Chương 751
“Chúng ta sẽ… Trịnh Hoàng Phong suýt chút nữa là nói ra, nhưng cuối cùng anh ta vấn kịp dừng lại: “Đến lúc đó em sẽ biết thôi, nhất định em sẽ thích chỗ đó.”
Nhưng anh ta lo lắng nhìn cô: “Em say sóng à?”
“Chóng mặt.” Trân Phương Nam nói dối: “Nếu không, em sẽ không ngủ lâu như vậy, dù sao em cũng đi cùng anh rồi, chúng ta không thể đổi sang phương tiện khác được sao?”
“Chỉ có thuyên mới có thể đến đó.”
Chỉ có con thuyền mới có thể đến đó?!
Trần Phương Nam cụp mắt suy nghĩ, chẳng lẽ nơi mà Trịnh Hoàng Phong định đưa cô đến là một hòn đảo nào sao?
Hay… Nước Canada?
Lúc còn ở Hàn Quốc, cô từng nghiên cứu bản đồ của Việt Nam. Thâm Thành thông với biển, nhưng hôm qua bọn họ ngồi xe đi trước, vậy thì có khả năng là Tạ Thành.
Mặc dù vùng ven biển Tạ Thành không phồn hoa như thành Thâm Thành, nhưng vấn có tàu thuyền ra nước ngoài, đặc biệt là nước Canada.
“Phương Nam, sao em không ăn?
Nghĩ gì vậy?” Trịnh Hoàng Phong lo lắng hỏi.
“Em lo lắng rằng Thanh Hoa sẽ không chịu được.” Cô nói nhẹ nhàng, cố gắng che giấu sự không ổn định trong lờng mình.
Anh ta đặt bát đũa xuống, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Thanh Hoa sẽ không đi cùng chúng ta.”
“Cái gì?!” Trân Phương Nam nhìn anh ta chăm chằm: “Tại sao lại không đưa Thanh Hoa đi cùng? Anh nói lời mà không giữ lời sao?”
“Hôm qua anh hứa mang Thanh Hoa theo là lo lắng cho vết thương của cô ấy. Nhưng sau đợt điều trị hôm qua, cô ấy đã đỡ hơn rất nhiều, vậy nên không cần phải theo chúng ta nữa.”
Cô không nói, nhưng thật ra hiểu được kế hoạch và sự tính toán của Trịnh Hoàng Phong. Mục đích của anh ta là chính cô, nên đương nhiên không thể mang Đỗ Thanh Hoa đi theo được, chưa kể sau này cô ấy còn có hôn ước với em trai anh ta.
Vậy thì cô phải nhanh chóng hành động, tốt nhất là trước đêm mai phải liên lạc được với thế giới bên ngoài, hoặc tự mình trốn đi.
“Em không vui sao?” Trịnh Hoàng Phong nắm lấy tay cô: “Phương Nam, Phương Nam, em đừng như vậy, về sau nếu em có nhớ Thanh Hoa, anh sẽ nghĩ cách giúp em.”
Trân Phương Nam nhướng mắt, cố gắng rút tay về, lạnh lùng nói: “Em hiểu rồi, lát nữa anh đưa Thanh Hoa đến đây để em xem vết thương của cô ấy.”
“Trân Phương Nam, đừng trách anh.” Anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò của cô, nhưng trong lòng rất kiên định.
Anh ta yêu cô ấy rất nhiều, anh ta muốn đưa cô rời đi vì không muốn cô ở nơi này rồi tiếp tục gánh chịu những tổn thương.
Anh ta không làm gì sai, tương lai anh sẽ làm cô tan chảy bằng tình yêu và hành động của mình!
Sau gần một tiếng đồng hồ, Trần Phương Nam nhìn thấy bạn của mình, Thanh Hoa, sắc mặt cô ấy tái nhợt.