Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 123
Thân thể Hạ Diệp Trầm bỗng nhiên cứng đờ.
'Anh... anh nói cái gì cơ?” Cô lay nhẹ người trong lòng. Tạ Niên vẫn đang mơ mơ hồ hồ, thân nhiệt không ngừng giảm xuống, tất nhiên không hề nghe thấy lời cô nói.
Mấy từ kia cũng chỉ là nói sảng.
Hạ Diệp Trầm nhìn chăm chăm vào khuôn mặt người đàn ông hồi lâu. Cô mím môi, dùng tay mình khẽ phác họa đường nét trên khuôn mặt trắng bệch của anh.
“Chăắc chắn là nghe nhầm mà thôi!” Cô lẩm bẩm, gạt ngay những suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình.
Hai người hoàn toàn khác nhau, mà người đó cũng không bao giờ có thể xuất hiện ở đây, đặt cược sinh mạng của mình để cứu cô được.
Hạ Diệp Trầm tự mình ru ngủ mình, nhưng lòng càng ngày càng rối.
Cô đúng là phát rồ, đến thời khäc này vẫn còn nhớ đến người đàn ông đấy!
“Khóc sao? Tôi vẫn chưa chết mài
Hạ Diệp Trầm bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mỏng nhẹ vang lên bên tai mình. Cô hoàn hồn, sờ lên mặt, mới thấy nước mắt từ bao giờ đã tuôn rơi.
Lâu lắm rồi không khóc. Thậm chí ngay cả khi nghe thấy chính miệng Trầm Dư Niên muốn giết mình cũng vậy. Nhưng lần này cô lại xúc động đến rơi lệ.
“Anh tỉnh rồi à?”
Niềm vui sướng nhanh chóng ùa đến, khiến Hạ Diệp. Trầm quên hết những thứ khác.
Tạ Niên nhìn cô, sắc mặt rất tệ, nhưng đôi mắt lại sáng rực: “Tỉnh rồi, nếu như tôi không tỉnh lại, cô gái nhỏ như cô sẽ khóc cạn hết nước mắt mất.”
Hạ Diệp Trầm nhăn mày, không hiểu sao đến tình cảnh này anh vẫn có thể đùa vui như vậy, giống như không thèm quan tâm đến tính mạng của mình.
Cô sinh ra cáu giận vô cớ:
“Anh Tạ, chúng ta không thân quen đến nỗi anh phải liều mình như vậy đâu! Anh không biết trân trọng chính bản thân mình sao?”
Tạ Niên bỗng nhiên cười nhạt:
“Trân trọng chính mình?”
“Anh...”
“Phụ nữ các người thích nói câu đấy nhỉ? Cô gái tôi yêu nhất trên đời cũng từng nói câu ấy. Sau đó cô ấy rời bỏ tôi, cũng đâm sau lưng tôi! Cô ấy khuyên tôi trân trọng chính mình, nhưng lại là người tổn thương tôi nhiều nhất. Nói xem, có giống một trò đùa không?”
Hạ Diệp Trầm hé miệng, không biết nói gì.
Cô có cảm giác như tầm mắt của Tạ Niên chưa hề rời khỏi mình. Ánh nhìn của anh đọng lại trên người cô, chất chứa nhiều cảm xúc khó nói.
Là oán hận, là bi thương, là hi vọng, mà cũng tuyệt vọng.
Rối bời đến mức khiến người ta bàng hoàng
Cô nhỏ giọng, không hiểu sao lại muốn biện minh cho cô gái kia:
“Liệu có thể là hiểu lầm không? Sao anh không hỏi cô ấy, đừng để hai người hiểu lầm quá sâu, để rồi sau đó nhìn. lại mới thấy hai người đã cách nhau quá xa rồi.”
Giọng anh buồn bã:
“Cô ấy đã rời đi rất xa rồi. Cô ấy không muốn nói, tại sao. tôi phải hỏi?”
Cả hai người đều là người bướng bỉnh.
“Hạ Diệp Trầm! Em có đó không?”
“Em ở đây!”
Những tiếng động dồn dập cắt ngang câu chuyện của hai người. Hạ Diệp Trâm hét lớn đánh tiếng, lại càng ôm Tạ Niên chặt hơn:
“Chúng ta sống rồi! Anh gảng chịu một chút, con trai tôi vẫn mong được gặp anh. Nếu nó biết anh có chuyện gì, nhất định sẽ khóc đến mấy ngày mất.”
Tạ Niên hơi chau mày lại:
“Hạ Diệp Trầm!"
'Anh... anh nói cái gì cơ?” Cô lay nhẹ người trong lòng. Tạ Niên vẫn đang mơ mơ hồ hồ, thân nhiệt không ngừng giảm xuống, tất nhiên không hề nghe thấy lời cô nói.
Mấy từ kia cũng chỉ là nói sảng.
Hạ Diệp Trầm nhìn chăm chăm vào khuôn mặt người đàn ông hồi lâu. Cô mím môi, dùng tay mình khẽ phác họa đường nét trên khuôn mặt trắng bệch của anh.
“Chăắc chắn là nghe nhầm mà thôi!” Cô lẩm bẩm, gạt ngay những suy nghĩ kia ra khỏi đầu mình.
Hai người hoàn toàn khác nhau, mà người đó cũng không bao giờ có thể xuất hiện ở đây, đặt cược sinh mạng của mình để cứu cô được.
Hạ Diệp Trầm tự mình ru ngủ mình, nhưng lòng càng ngày càng rối.
Cô đúng là phát rồ, đến thời khäc này vẫn còn nhớ đến người đàn ông đấy!
“Khóc sao? Tôi vẫn chưa chết mài
Hạ Diệp Trầm bỗng nhiên nghe thấy giọng nói mỏng nhẹ vang lên bên tai mình. Cô hoàn hồn, sờ lên mặt, mới thấy nước mắt từ bao giờ đã tuôn rơi.
Lâu lắm rồi không khóc. Thậm chí ngay cả khi nghe thấy chính miệng Trầm Dư Niên muốn giết mình cũng vậy. Nhưng lần này cô lại xúc động đến rơi lệ.
“Anh tỉnh rồi à?”
Niềm vui sướng nhanh chóng ùa đến, khiến Hạ Diệp. Trầm quên hết những thứ khác.
Tạ Niên nhìn cô, sắc mặt rất tệ, nhưng đôi mắt lại sáng rực: “Tỉnh rồi, nếu như tôi không tỉnh lại, cô gái nhỏ như cô sẽ khóc cạn hết nước mắt mất.”
Hạ Diệp Trầm nhăn mày, không hiểu sao đến tình cảnh này anh vẫn có thể đùa vui như vậy, giống như không thèm quan tâm đến tính mạng của mình.
Cô sinh ra cáu giận vô cớ:
“Anh Tạ, chúng ta không thân quen đến nỗi anh phải liều mình như vậy đâu! Anh không biết trân trọng chính bản thân mình sao?”
Tạ Niên bỗng nhiên cười nhạt:
“Trân trọng chính mình?”
“Anh...”
“Phụ nữ các người thích nói câu đấy nhỉ? Cô gái tôi yêu nhất trên đời cũng từng nói câu ấy. Sau đó cô ấy rời bỏ tôi, cũng đâm sau lưng tôi! Cô ấy khuyên tôi trân trọng chính mình, nhưng lại là người tổn thương tôi nhiều nhất. Nói xem, có giống một trò đùa không?”
Hạ Diệp Trầm hé miệng, không biết nói gì.
Cô có cảm giác như tầm mắt của Tạ Niên chưa hề rời khỏi mình. Ánh nhìn của anh đọng lại trên người cô, chất chứa nhiều cảm xúc khó nói.
Là oán hận, là bi thương, là hi vọng, mà cũng tuyệt vọng.
Rối bời đến mức khiến người ta bàng hoàng
Cô nhỏ giọng, không hiểu sao lại muốn biện minh cho cô gái kia:
“Liệu có thể là hiểu lầm không? Sao anh không hỏi cô ấy, đừng để hai người hiểu lầm quá sâu, để rồi sau đó nhìn. lại mới thấy hai người đã cách nhau quá xa rồi.”
Giọng anh buồn bã:
“Cô ấy đã rời đi rất xa rồi. Cô ấy không muốn nói, tại sao. tôi phải hỏi?”
Cả hai người đều là người bướng bỉnh.
“Hạ Diệp Trầm! Em có đó không?”
“Em ở đây!”
Những tiếng động dồn dập cắt ngang câu chuyện của hai người. Hạ Diệp Trâm hét lớn đánh tiếng, lại càng ôm Tạ Niên chặt hơn:
“Chúng ta sống rồi! Anh gảng chịu một chút, con trai tôi vẫn mong được gặp anh. Nếu nó biết anh có chuyện gì, nhất định sẽ khóc đến mấy ngày mất.”
Tạ Niên hơi chau mày lại:
“Hạ Diệp Trầm!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương