Chương 724
“Nam Phương sao em có thể đối với một đứa bé không hề quen biết tốt như vậy?” Cố Hoàng Phong trầm ngâm.
Anh ta không thèm để ý thái độ của Nam Phương, tự mình nói: ‘Cùng anh về nước K được không? Đó mới là nơi thuộc về chúng ta! Trong hai năm qua chúng ta rất vui vẻ, chỉ có chúng ta.”
Nam Phương vừa định thoát ra khỏi vòng tay Trịnh Hoàng Phong liền cảm thấy cơ thể lỏng lẻo, anh ta bị người kéo đi rồi.
“Bố thật giỏi!” Bé Thiên vỗ tay hoan hô, không quên chạy tới bên cạnh Nam Phương, kéo lấy tay cô ấy an ủi: “Mẹ không sao chứ, bố đến cứu mẹ rồi.”
Nam Phương cùng bé Thiên lùi về sau hai bước, còn Trịnh Hoàng Phong thì nằm dưới đất ôm đầu gối, từng chữ gọi tên cô ấy.
Nhếch nhác biết baol “Mẹ chúng ta mau đi thôi” Bé Thiên kéo tay cô.
Mặc dù cô ấy không rõ lí do gì khiến Trịnh Hoàng Phong đau lòng, nhưng cũng không thể nhìn nổi bộ dạng này của anh ta, hơn nữa cô cũng cảm thấy quan hệ của họ không nên trở thành như vậy, mỗi khi nghĩ tới đầu lại đau.
“Làm sao? Không nỡ rời đi” Lí Giản Đạt ánh mắt tà ác nhìn qua: “Vẫn còn tốt như vậy.”
Do đầu của Nam Phương đau âm ỷ nên cô không hề phát hiện ra ẩn ý trong lời nó của Lí Giản Đạt.
“Anh ta như vậy là sao đây? Mau gọi xe cứu thương đi.” Vừa nói vừa lôi điện thoại ra.
Không đợi cô ấy gọi, Trịnh Hoàng Bách xuất hiện, anh ta kinh ngạc kêu lên “Anh, Anh bị sao vậy!”
“Chị dâu?” Anh ta nhìn thấy Nam Phương, trong mắt là cảm xúc lẫn lộn.
“Tôi cũng không biết, anh ta đột nhiên bị đau.” Cô thành thật nói, thực sự không phát hiện ra bé Thiên ở bên cạnh đã ngầm ra hiệu cho Trịnh Hoàng Phong màu đưa người đi bệnh viện “Vết thương nhỏ này cũng đáng quan tâm. Lí Giản Đạt mở miệng đầy vẻ chế nhạo.
“Anh là ai.’ Trịnh Hoàng Bách hùng dữ nhìn qua, đôi mắt đào hoa sáng rực: “Không phải anh chính là người làm anh tôi bị thương đấy chứ?”
“Là tôi thì sao?” Lí Giản Đạt không Sợ còn cố tình khiêu khích.
“Vết thương này của anh ta tôi có thể trị”
“Anh.” Nam Phương thực sự bị sốc: “Anh biết trị bệnh từ khi nào vậy.”
Cô ấy tuy rằng không hiểu rõ Lí Giản Đạt nhưng người biết y thuật có thể nghèo như vậy sao? Không cho được con mình một cuộc sống ổn định hơn sao?”
.. Đây là đâu?
” Chứng đau đầu của cô, tôi cũng có thể trị khỏi” Lí Giản Đạt ném ra một thông tin.
Nam Phương lúc đầu rất ngạc nhiên, sau đó thì trong lòng hoàn toàn không muốn hiểu những gì Lý Giản Đạt nói. Cô quay sang nhìn Trịnh Hoàng Bách và nói: ‘Mau chóng đưa anh trai của anh đến bệnh viện đi.”
“Em không tin tôi sao?”
Nhìn phản ứng mạnh mẽ của mọi người, Lý Giản Đạt sờ cằm, cô gái nhỏ này thật là…
Vừa nói, anh vừa bước tới, ngồi xổm trên mặt đất và nhét thứ gì đó vào miệng Trịnh Hoàng Phong. Tốc độ của anh ta quá nhanh khiến mọi người không ngờ tới, Trịnh Hoàng Bách lại không thể ngăn cản thành công, ánh mắt càng lúc càng tức giận: “Anh đã cho anh trai tôi ăn thứ gì vậy?”
“Không trả lời câu hỏi ngu ngốc của anh.” Lý Giản Đạt kiêu ngạo đứng lên, một tay nhét vào túi quần.
Ngay khi Trịnh Hoàng Bách định vươn tay tóm lấy Lý Giản Đạt, anh thấy Trịnh Hoàng Phong đang nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ.
“Sau một vài giây nữa, anh ta sẽ tự động ngồi dậy.”