Chương 765
“Mẹ cũng rất thích con, vì vậy cho dù kết quả thế nào, con hãy cố gắng làm quen với chúng ta, được không?”
Bé Thiên gật đầu một cách trịnh trọng: “Con hiểu rồi.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì có một nhân viên kiểm tra đi vào rồi kính cẩn đưa báo cáo đến tay Hà Minh Viễn: ‘Cậu ba, đã có kết quả rồi.”
Trần Phương Nam lập tức quay người, trong nháy mắt, cô chợt nghe thấy bé Thiên nhẹ giọng nói một câu.
“Mẹ, con cũng yêu mẹ.”
Cô dừng lại, sững sờ nhìn cậu bé.
Sau đó cô vội vàng ôm cậu bé vào lòng một cách mạnh mẽ: ‘Mẹ biết, mẹ cũng yêu con. Về sau hai người chúng ta sẽ không còn phải xa nhau nữa.”
“Em không đến xem một chút sao?”
Một giọng nói khàn khàn mà ấm áp như ánh nắng mặt trời truyền tới: ‘Nam Nam.”
Trân Phương Nam buông bé Thiên ra rồi chậm rãi đi qua. Thật ra cô vừa muốn nhìn vừa không dám nhìn.
“Có chuyện gì vậy? Em đang sợ không bù đắp được cho anh nên muốn dỗ anh rồi hả?” Hà Minh Viễn đứng lên, đem hai bản báo cáo tới trước mặt cô.
Cô không muốn xem nhưng cuối cùng cô vẫn không thắng được sự tò mò của bản thân. Khi nhìn thấy kết quả thì chỉ trong nháy mắt, đôi mắt đẹp của cô trợn tròn.
Bé Thiên thật sự là con trai của cô.
Và cũng là con trai của Hà Minh Viên.
Mong muốn của cô đã trở thành hiện thực rồi.
“Con cũng muốn xem.” Bé Thiên nhảy lên để nhìn bản báo cáo.
Đột nhiên có người nào đó đưa tay ra, nâng cậu bé lên rồi ôm vào trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Có nhìn thấy không?”
“Con thật sự là… Hai cánh tay mập mạp của bé Thiên nắm chặt lấy cổ áo của Hà Minh Viễn. Lúc này chắc hẳn cậu bé đang rất hồi hộp: “Ba?”
“Nếu con vấn còn nghỉ ngờ sự chính xác của bản báo cáo này, chúng ta có thế kiểm tra lại một lần nữa.” Giọng nói lúc này của anh có vẻ không được tự nhiên.
Dù sao lúc Trần Phương Nam biến mất, anh cũng không biết cô đã mang thai. Ba năm trôi qua, tự nhiên lại có một đứa con trai mập mạp xuất hiện.
Cậu bé thật sự rất mập.
Trong đầu anh vừa nghĩ đến điều này, miệng cũng lập tức nói ra: ‘Lý Giản Đạt đã cho con ăn cái gì vậy?”
Khuôn mặt của cậu bé lập tức đỏ lên. Hai má đầy đặn của cậu bé phồng lên, cậu bé lại bị chê mập rồi.
“Hà Minh Viễn!” Trần Phương Nam lập tức muốn cướp lấy bé Thiên: “Sao lại có người ghét con trai mình như anh vậy chứ? Con trai mập mạp mới đáng yêu!”
“Em không được qua đây.” Anh ngăn cô lại rồi trực tiếp ôm lấy cái eo nhỏ của cô: “Có bản lĩnh qua đây cướp thằng bé, chi bằng em hãy ngồi suy nghĩ kỹ xem nên làm như thế nào để dỗ dành anh đi. Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em đâu.”