Chương 710
Hà Minh Viên không để cậu bé nói xong, trực tiếp đem công lao ghi tạc trên người mình ..
Lúc này Trần Nam Phương mới nhìn đến người nào đó, trên mặt hiện lên vẻ không được tự nhiên, tức giận, cũng có cảm kích.
“Mẹ…
Bé Thiên muốn mở miệng vạch trần Hà Minh Viễn, anh lại xoay người bế cậu bé lên, trong lúc đó anh nói nhỏ bên tai cậu bé: “Vạch trân chú, chú sẽ nói cháu đánh cắp cơ mật của công ty chú, cho cảnh sát bắt cháu, đến lúc đó xem xem mẹ cháu có thất vọng không?”
Cậu bé trừng to mắt đen, đảo vài vòng, cậu bé không thể để cho cảnh sát bắt mình được.
Cậu bé không có tên trong hộ khẩu!
Trần Nam Phương không biết hai người đang ra ám hiệu, nghĩ rằng bé Thiên kêu cô chẳng qua cũng chỉ vì uất ức, cũng coi như tin lời nói của Hà Minh Viễn, mở miệng nói tiếng cảm ơn.
“Không mời tôi vào trong ngồi sao?”
Thật ra cô cũng không muốn, nghĩ đến bọn họ dây dưa qua lại, còn có tình cảnh có lý nhưng không rõ như bây giờ, cô lập tức thấy nhức đầu nhức óc.
“Tôi thật sự không liên quan gì đến Châu Cẩm Ngọc.” Hà Minh Viễn khẩn cấp gấp gáp muốn thanh minh cho chính mình: “Tôi cũng không biết cô ta làm ra việc này!”
“Sao có thể không biết?” Trần Nam Phương không tin lời này: “Ngay cả nhà tôi anh cũng có thể tìm được rất nhanh, chẳng lẽ người dưới mí mắt anh mà anh cũng trông không được?”
Không muốn trông đến thì thôi, dung túng thì cũng thôi.
“Toàn bộ tinh thân và sức lực của anh đều dùng để tìm em, Nam Phương.”
Đáy lòng Trân Nam Phương cứ như vậy bị Hà Minh Viễn trêu chọc.
Thật ấm áp.
“Khu khụ!” Bé Thiên bỗng ho khan: “Mẹ ơi, con đói.”
Nói xong liền giả bộ để được Nam Phương ôm.
“Không được lộn xôn.” Hà Minh Viễn không vui, không nói đến chuyện cắt ngang việc anh giao lưu tình cảm với Nam Phương, còn muốn làm cô mệt: “Con nhìn mẹ con gầy như vậy, không ôm nổi con.”
Hu hu.
Khuôn mặt bụ bẫm của bé Thiên nhăn lại, bé lại bị chê mập rồi.
Lúc này Lý Giản Đạt và Đỗ Thanh Hoa đến, người đằng sau không nói gì, bình tĩnh suy nghĩ lại thì cô biết Hà Minh Viễn không có quan hệ gì với Châu Cẩm Ngọc.
Nhưng Giản Đạt lại không nghĩ như vậy: ‘Cậu ba nhà họ Hà đúng là có năng lực biện hộ không tâm thường! Luyện ở đâu vậy?”
Sau đó ‘cướp’ đi bé Thiên, còn thân thiết gọi một tiếng “con trai.”
Trần Nam Phương tự nhiên đem điều này liên hệ tới Châu Cẩm Ngọc, thái độ lại xa cách trở lại, có điều trước khi cô mở miệng, Hà Minh Viễn đã nói trước.
“Em lại muốn đi nấu cơm sao?” Đôi mắt phượng của anh khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Có vấn đề gì sao?” Trần Nam Phương võ võ má, bé Thiên nói bé đói bụng, cũng không được để con đói được.
Nhưng trong mắt Hà Minh Viễn, là cô muốn cho Lý Giản Đạt một bậc thang đi xuống, điều này khiến anh khó chịu, dứt khoát trực tiếp đi vào nhà bếp.
“Này, anh làm gì vậy?”