Chương 713
Chờ sau khi hai người ra ngoài, liền phát hiện Đỗ Thanh Hoa đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đáy mắt đang giấu ý cười, mà Hà Minh Viễn sâu xa đứng trước cửa sổ, Lý Giản Đạt cũng không còn bộ dáng nhàn nhã như trước.
“Làm sao vậy?” Trần Nam Phương dùng ánh mắt hỏi Đỗ Thanh Hoa.
“Nam Phương có ăn cơm không?
Nếu không ăn chúng ta liền xem kịch câm, nhìn thôi cũng đủ no.”
Lý Giản Đạt trợn trắng mắt, đi đến trước bàn ăn, dửng dưng ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa chuẩn bị ăn cơm: “Não cô có phải không bình thường hay không? Sức tưởng tượng dồi dào quá đúng không?”
“Anh mới không bình thường!” Đỗ Thanh Hoa không vui trừng mắt anh ta: “Có chút tự giác nào của người làm khách không hả, chủ nhà còn chưa ngồi xuống, anh đã ngồi rồi?”
“Đây là nhà của tôi!” Giọng Lý Giản Đạt tự giác cất cao ba độ, anh ta cũng không hiểu được vì sao, chỉ là cảm thấy khoảng thời gian trước không bị quấy rầy tốt biết bao.
Hà Minh Viễn rất thông minh, từ †rong câu nói của Đỗ Thanh Hoa nghe ra điều quan trọng nhất!
Trần Nam Phương với Lý Giản Đạt hẳn không phải là vợ chồng, ít nhất không phải yêu thương lẫn nhau!
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Không biết là có phải bởi vì đoán được điều này, anh cũng đi đến trước bàn ăn, còn muốn kéo Trần Nam Phương lại đây: “Em rất gầy rồi, cần bồi bổ thêm.”
“Mẹ, cho mẹ cái chân gà bự nè!” Bé Thiên cũng tranh thể hiện.
Điều này làm cho Lý Giản Đạt nháy mắt đen mặt, cảm giác chính anh ta là người thừa, cảm giác vô cùng mãnh liệt!
Mà anh ta đã quên, anh ta quả thật là người dư thừa kia. Sau khi ăn cơm chiều, Hà Minh Viễn không để Trần Nam Phương rửa chén bát, lôi cô đi ra ngoài nói chuyện.
“Cậu ba có chuyện gì sao?” Cô không được tự nhiên mở miệng, trong lòng nhớ đến chuyện của bé Thiên.
“Anh nghĩ em có chuyện muốn nói với anh.” Anh từng bước lại gần cô, khiến cho cơ thể hai người gần như dán chặt vào nhau.
Trần Nam Phương theo bản năng muốn lui ra phía sau, lại bị người nào đó bóp chặt eo: “Này!”
“Đừng đẩy anh ra, Nam Phương.” Hà Minh Viễn gần như cầu xin mở miệng, trời mới biết anh nhớ cô nhiều như thế nào!
Cô sửng sốt chớp mắt một cái, vẫn muốn đẩy anh ra, có điều chỉ là phí công dùng sức mà thôi, anh cũng không định buông tay.
“Anh… Tôi không có gì để nói với anh”
“Vừa rồi em nói có.”
“Bây giờ thì không có.”
“Vậy anh hỏi em trả lời.” Anh bá đạo chủ động Trân Nam Phương tự biết anh muốn hỏi cái gì, trong lòng thở dài một trận, thâm măng chính mình không có tiền đồ.
“Em và Lý Giản Đạt có quan hệ như thế nào?”
“Không… Cô vừa muốn mở miệng phủ nhận, lại dừng lại: ‘Anh nghĩ là như thế nào thì chính là như thế đó.”
“Được, anh hiểu rồi.”
… Hiểu được cái gì? Cô chưa nói gì mà?