Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 119
Nhà họ Nhậm không thể nào thua trên tay một con nhóc quê mùa được.
Hạ Diệp Trầm không biết mình đã bị đưa vào tầm ngắm. Lúc này, Lương Duật Thành đã nộp đơn kháng cáo lên trên tòa án tối cao. Cô nhận được sự bảo hộ đặc biệt, không phải vào trại giam lần nữa.
Những chứng cứ đã có đủ, được sao làm nhiều bản. Sau lưng Hạ Diệp Trầm lại có thế lực của Lương Duật Thành
chống đỡ, những người thụ lý vụ án này không dám lơ là.
"Ngày mai là ngày triệu tập đầu tiên của em. Chuẩn bị cho tốt!"
Hạ Diệp Trầm hít sâu một hơi: "Em biết rồi!"
Cô đợi ngày này đã lâu. Thiên Tân, bây giờ chính thức. gặp lại.
"Cô chủ, đến giờ rồi."
Hạ Diệp Trầm cả đêm mất ngủ, gần sáng mới chợp mắt được một chút đã bị gọi dậy.
Cô hơi dụi mắt, nhận ra đây là quản gia trong nhà, cũng là mẹ của Thẩm Hoäc.
"Dì Thẩm! Luật sư Lương đâu?"
"Luật sư Lương đã đến tòa án trước rồi. Chúng ta mau đi thôi, cậu ấy đang chờ sẵn ở đó rồi."
"Được! Chờ tôi một chút."
Hạ Diệp Trầm ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng. Thẩm Hoắc đã chờ sẵn trên xe.
"Sao lại đi xe này?" Cô nhận ra đây không phải xe sở hữu của nhà họ Lương. Thẩm Hoäc trả lời:
"Trên đường đến tòa án không tránh được nguy hiểm. Chúng ta vẫn nên khiêm tốn thôi."
"Cũng phải!", Hạ Diệp Trầm không còn hoài nghỉ gì nữa, cùng với dì Thẩm lên xe.
Trong lòng cô thấy hơi kích động. Cô phải trốn trong bóng tối, sống với thân phận của Diệp Thư Vân đến năm năm. Lần này, có đến chín phần cô sẽ được giải oan, một lần nữa tự do sống dưới ánh mặt trời này.
Cô thậm chí đã vẽ ra tương lai cho mình rồi.
“Trong xe dùng hương liệu gì vậy, rất thơm!", Hạ Diệp Trầm đột nhiên lên tiếng, cô không ngờ đến người như Thẩm Hoäc cũng sẽ xông hương trên xe.
*Thẩm Hoäc?", thấy người không đáp, cô hỏi lại. Lúc bấy giờ người bên cạnh mới phản ứng kịp. "Sao cơ? Sao?"
Hạ Diệp Trầm bật cười:
“Sao vậy? Anh nhớ chị dâu à? Tôi chỉ hỏi trên xe anh xông hương gì đó."
"Chắc là hương quýt đi!", Thẩm Hoắc không tập trung lắm, tiếp tục lái xe.
Hạ Diệp Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, lơ đãng:
“Tôi muốn mua thứ này, anh có thể dừng xe được không?"
Thẩm Hoäc ngạc nhiên:
"Cô Diệp muốn mua thứ gì? Luật sư Lương nói rằng chúng ta phải đi thẳng đến tòa án, không thể dừng lại trên đường."
Cô hơi ấp úng:
"Nhưng... nhưng tôi muốn đi vệ sinh”
"Đi vệ sinh cũng không thể, sắp đến rồi!", Thẩm Hoắc
nạt hơi lớn, đến khi phát hiện mình quá đáng liền xin lỗi. "Cô Diệp, tôi hơi lo lắng, cô thông cảm cho."
Hạ Diệp Trầm không biết mình đã bị đưa vào tầm ngắm. Lúc này, Lương Duật Thành đã nộp đơn kháng cáo lên trên tòa án tối cao. Cô nhận được sự bảo hộ đặc biệt, không phải vào trại giam lần nữa.
Những chứng cứ đã có đủ, được sao làm nhiều bản. Sau lưng Hạ Diệp Trầm lại có thế lực của Lương Duật Thành
chống đỡ, những người thụ lý vụ án này không dám lơ là.
"Ngày mai là ngày triệu tập đầu tiên của em. Chuẩn bị cho tốt!"
Hạ Diệp Trầm hít sâu một hơi: "Em biết rồi!"
Cô đợi ngày này đã lâu. Thiên Tân, bây giờ chính thức. gặp lại.
"Cô chủ, đến giờ rồi."
Hạ Diệp Trầm cả đêm mất ngủ, gần sáng mới chợp mắt được một chút đã bị gọi dậy.
Cô hơi dụi mắt, nhận ra đây là quản gia trong nhà, cũng là mẹ của Thẩm Hoäc.
"Dì Thẩm! Luật sư Lương đâu?"
"Luật sư Lương đã đến tòa án trước rồi. Chúng ta mau đi thôi, cậu ấy đang chờ sẵn ở đó rồi."
"Được! Chờ tôi một chút."
Hạ Diệp Trầm ngồi dậy, vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng. Thẩm Hoắc đã chờ sẵn trên xe.
"Sao lại đi xe này?" Cô nhận ra đây không phải xe sở hữu của nhà họ Lương. Thẩm Hoäc trả lời:
"Trên đường đến tòa án không tránh được nguy hiểm. Chúng ta vẫn nên khiêm tốn thôi."
"Cũng phải!", Hạ Diệp Trầm không còn hoài nghỉ gì nữa, cùng với dì Thẩm lên xe.
Trong lòng cô thấy hơi kích động. Cô phải trốn trong bóng tối, sống với thân phận của Diệp Thư Vân đến năm năm. Lần này, có đến chín phần cô sẽ được giải oan, một lần nữa tự do sống dưới ánh mặt trời này.
Cô thậm chí đã vẽ ra tương lai cho mình rồi.
“Trong xe dùng hương liệu gì vậy, rất thơm!", Hạ Diệp Trầm đột nhiên lên tiếng, cô không ngờ đến người như Thẩm Hoäc cũng sẽ xông hương trên xe.
*Thẩm Hoäc?", thấy người không đáp, cô hỏi lại. Lúc bấy giờ người bên cạnh mới phản ứng kịp. "Sao cơ? Sao?"
Hạ Diệp Trầm bật cười:
“Sao vậy? Anh nhớ chị dâu à? Tôi chỉ hỏi trên xe anh xông hương gì đó."
"Chắc là hương quýt đi!", Thẩm Hoắc không tập trung lắm, tiếp tục lái xe.
Hạ Diệp Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, lơ đãng:
“Tôi muốn mua thứ này, anh có thể dừng xe được không?"
Thẩm Hoäc ngạc nhiên:
"Cô Diệp muốn mua thứ gì? Luật sư Lương nói rằng chúng ta phải đi thẳng đến tòa án, không thể dừng lại trên đường."
Cô hơi ấp úng:
"Nhưng... nhưng tôi muốn đi vệ sinh”
"Đi vệ sinh cũng không thể, sắp đến rồi!", Thẩm Hoắc
nạt hơi lớn, đến khi phát hiện mình quá đáng liền xin lỗi. "Cô Diệp, tôi hơi lo lắng, cô thông cảm cho."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương