Chương 720
“Ai đã cứu con vậy? Chúng ta phải cảm tạ người đói”
“À? Tôi cũng không biết. Từ lúc tôi bắt đầu có ý thức ở ký túc xá đại học K thì mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Trước giờ tôi cũng chưa gặp lại người quen nào, bạn bè đều là người mới.” Trân Nam Phương vấn cố ý không nói rõ ràng trước mặt Trịnh Hoàng Phong, cô định sau này có dịp sẽ hỏi cho ra nhẽ.
Đột nhiên cô có cảm giác cánh tay mình được ai đó mạnh mẽ nắm lấy.
Cô quay đầu nhìn sang, chỉ thấy đôi mắt Hà Minh Viễn vẫn sáng ngời kiên định như viên kim cương lấp lánh.
Cô chợt hiểu ra.
Cô đã gián tiếp cho anh câu trả lời về mối quan hệ của mình với bé Thiên và Lý Giản Đạt.
Quả nhiên người nọ hiểu chuyện, ngay lập tức ôm lấy cô ấy, mặc kệ còn có sự hiện diện của hai người khác.
“Anh biết rồi, anh biết rồi.” Anh thì thầm vào tai cô.
Trần Nam Phương chịu không nổi, đỏ mặt đẩy anh ra, cười với Đặng Mai Tuyết, ‘Dì đừng đau buồn vì chuyện quá khứ nữa mà hãy chăm sóc bản thân luôn khỏe mạnh nhé.”
“Dì nghe lời con, Nam Phương, dì và Minh Vũ nợ con một mạng.” Đặng Mai Tuyết lại rơi nước mắt: ‘Dì sẽ ráng sống tốt.”
“Tôi có đánh đổi cái gì sao?” Trần Nam Phương đang khó hiểu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một mảng tối om, nó như muốn nuốt chửng lấy cô, khiến cô rên lên một tiếng: ‘Ư…’ “Làm sao vậy?” Hà Minh Viễn căng thẳng, hai tay ôm cô run rẩy: ‘Em đau ở đâu?
“Đầu hơi đau.” Trần Nam Phương nhấn lên đầu: “Không sao đâu, em hết đau rồi.”
Đặng Mai Tuyết cũng lo lắng, quay đầu lại nói với Trịnh Hoàng Phong: “Phong mau gọi Bách đi con, gọi nó tới xem giúp Nam Phương!”
Sau đó lại ân cần hỏi han Trân Nam Phương: “Con làm sao mà đau đầu? Có phải bị thương không?”
Cô xua tay muốn nói gì đó trấn an mọi người, nhưng lại bị ánh mắt của Hà Minh Viễn ngăn lại.
Không đợi đến lúc bọn họ gọi điện cho Trịnh Hoàng Bách, anh ta và Đỗ Thanh Hoa đã tới. Anh ta chào hỏi Đặng Mai Tuyết trước, rồi mới chú ý đến Trần Nam Phương.
“Em thật sự không sao.” Cô có chút xấu hổ: “Phần lớn thời gian đều không đau.”
“Vậy đau khi nào?” Hà Minh Viễn vân luôn có thể chuẩn xác nắm được trọng điểm.
“Lúc nhớ lại chuyện cũ thì sẽ đau.”
Trân Nam Phương không giấu diếm: “Cho nên bình thường em không thể nhớ lại.”
“Không nhớ được thì không nhớ lại!”
Đỗ Thanh Hoa giữ chặt tay cô: “Thân thể của cậu là quan trọng nhất, những vấn đề khác đều không quan trọng, còn chuyện quá khứ tớ nói cho cậu!”
Thật ra trong lòng Đỗ Thanh Hoa suy nghĩ, quá khứ Trần Nam Phương đã trải qua rất nhiều chuyện, nhất là chuyện trước kia của gia đình họ Hà, còn có vừa mới bắt đầu thân quen với Hà Minh Viễn, không nhớ ra lại tốt.
“Đúng vậy, Nam Phương con nhất định phải khỏe mạnh.” Đặng Mai Tuyết cũng nói theo: “Chuyện khác từ từ nhớ là được.”
Trân Nam Phương gật đầu.
Lại ngồi trò chuyện thêm một lúc, Hà Minh Viên yêu cầu bọn họ đưa Đặng Mai Tuyết trở về: “Về sau đừng dẫn vặt dì Tuyết, nếu dì nhớ Nam Phương, con sẽ dẫn cô ấy qua thăm dì.”