Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 59
Một vật từ dưới gối rơi xuống nền đất lạnh. Mặt dây chuyền hình tròn mở ra, để lộ khuôn mặt người phụ nữ cười mỉm như gió thu.
"Đâu rồi?"
Hạ Diệp Trầm sờ soạng trên cổ mình hồi lâu, lại tìm khắp các góc trong phòng của mình.
Dây chuyền quả quýt của cô mất tích. Nói là dây chuyền cũng không đúng.
Nó chỉ là một chiếc mặt đồng hồ quả quýt hỏng dùng dây. đỏ để buộc lại. Mọi ngày cô giấu nó kín dưới đáy va li, nhưng hôm qua tuyết bãng đầu rơi đợt đầu tiên khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện xưa. Hạ Diệp Trầm mới bỏ nó ra khỏi va li đeo lên cổ.
Cô giữ gìn thứ đó đã nhiều năm, nhưng chỉ một đêm đã đánh mất nó rồi.
"Mình còn chưa ra khỏi nhà, làm sao có thể mất được?"
Hạ Diệp Trầm đi đi lại lại trong phòng, nhớ đến ngày hôm qua. Cô đeo theo dây chuyền đến phòng Trầm Dư Niên, còn bị anh ta... bóp cổ nữa.
Có khi nào trong lúc ấy nó đã bị rơi lại trong phòng anh không?
Hạ Diệp Trầm nghiến răng căm giận, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi xuống bếp nấu ăn. Tên khốn đó! Làm cô mất giấc ngủ, cháo đậu đỏ nấu xong cũng không kịp ăn.
Sợi dây chuyền mà cô giữ gìn bao nhiêu năm cũng mất luôn.
Chäc chản Trầm Dư Niên là người do trời cao phái xuống đày đọa cô.
Hạ Diệp Trầm không tập trung, đồng nghĩa với việc thức ăn làm không ra gì, thậm chí có mùi vị cháy khét. Cô cũng mặc kệ, cứ thế bê đến trước phòng Trầm Dư Niên.
"Trầm đại thiếu gia dậy chưa?"
Cạch.
Cửa tự động mở ra.
"Cô nấu cho lợn ăn đó à?", Trầm Dư Niên nhìn mấy miếng trứng cháy, ra vẻ ghét bỏ.
Hạ Diệp Trầm chống chế: " Món ăn này dùng để rèn luyện khẩu vị cho anh. Khẩu vị của anh quá tệ."
Trầm Dư Niên cũng không bắt bẻ nữa. Anh hỏi: "Cháo đậu đỏ đâu?"
"Cháo đậu đỏ?"
"Hôm qua cô nói nấu cháo đậu đỏ cho tôi!" Hạ Diệp Trầm đặt khay cơm xuống dưới bàn. "Cháo đó từ hôm qua rồi, không ăn được nữa." "Không sao, hâm lại là ăn được rồi."
Cô không hiểu sao người đàn ông này lại cố chấp với món cháo đó như vậy. Cô gật đầu.
"Được rồi, để tôi lấy cho anh."
Dù gì cô cũng đã hâm lại trước để dành cho mình ăn, nên cũng không cần thiết phải đi nấu nữa.
Chiều lòng kẻ điên này thật khó khăn. "Lấy thêm một bộ bát đũa luôn."
Hạ Diệp Trầm quay ra ngoài lấy thêm cháo và bát đũa. Khi cô vào đến trong phòng, bên bàn đã thêm một chiếc ghế.
Hôm qua Trầm Dư Niên yếu như sên, xem ra hôm nay đã trở lại bình thường rồi. Như vậy cũng tốt, anh ta sẽ không
hành cô nữa.
Biết chiếc ghế kia là dành cho mình, cô cũng không ngần ngại gì mà ngồi xuống.
"Lá gan của cô cũng lớn thật đấy."
"Đâu rồi?"
Hạ Diệp Trầm sờ soạng trên cổ mình hồi lâu, lại tìm khắp các góc trong phòng của mình.
Dây chuyền quả quýt của cô mất tích. Nói là dây chuyền cũng không đúng.
Nó chỉ là một chiếc mặt đồng hồ quả quýt hỏng dùng dây. đỏ để buộc lại. Mọi ngày cô giấu nó kín dưới đáy va li, nhưng hôm qua tuyết bãng đầu rơi đợt đầu tiên khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện xưa. Hạ Diệp Trầm mới bỏ nó ra khỏi va li đeo lên cổ.
Cô giữ gìn thứ đó đã nhiều năm, nhưng chỉ một đêm đã đánh mất nó rồi.
"Mình còn chưa ra khỏi nhà, làm sao có thể mất được?"
Hạ Diệp Trầm đi đi lại lại trong phòng, nhớ đến ngày hôm qua. Cô đeo theo dây chuyền đến phòng Trầm Dư Niên, còn bị anh ta... bóp cổ nữa.
Có khi nào trong lúc ấy nó đã bị rơi lại trong phòng anh không?
Hạ Diệp Trầm nghiến răng căm giận, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng rồi xuống bếp nấu ăn. Tên khốn đó! Làm cô mất giấc ngủ, cháo đậu đỏ nấu xong cũng không kịp ăn.
Sợi dây chuyền mà cô giữ gìn bao nhiêu năm cũng mất luôn.
Chäc chản Trầm Dư Niên là người do trời cao phái xuống đày đọa cô.
Hạ Diệp Trầm không tập trung, đồng nghĩa với việc thức ăn làm không ra gì, thậm chí có mùi vị cháy khét. Cô cũng mặc kệ, cứ thế bê đến trước phòng Trầm Dư Niên.
"Trầm đại thiếu gia dậy chưa?"
Cạch.
Cửa tự động mở ra.
"Cô nấu cho lợn ăn đó à?", Trầm Dư Niên nhìn mấy miếng trứng cháy, ra vẻ ghét bỏ.
Hạ Diệp Trầm chống chế: " Món ăn này dùng để rèn luyện khẩu vị cho anh. Khẩu vị của anh quá tệ."
Trầm Dư Niên cũng không bắt bẻ nữa. Anh hỏi: "Cháo đậu đỏ đâu?"
"Cháo đậu đỏ?"
"Hôm qua cô nói nấu cháo đậu đỏ cho tôi!" Hạ Diệp Trầm đặt khay cơm xuống dưới bàn. "Cháo đó từ hôm qua rồi, không ăn được nữa." "Không sao, hâm lại là ăn được rồi."
Cô không hiểu sao người đàn ông này lại cố chấp với món cháo đó như vậy. Cô gật đầu.
"Được rồi, để tôi lấy cho anh."
Dù gì cô cũng đã hâm lại trước để dành cho mình ăn, nên cũng không cần thiết phải đi nấu nữa.
Chiều lòng kẻ điên này thật khó khăn. "Lấy thêm một bộ bát đũa luôn."
Hạ Diệp Trầm quay ra ngoài lấy thêm cháo và bát đũa. Khi cô vào đến trong phòng, bên bàn đã thêm một chiếc ghế.
Hôm qua Trầm Dư Niên yếu như sên, xem ra hôm nay đã trở lại bình thường rồi. Như vậy cũng tốt, anh ta sẽ không
hành cô nữa.
Biết chiếc ghế kia là dành cho mình, cô cũng không ngần ngại gì mà ngồi xuống.
"Lá gan của cô cũng lớn thật đấy."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương