu sao. Sáu phút đồng hồ đi qua, cả hai vẫn còn hăng say đập nhau, lúc này lông vũ toàn thân Huyền Ưng đã mất hơn phân nửa, sớm đã không còn đệp troai như lúc trước nữa rồi, một chân cũng đi cà nhắc, mà Thanh Huyết xà cũng chả khá hơn chút nào, toàn thân đầy thương tích, trầy da tróc vảy tùm lum. Lại qua một phút đồng hồ, một xà một ưng kia vẫn mắt to trừng đôi mắt nhỏ, khí tức càng lúc càng yếu, rốt cục yên lòng, Trần Nguyên nhẹ nhàng và từ tốn lập tức đi tới phía trước hai con hàng kia. Trần Nguyên vừa đi tới, ánh mắt một rắn một ưng lập tức đại biến, mà con Huyền Ưng kia lại uy hiếp, trừng mắt nhìn hắn một cái. Trần nguyên không khỏi nở nụ cười, thằng này, hiện tại cũng sắp chết rồi, rõ ràng còn dám trừng mắt với mình, đây là muốn chết sớm hơn sao. Huyền Ưng biết kiểu nào cũng chết liền được ăn cả ngã về không mạnh mẽ hướng về hai mắt Trần Nguyên chọc tới. -“Phá Không Quyền!” Trần Nguyên không nói không rằng vận đấu khí màu cam đấm về phía Huyền Ưng. -“Phá Không Quyền!” Trần Nguyên không nói không rằng vận đấu khí màu cam đấm về phía Huyền Ưng. -“Xoẹt” một đạo quyền ảnh phá không khí, quyền kình khủng bố từ từ thâm nhập vào mỏ Huyền Ưng, chỉ có khi tiếp xúc thì mới biết được rốt cuộc nó đáng sợ và biến thái như thế nào. -“Bùm.” Trên đầu Huyền Ưng xuất hiện một cái lỗ máu thật sâu, xương mỏ cứng cũng bị nát bấy. -“Nhiệm vụ hoàn thành, một viên nhiệm vụ bảo thạch cấp B..... Đề thăng thực lực lên tám sao.....” Một sức mạnh khổng lồ không gì sánh được trong nháy mắt từ bốn phương tám hướng vọt tới, một ánh sáng đỏ từ trong bắn vào trong người, sau đó toàn thân phảng phất như tràn đầy sức mạnh, đấu khí bắt đầu mạnh mẽ tràn vào cơ thể Trần Nguyên.... Điều này khiến cho Trần Nguyên không thể không lập tức dừng mọi động tác, ngồi khoanh chân bắt đầu tu luyện, nhưng trong lúc đang ngồi mới cảm thấy năng lượng và cơ thể phảng phất không giống như bị khống chế, trực tiếp bắt đầu tự hành vận chuyển, tốc độ nhanh kinh người..... Mắt thường cũng có thể thấy bắt đầu hồi phục nhanh chóng, toàn thân chìm trong ánh sáng màu hồng, toàn thân thư thái khiến Trần Nguyên gần như phát ra tiếng rên rỉ. Không biết qua bao lâu, tầm mấy chục phút, Trần Nguyên mới cảm thấy năng lượng cơ thể mình bắt đầu dừng vận chuyển điên cuồng, còn đấu khi ở đan điền của mình lại hình thành đấu khí màu vàng đất, mặc dù còn rất nhỏ và khá mờ, nhưng lại đã hình thành hơn nữa bắt đầu tự chủ quay tròn, căn bản không cần Trần Nguyên phải tự mình vận chuyển, không ngừng tự hấp thụ đấu khí nguyên tố xung quanh, không cần điều khiển, tự chủ vận chuyển, tốc độ tu luyện cũng không chậm bao nhiêu so với tự thân tu luyện, điều này khiến Trần Nguyên rất là kinh ngạc. Đương nhiên chủ yếu là Trần Nguyên cảm thấy rõ ràng cơ thể mình phảng phất mạnh lên mấy lần, toàn thân tràn đầy năng lượng, điều này khiến hắn trong lòng vui vẻ thoải mái. -“Nhóc con, nhanh nhanh, phía gốc cây to to kia có báu vật.” Sói ca thúc dục Trần Nguyên. Trần Nguyên nhanh chóng lần mò theo chỉ dẫn của Sói ca đi tới dưới gốc cây. “Nhanh nhanh đào lên, mau mau nào.” Sói ca hối hả thúc dục, giọng nói rất khẩn trương. ………………………………….. ………………………………….. -“Hai củ Âm Dương Huyết Sâm! Số ngươi hên thật đấy nhóc con! CMN chứ số chó mực như ngươi cuối cùng cũng có lúc hên nhể!” Sói ca cười hềnh hệch lải nhải bên tai Trần Nguyên. “Nhưng rất tiếc ngươi méo có số hưởng rồi, cái này chỉ dành cho con ma thú đang hấp hối đằng kia thôi. Vì món này phải vô Đấu Vương mới sử dụng được, món này chủ yếu dùng để bồi bổ kinh mạch và huyết khí, giúp cho một Đấu Vương gia tăng tuổi thọ và có khả năng đột phá vào Đấu Hoàng bất kể cấp bậc. Còn nếu đưa cho nó thì có thể giúp nó trực tiếp đột phá vào cấp bảy.” Sói ca làm ra vẻ thông thái. -“Thế hỏi ngươi nhé! Nếu ngon như ngươi nói sao méo con nào vô giành trước đi.” Trần Nguyên cầm một củ cất vào hình xăm (hình xăm trên tay cũng là một không gian giới chỉ) một củ đưa cho Huyết Thanh Xà, không hiểu vì sao hắn có cảm giác thân thuộc với con ma thú này. - “Ngươi muốn Âm Dương Huyết Sâm này?” Thanh Huyết Xà gật nhẹ đầu.. - “Tốt, ngươi đã muốn, vậy cho ngươi.” Trần Nguyên đem củ sâm trong tay đút cho Thanh Huyết xà. Thanh Huyết Xà ăn Âm Dương Huyết Sâm, toàn thân bắt đầu lắc lư, thời gian dần qua phát ra quang mang bạch sắc, tia sáng này sau đó biến thành một quang kén cực lớn, đem Thanh Huyết Xà hoàn toàn bao bọc lại bên trong. - “Tăng cấp rồi.” Trần Nguyên ngạc nhiên. Mắt thấy Thanh Huyết Xà tiến giai chỉ sợ còn cần một khoảng thời gian dài, thôi thì mình đi nhìn xem mấy thứ vừa đạt được a. Ma hạch phong hệ cấp sáu, hai cánh của Huyền Ưng, móng vuốt, máu thịt…. Nhìn cảnh đống đồ trước mặt, Trần Nguyên bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhớ tới một việc, bèn thấp giọng hỏi: Nhìn cảnh đống đồ trước mặt, Trần Nguyên bỗng nhiên trong lòng khẽ động, nhớ tới một việc, bèn thấp giọng hỏi: -"Đúng rồi, Sói ca, lúc trước không phải ngươi nói, bất luận là cái gì chỉ cần là có giá trị đều có thể từ nơi ngươi trao đổi điểm giao dịch phải không? Kể cả ma hạch và thú hồn?" -“Ma hạch? Thứ quỷ này ta cũng không dùng để làm gì, a, nếu như ngươi có, ta khuyên ngươi nên dùng để đổi lấy kim tệ, cơ mà..... Có điều này ta phải nhắc cho ngươi biết, bây giờ không phải là thời kì thượng cổ ma pháp văn minh, mà ma hạch cũng không còn quan trọng nữa, rất ít người yêu thích thứ này, thật chẳng đáng bao nhiêu tiền, chỗ đổi điểm giao dịch của ta, ngay cả một điểm cũng không đến..... Ta mới không cần..... Trừ phi là ma hạch của cao cấp ma thú hoặc cũng gần như vậy.” Sói ca nghe xong lời của Trần Nguyên liền khinh thường nói. Dừng lại một chút, Sói ca lần thứ hai lại mở miệng nói: -“Về phần giá của hồn thú...... Ngươi không cần phải lo lắng, có thể cân nhắc một chút, bất quá ngươi cũng không nên hy vọng quá nhiều, khi người vừa giết chết ma thú ta đều có thể tự động hấp thụ thú hồn, ma thú cấp một ta cho ngươi một điểm giao dịch điểm, cấp hai là năm điểm, cấp ba là năm mươi điểm, ma thú cấp bốn là năm trăm điểm..... cấp năm ma thú..... một ngàn điểm......” -“Sao lại rẻ như vậy? Ngươi không phải nói hồn phách đều rất quý sao?” Sói ca có thể tự động hấp thụ hồn phách sau khi chết là chuyện mà Trần Nguyên cũng biết, Trần Nguyên bất ngờ bởi vì giá cả lại rẻ đến như vậy.. -"Đương nhiên là như vậy, thế nhưng ta thứ ta nói chính là của nhân loại, nhân loại là linh hồn hoàn mỹ nhất, bởi vì nhân loại sở hữu suy nghĩ và cảm giác, con người sở hữu hỉ nộ ái ố và tình cảm , do đó mà hồn phách con người rất đáng giá, mỗi một hồn phách có thể đổi được mười điểm giao dịch, thế nhưng những ma thú lại không giống như vậy, bọn nó căn bản không có trí tuệ, nhiều nhất cũng chỉ là dã thú mà thôi, linh hồn của chúng không hoàn mỹ, căn bản đổi không được bao nhiêu điểm giao dịch, chỉ cần là cao cấp ma thú, đã sống lâu năm và tiến hóa mới có thể có trí tuệ giống con người, linh hồn của bọn chúng rất đáng giá, mà ma thú muốn giống như vậy đều là cấp bảy, tám, rất ít khi xuất hiện, ta dựa theo phương thức mỗi cấp tăng dần, cho ngươi biết điểm giao dịch, cấp bốn ma thú ta cho ngươi năm trăm điểm, vậy mà nhóc con ngươi còn nói là ít? Ngươi đúng là một tên tham lam mà …..” Sói ca oán hận trả lời lại Trần Nguyên. Số từ: 1874
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương