Chương 735
Câu nói này dường như có chút hiệu quả, Hà Minh Viễn ngừng lại, ngơ ngác nhìn cô. “Em là Nam Phương.” anh nói một cách chắc nịch: ‘Là vợ của anh.”
Trái tim cô bất giác đập thật nhanh, thế nhưng cô vẫn cố gắng khống chế cảm xúc, dịu dàng khuyên nhủ: “Vậy thì anh phải nghe lời vợ mình chứ, có đúng không? Bây giờ nằm xuống đây nghỉ ngơi một chút nhé.”
Hà Minh Viễn bị dáng vẻ dịu dàng của người trước mặt làm cho thân thể trở nên căng thẳng.
Cô đến rồi, nhưng vẫn muốn rời đi sao?
Cô đến rồi, nhưng chỉ muốn anh nằm đây nghỉ ngơi một mình?
Không thể nào.
“Được rồi.’ Hà Minh Viễn gật đầu, cúi người nhanh chóng bế Nam Phương lên, đi thắng vào phòng ngủ.
“Này.” Nam Phương hoảng sợ đến nỗi hai tay ôm chặt lấy cổ Hà Minh Viễn: “Anh thả em xuống, em muốn để cho anh nghỉ ngơi.”
“Anh nghe lời vợ, nhưng vợ phải ngủ cùng anh.” Hà Minh Viễn nói như một lẽ đương nhiên.
Thả cô xuống giường, anh nằm đè lên người cô, đôi mắt sáng lấp lánh: “Nam Phương đã nói rồi, mãi mãi không rời xa anh mà.”
“Em… Nam Phương luống cuống không nhớ nổi gì, thật phiền phức: ‘Anh, anh nằm cho đàng hoàng lại đi.”
Hà Minh Viễn lắc đầu, cúi xuống vùi mặt vào cổ cô, giọng khàn khàn nói: “Anh không muốn nằm đàng hoàng, anh muốn em.”
“Em ở đây, em bảo đảm là em không đi đâu cả, ở đây đợi anh tỉnh dậy.”
“Nhưng anh vấn rất nhớ em.” Hà Minh Viễn hôn lên môi cô: “Nam Phương, đã ba năm rồi, hơn một nghìn ngày…”
Nói xong lại hôn xuống vai cô. Nam Phương sợ hãi đến nỗi cả người cứng đờ, không dám cử động: “Anh…anh vốn dĩ không có uống say đúng không?”
Tại sao giây phút này đây cô lại cảm thấy ánh mắt của anh tỉnh táo đến như thế.
“Anh không say, cũng không muốn say.’ Khóe môi Hà Minh Viễn hiện lên một nụ cười tà ác: ‘Không dễ dàng gì anh mới đợi được Nam Phương đến, anh phải cảm nhận rõ ràng một chút.”
Giây tiếp theo, động tác anh trở nên mạnh mẽ như vũ bão, rất nhanh đã làm cho Nam Phương phải đầu hàng, không còn sức lực để phản kháng nữa.
Đến khi tỉnh lại, Nam Phương cảm thấy toàn thân như muốn rã rời từng mảnh, đau nhức không chịu được.
“Khó chịu sao?” Âm thanh êm dịu như tiếng đàn vĩ cầm truyền đến bên tai.
Nam Phương sửng sốt, thì ra cả người cô đang nằm gọn trong lòng Hà Minh Viễn, mà đêm qua hai người vừa…
dây dưa cuồng nhiệt không ngừng nghỉ.
“Để anh xoa bóp giúp em một chút, lát nữa đi tắm bằng nước nóng sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”
Bàn tay thô ráp của anh nhẹ nhàng xoa bóp trên da thịt cô, khiến toàn thân cô run rẩy.
“Đừng.” Nam Phương nắm lấy tay Hà Minh Viễn, cất giọng cự tuyệt: ‘Em, em không sao, anh lo lắng quá rồi.”
Hai người họ từ khi nào có thể gần gũi với nhau đến như vậy?