Người Vợ Bí Ẩn Lục Thiếu Gia
Chương 42: Nam Khê rơi xuống bể bơi (2)
Rất nhanh liền có các vệ sĩ của Lục gia nhảy xuống nước, Nam Khê hơi thở thoi thóp, được bọn họ vớt lên.
Vân Thư khi nghe được tiếng "Cứu mạng" liền chạy đến ngay lập tức, ra lệnh vệ sĩ sắp xếp người cho hợp lý ổn thoả.
Bởi vì toàn bộ sinh nhật hôm nay đều do một mình bà ấy sắp xếp, phía trước phía sau, bên trong bên ngoài, tất cả đều dựa vào một mình bà ấy.
Còn về Lục Minh Bác, cũng không có sớm đã bị mấy ả lẳng lơ bên ngoài hút mất hồn, đến cả sinh nhật ba mình cũng mất hút, còn nói đi ra ngoài nửa tiếng, kết quả một tiếng rồi cũng không có trở về.
Đúng rồi, Nam Khê.
Vân Thư nhìn quanh một vòng đại sảnh mới nhận ra tại sao không nhìn thấy Nam Khê.
Trong lòng bà hoảng loạn, tìm đến Lão Chu: "Lão Chu này, anh mau xem xem, Nam Khê ở đâu? Tôi không nhìn thấy con bé được một lúc rồi."
Ngay khi vừa nói xong, bà liền nhận ra được có điều gì đó không ổn.
Đừng có bảo là người vừa rơi xuống nước vừa rồi?
"Mau mau mau lão Chu, người vừa rơi xuống nước ở đâu? Sắp xếp ở đâu rồi?"
"Ở tầng trên."
Vân Thư lập tức giẫm giày cao gót điên cuồng chạy lên, Lão Chu đi theo phía sau: "Phu nhân, cô mang giày cao gót, chậm lại chút."
Đến được phòng, bà lao vào thật nhanh.
Khi nhìn thấy người nằm trên giường thật sự là Nam Khê, Vân Thư lập tức hoảng sợ, bà ngồi bên cạnh, vừa nắm lấy tay Nam Khê vừa gọi cô: " Nam Khê, tỉnh dậy, mau dậy đi!"
Nghe thấy tiếng gọi, Nam Khê chậm rãi mở mắt ra: "Mẹ, phía dưới nhiều khách lắm, mẹ lên thế này."
"Hài tử ngốc, chuyện rơi xuống nước nghiêm trọng như vậy tại sao con không nói mẹ? Làm sao một đứa trẻ ngoan lại có thể rơi xuống nước, con nói mẹ, có phải ai đó đã cố ý đẩy con đúng không? Chuyện này mẹ cần phải tìm hiểu ra cho rõ."
Nam Khê mỉm cười: "Mẹ, con biết rằng tất cả các khách khứa hôm nay đều mẹ đón tiếp, mẹ bận rộn như vậy, con làm sao có thể chỉ vì một mình chuyện con mà làm phiền mẹ được? Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của ông nội, một ngày tốt như vậy, con không thể vì một mình chuyện con mà ảnh hưởng đến sinh nhật ông nội được. "
Những lời Nam Khê đều là thật lòng, cô ấy thực sự tủi thân.
Nhưng cô không thể phá hỏng sinh nhật của ông nội để tìm lại công bằng cho chính mình.
Trong lòng cô biết rõ ràng, một khi chuyện này lại được điều tra kỹ càng, ông nội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô, và cô gái trẻ kia lại là thuộc nhà Lục gia, sự tình chỉ càng thêm phức tạp, sinh nhật của ông nội chắc chắn không khí sẽ trở nên ngột ngạt.
Vì ông nội, cô nguyện ý ngậm đắng nuốt cay.
"Lục Kiến Thâm đâu? Vợ mình xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy tăm hơi." Vân Thư hỏi.
Những người hầu đứng bên cạnh nhau, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Cuối cùng vẫn là Nam Khê lên tiếng: "Mẹ, dường như có điều gì đó đã xảy ra với Phương Thanh Liên, Kiến Thâm đã vội vàng chạy qua đó rồi."
“Cái gì?” Vân Thư tức giận chừng như mất hết lý trí: “Hai cha con giống nhau như đúc, đều bị hút hồn rồi, bây giờ mẹ gọi điện thoại cho nó, bảo nó xéo về liền.”
Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lục Kiến Thâm: "Alo, mẹ."
"Bất luận hiện tại con đang ở đâu, lập tức trở về cho mẹ."
"Mẹ, con xin lỗi, Thanh Liên bên đó..."
Lục Kiến Thâm chưa kịp nói hết lời liền bị Vân Thư cắt ngang: " Nam Khê rơi xuống nước rồi, bây giờ ốm rất nặng, con muốn trở về hay đi gặp con nhỏ tiểu tam đó?"
Nam Khê đột nhiên nín thở, nghiêm túc nghe câu trả lời đầu dây bên kia điện thoại.
Kiến Thâm, anh sẽ quay về chứ?
Sẽ vì tôi, vứt bỏ việc gặp PhươngThanh Liên chứ?
Nam Khê cắn môi, phát hiện rằng mình hết sức chú ý, cực kỳ lưu tâm.
Cô ấy không cần nhiều.
Một lần, dù cho một lần này, một lần duy nhất, cô đã hài lòng rồi.
Rất nhanh, truyền đến câu trả lời của Lục Kiến Thâm từ bên kia.
Vân Thư khi nghe được tiếng "Cứu mạng" liền chạy đến ngay lập tức, ra lệnh vệ sĩ sắp xếp người cho hợp lý ổn thoả.
Bởi vì toàn bộ sinh nhật hôm nay đều do một mình bà ấy sắp xếp, phía trước phía sau, bên trong bên ngoài, tất cả đều dựa vào một mình bà ấy.
Còn về Lục Minh Bác, cũng không có sớm đã bị mấy ả lẳng lơ bên ngoài hút mất hồn, đến cả sinh nhật ba mình cũng mất hút, còn nói đi ra ngoài nửa tiếng, kết quả một tiếng rồi cũng không có trở về.
Đúng rồi, Nam Khê.
Vân Thư nhìn quanh một vòng đại sảnh mới nhận ra tại sao không nhìn thấy Nam Khê.
Trong lòng bà hoảng loạn, tìm đến Lão Chu: "Lão Chu này, anh mau xem xem, Nam Khê ở đâu? Tôi không nhìn thấy con bé được một lúc rồi."
Ngay khi vừa nói xong, bà liền nhận ra được có điều gì đó không ổn.
Đừng có bảo là người vừa rơi xuống nước vừa rồi?
"Mau mau mau lão Chu, người vừa rơi xuống nước ở đâu? Sắp xếp ở đâu rồi?"
"Ở tầng trên."
Vân Thư lập tức giẫm giày cao gót điên cuồng chạy lên, Lão Chu đi theo phía sau: "Phu nhân, cô mang giày cao gót, chậm lại chút."
Đến được phòng, bà lao vào thật nhanh.
Khi nhìn thấy người nằm trên giường thật sự là Nam Khê, Vân Thư lập tức hoảng sợ, bà ngồi bên cạnh, vừa nắm lấy tay Nam Khê vừa gọi cô: " Nam Khê, tỉnh dậy, mau dậy đi!"
Nghe thấy tiếng gọi, Nam Khê chậm rãi mở mắt ra: "Mẹ, phía dưới nhiều khách lắm, mẹ lên thế này."
"Hài tử ngốc, chuyện rơi xuống nước nghiêm trọng như vậy tại sao con không nói mẹ? Làm sao một đứa trẻ ngoan lại có thể rơi xuống nước, con nói mẹ, có phải ai đó đã cố ý đẩy con đúng không? Chuyện này mẹ cần phải tìm hiểu ra cho rõ."
Nam Khê mỉm cười: "Mẹ, con biết rằng tất cả các khách khứa hôm nay đều mẹ đón tiếp, mẹ bận rộn như vậy, con làm sao có thể chỉ vì một mình chuyện con mà làm phiền mẹ được? Hơn nữa hôm nay là sinh nhật của ông nội, một ngày tốt như vậy, con không thể vì một mình chuyện con mà ảnh hưởng đến sinh nhật ông nội được. "
Những lời Nam Khê đều là thật lòng, cô ấy thực sự tủi thân.
Nhưng cô không thể phá hỏng sinh nhật của ông nội để tìm lại công bằng cho chính mình.
Trong lòng cô biết rõ ràng, một khi chuyện này lại được điều tra kỹ càng, ông nội nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô, và cô gái trẻ kia lại là thuộc nhà Lục gia, sự tình chỉ càng thêm phức tạp, sinh nhật của ông nội chắc chắn không khí sẽ trở nên ngột ngạt.
Vì ông nội, cô nguyện ý ngậm đắng nuốt cay.
"Lục Kiến Thâm đâu? Vợ mình xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy tăm hơi." Vân Thư hỏi.
Những người hầu đứng bên cạnh nhau, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Cuối cùng vẫn là Nam Khê lên tiếng: "Mẹ, dường như có điều gì đó đã xảy ra với Phương Thanh Liên, Kiến Thâm đã vội vàng chạy qua đó rồi."
“Cái gì?” Vân Thư tức giận chừng như mất hết lý trí: “Hai cha con giống nhau như đúc, đều bị hút hồn rồi, bây giờ mẹ gọi điện thoại cho nó, bảo nó xéo về liền.”
Điện thoại nhanh chóng kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lục Kiến Thâm: "Alo, mẹ."
"Bất luận hiện tại con đang ở đâu, lập tức trở về cho mẹ."
"Mẹ, con xin lỗi, Thanh Liên bên đó..."
Lục Kiến Thâm chưa kịp nói hết lời liền bị Vân Thư cắt ngang: " Nam Khê rơi xuống nước rồi, bây giờ ốm rất nặng, con muốn trở về hay đi gặp con nhỏ tiểu tam đó?"
Nam Khê đột nhiên nín thở, nghiêm túc nghe câu trả lời đầu dây bên kia điện thoại.
Kiến Thâm, anh sẽ quay về chứ?
Sẽ vì tôi, vứt bỏ việc gặp PhươngThanh Liên chứ?
Nam Khê cắn môi, phát hiện rằng mình hết sức chú ý, cực kỳ lưu tâm.
Cô ấy không cần nhiều.
Một lần, dù cho một lần này, một lần duy nhất, cô đã hài lòng rồi.
Rất nhanh, truyền đến câu trả lời của Lục Kiến Thâm từ bên kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương