Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 46
Thời gian lắng đọng, không gian hòa hợp.
Anh chậm rãi nhấc tay, cầm thìa canh kia lên, lại chậm rãi uống từng ngụm một.
"Cô cho gia vị gì? Tại sao lại thơm như vậy?"
"Vẫn là gia vị như những người khác thôi. Nhưng kinh nghiệm khác nhau, trải nghiệm khác nhau sẽ nấu ra hương vị khác nhau. Người ăn có tâm trạng khác nhau, cũng thử ra muôn vàn sắc thái không giống nhau chút nào."
Trầm Dư Niên câu hiểu câu không, nhưng vẫn gật đầu:
"Cô nói cũng đúng. Nhưng hiện tại tôi chưa tìm thấy thứ có thể làm cho mình hạnh phúc. Thậm chí, thứ khiến tôi đau khổ cũng chẳng còn nữa rồi."
Tất cả chỉ còn lại sự chán ghét. Chán ghét tất cả, đến mức muốn hủy diệt thế giới này, khiến cho những khuôn mặt đang vui cười hay than khóc, hạnh phúc hay khổ sở kia đều chết hết.
Cuối cùng, chỉ còn lại mình với sự cô độc, với linh hồn như đã chết vạn năm.
"Anh.."
"Nhưng tôi sẽ đi tìm. Cô lấy thêm bát cùng ăn đi. Dù gì một mình tôi cũng không ăn hết được."
Hạ Diệp Trầm cứng người đứng tại chỗ mãi vẫn không cách nào phản ứng. Nhìn quanh bàn cũng chỉ mấy một bộ bát đũa, một chiếc thìa canh duy nhất.
Mà thứ cô và Trầm Dư Niên dùng để uống canh, vừa hay là chiếc thìa duy nhất đó.
Trong nháy mắt, Hạ Diệp Trầm cảm thấy một bên tai mình nóng lên. Cô ho "khụ" một tiếng, bối rối từ chối lời mời:
"Cảm ơn Trầm đại thiếu gia, tôi đã dùng cơm trước rồi. Hay ăn cứ ăn, tôi đi ra ngoài trước?"
Còn chưa đợi người đối diện gật đầu, chân cô đã động đậy để chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Trầm Dư Niên ngước mắt lên, nhìn Hạ Diệp Trầm.
"Lúc uống không nghề ngại ngùng vì dùng đồ của tôi. Bây giờ cô còn giả bộ lúng túng gì nữa."
"Cũng chỉ là hôn gián tiếp mà thôi." Hạ Diệp Trầm sắp không chịu được nữa.
Cô sống bằng từng này tuổi, nhưng quả thực chưa từng gặp người nào mặt dày như người trước mặt.
Cô cúi đầu, nói như ăn cướp.
"Trầm đại thiếu gia, tôi đau bụng. Lát nữa anh gọi anh thu dọn bát đũa thì gọi."
Đến lúc Trầm Dư Niên kịp phản ứng đã không thấy người ở trong phòng nữa. Cửa phong khép lại, trả lại cho không gian sự yên tĩnh.
Món ăn trong miệng ngay lập tức mất đi hương vị, giống như nến sáp khiến người ta chán ngán. Rồi nghĩ đến điều gì, anh lại phá lên cười:
"Con cáo nhỏ này, da mặt em cũng mỏng thật." Hơn mười năm nay, Trầm Dư Niên chưa từng cảm nhận được thức ăn có hương vị gì cả. Chúng đối với anh chỉ giống như chất dinh dưỡng cần thiết để nuôi sống cơ thể.
Anh chậm rãi nhấc tay, cầm thìa canh kia lên, lại chậm rãi uống từng ngụm một.
"Cô cho gia vị gì? Tại sao lại thơm như vậy?"
"Vẫn là gia vị như những người khác thôi. Nhưng kinh nghiệm khác nhau, trải nghiệm khác nhau sẽ nấu ra hương vị khác nhau. Người ăn có tâm trạng khác nhau, cũng thử ra muôn vàn sắc thái không giống nhau chút nào."
Trầm Dư Niên câu hiểu câu không, nhưng vẫn gật đầu:
"Cô nói cũng đúng. Nhưng hiện tại tôi chưa tìm thấy thứ có thể làm cho mình hạnh phúc. Thậm chí, thứ khiến tôi đau khổ cũng chẳng còn nữa rồi."
Tất cả chỉ còn lại sự chán ghét. Chán ghét tất cả, đến mức muốn hủy diệt thế giới này, khiến cho những khuôn mặt đang vui cười hay than khóc, hạnh phúc hay khổ sở kia đều chết hết.
Cuối cùng, chỉ còn lại mình với sự cô độc, với linh hồn như đã chết vạn năm.
"Anh.."
"Nhưng tôi sẽ đi tìm. Cô lấy thêm bát cùng ăn đi. Dù gì một mình tôi cũng không ăn hết được."
Hạ Diệp Trầm cứng người đứng tại chỗ mãi vẫn không cách nào phản ứng. Nhìn quanh bàn cũng chỉ mấy một bộ bát đũa, một chiếc thìa canh duy nhất.
Mà thứ cô và Trầm Dư Niên dùng để uống canh, vừa hay là chiếc thìa duy nhất đó.
Trong nháy mắt, Hạ Diệp Trầm cảm thấy một bên tai mình nóng lên. Cô ho "khụ" một tiếng, bối rối từ chối lời mời:
"Cảm ơn Trầm đại thiếu gia, tôi đã dùng cơm trước rồi. Hay ăn cứ ăn, tôi đi ra ngoài trước?"
Còn chưa đợi người đối diện gật đầu, chân cô đã động đậy để chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Trầm Dư Niên ngước mắt lên, nhìn Hạ Diệp Trầm.
"Lúc uống không nghề ngại ngùng vì dùng đồ của tôi. Bây giờ cô còn giả bộ lúng túng gì nữa."
"Cũng chỉ là hôn gián tiếp mà thôi." Hạ Diệp Trầm sắp không chịu được nữa.
Cô sống bằng từng này tuổi, nhưng quả thực chưa từng gặp người nào mặt dày như người trước mặt.
Cô cúi đầu, nói như ăn cướp.
"Trầm đại thiếu gia, tôi đau bụng. Lát nữa anh gọi anh thu dọn bát đũa thì gọi."
Đến lúc Trầm Dư Niên kịp phản ứng đã không thấy người ở trong phòng nữa. Cửa phong khép lại, trả lại cho không gian sự yên tĩnh.
Món ăn trong miệng ngay lập tức mất đi hương vị, giống như nến sáp khiến người ta chán ngán. Rồi nghĩ đến điều gì, anh lại phá lên cười:
"Con cáo nhỏ này, da mặt em cũng mỏng thật." Hơn mười năm nay, Trầm Dư Niên chưa từng cảm nhận được thức ăn có hương vị gì cả. Chúng đối với anh chỉ giống như chất dinh dưỡng cần thiết để nuôi sống cơ thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương