Chương 705
Trần Nam Phương kinh ngạc đến mức không kịp phản ứng lại!
Cô đang được cầu hôn sao?
“Không nên kinh ngạc như vậy chứ?”
Lý Giản Đạt giơ tay cốc đầu Trần Nam Phương, bĩu môi nói: “Trông tôi tệ lắm hả?”
Cô nhanh chóng định thần lại, đỏ mặt lùi lại một bước: ‘Tôi, tôi không có ý đó, tôi chỉ nghĩ chúng ta vẫn chưa thực sự quen thuộc với nhau.”
“Cưới tôi đi rồi sẽ quen.” Anh ta coi như đó là điều hiển nhiên.
Khóe miệng Trần Nam Phương giật giật, thật sự không bắt được sóng não của người này, vẻ mặt kìm nén nói: “Tôi nghĩ bé Thiên rất thông minh, thằng bé sẽ không muốn chúng ta trở nên như thế này đâu, vì bé luôn mong mẹ ruột của mình quay về mà.”
Không đợi Lý Giản Đạt đáp lại, cô dợm chân chuẩn bị bước đi, đoạn bình thản nói: “Đi thôi, sau này đừng nhắc tới nữa.”
Anh ta cau mày nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Nam Phương, người phụ nữ này vẫn cố chấp như ba năm trước.
Nhưng… đã thế thì anh ta càng thích.
“Nam Phương! Nam Phương, chờ tớ với!” Đỗ Thanh Hoa vội vàng chạy tới, thở phì phò: “Cậu đi nhanh quái”
“Cậu… Trần Nam Phương vô thức nhìn về phía sau cô ấy, vẫn không thấy bóng dáng Hà Minh Viễn, trong lòng cảm thấy mất mát khó tả: “Xin lỗi cậu nha.”
“Không cần xin lỗi đâu!” Đỗ Thanh Hoa tùy ý xua tay: “Tớ chỉ chậm chân một chút thôi, cậu đừng hòng bỏ tớ lại.”
“Chẳng lẽ cô định theo chúng tôi về Thâm Thành à?” Lý Giản Đạt xen vào, khó chịu vì từ đâu nhảy ra một cái bóng đèn sáng trưng.
Đỗ Thanh Hoa chớp chớp mắt hạnh: “Có vấn đề gì sao? Tôi là bạn thân nhất của Nam Phương mài”
“Vậy thì đi thôi.” Trân Nam Phương cảm thấy khá an tâm, thứ nhất cô không cần ở chung phòng trai đơn gái chiếc với Lý Giản Đạt nữa, thứ hai cô còn có thể hỏi chút chuyện trước đó từ Đồ Thanh Hoa.
“Tớ biết là trong lòng Nam Phương cậu luôn luôn nhớ đến tớ mài!” Cô gái nọ đang rất vui vẻ.
Còn người đàn ông nào đó thì giận tím mặt, sờ sờ mũi rồi chậm chạp theo sau, tự nhủ có cần tìm cách khác không nhỉ?
“Trước đây cũng không ngờ củi gạo dầu muối lại tốt như vậy!”
Đỗ Thanh Hoa quay đầu lại, hất cằm lên: “Anh muốn nói chuyện với chúng tôi hả? Muốn nói gì thì nói đi, không thì đừng đổ cho chúng tôi bơ anhI”
Người đàn ông nào đó: ..’ Đã bị xem nhẹ rồi còn đâu!
Bị từ chối lời cầu hôn rồi còn gì!
Trở lại Thâm Thành, Trần Nam Phương phát hiện bé Thiên không có ở nhà, chuyện này khiến cô rất lo lắng.
“Làm sao đây? Có cần gọi cảnh sát không?” Cô có chút lúng túng, đi tới đi lui, ân hận nói: “Tôi không nên bỏ mặc thăng bé như vậy, là lỗi của tôi.”
Lý Giản Đạt cũng không đỡ hơn là bao: “Nó sẽ không sao đâu.”