Chương 761
Hơn nữa cô thật sự lo lắng cho Bé Thiên, làm sao có thể nghĩ đến chuyện khác, nào có giống cái người mặt dày nào đói “Phương Nam, em đang mắng anh sao?” Hà Minh Viễn nâng cằm cô, ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô: “Đợi khi chúng ta trở về Thâm Thành, em sẽ phải hối hận.”
“Ý của anh là?” Trần Phương Nam bị lời nói của anh làm cho giật mình: “Em đâu có mắng anh, em bị oan mà.”
“Thật sao? Trân Phương Nam không nghĩ anh da mặt dày sao?”
.. Không phải anh ấy có siêu năng lực đấy chứ? Làm sao có thể nghe được cả tiếng lòng của cô?
“Em xem, anh không đổ oan cho em mà.” Hà Minh Viễn gõ nhẹ vào mũi cô: “Anh đợi em hối hận rồi sẽ đến dỗ dành em.
Cái này không phải là mặt dày sao, còn dày hơn cả mặt tường nữa.
Lại qua một ngày, vết thương ở đầu của Đỗ Thanh Hoa đã tốt hơn một chút, bọn họ liền bay trở lại Thâm Thành.
Nhìn thấy Đỗ Thanh Hoa và Trịnh Hoàng Bách đã làm hòa. Trần Phương Nam mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ hành vi của Trịnh Hoàng Sơn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.
“Phương Nam, tớ và anh ấy không có chuyện gì, cậu đừng lo lắng.” Đỗ Thanh Hoa nói nhỏ bên cạnh cô: “Tối hôm qua là tớ cố ý đấy.”
“Hả?” Trần Phương Nam nhìn cô ấy chăm chằm, khó hiểu hỏi: “Anh ấy từ nhỏ đã không có tình thương của bạ, lại luôn coi trọng Trịnh Hoàng Sơn như ba của mình, nên tớ sợ rằng anh ấy không có nguyên tác.”
Cô nhìn bạn mình và gật đầu.
“Nhưng không sao, Trịnh Hoàng Sơn đã bị bắt, ông ta cũng không chỉ làm mỗi chuyện này, dù sao thì kẻ ác thì sẽ gặp phải quả báo.” Đỗ Thanh Hoa điềm tĩnh nói: “Trịnh Hoàng Phong đã bị Hà Minh Viễn tống ra nước ngoài rồi. Tớ nghĩ về sau anh ta cũng không muốn gặp lại cậu lần nữa.”
Trần Nam Phương không nói được gì cả. Dù không nhớ lại được, nhưng lần này Trịnh Hoàng Phong đã làm rất tốt.
Nhưng cô vẫn rất chán ghét anh ta nên không chịu đứng dậy.
Sạch sẽ như một đoạ tiên giáng trần vậy, cô không ăn được thức ăn được nấu chín ở nhân gian.
Chỉ mong thời gian sau này có thể giúp anh ta hoàn lương trở này. Từ nay về sau, cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ cảm thấy yên ổn.
“Nghĩ gì vậy?”
Đi chung với âm thanh đó là hành động xoa đầu cô.
Trân Nam Phương vừa ngẩng đầu lên thì đã ngay lập tức chạm phải đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn:”Khi nào anh mới đưa Thanh Hoa đi?”
Anh đi lại ngồi bên cạnh cô:”Nghe người ta bảo có kẻ đang ngồi đây thất thân phải không nhỉ…? Dù mọi người có cố nháy mắt ra hiệu hay ho khan người đó cũng không quan tâm.”
“Vậy à?” Trân Nam Phương xoay xoay cổ. Cô đã bỏ qua lời nhắc khéo của người bạn tốt rồi:b”Thế thì rất đáng đánh!”
Cô tính giả bộ lấy tay cốc vào đầu mình một cái nhẹ. Ai dè, tay của mình lại bị Hà Minh Viễn cầm lại!
“Làm gì vậy hả?” Giọng nói của anh đột nhiên lạnh lại hẳn: “Em không biết làm vậy dễ gây đau đầu à? “
“Có sao đâu! Em cũng có dùng sức của anh để đánh em đâu nhỉ…?” Câu nói của cô ấy có chút ẩn ý.