Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 67
"Bữa sáng nấu xong rồi", Trầm Dư Niên kéo tay cô lại, bỗng nhiên lên tiếng.
"Nấu xong rồi, ai nấu?" "Cố Thiên Lan!" - Anh nhắm mắt nói bừa.
Hạ Diệp Trầm càng thêm thắc mắc: "Đồ ăn tôi làm không. ngon sao? Không hợp khẩu vị anh à?”
Trầm Dư Niên không nói không rằng, kéo cô ra gần chiếc bàn duy nhất trong phòng. Cô lẳng lặng đi sau xe lăn của anh, lúc này mới nhìn thấy một chiếc bát sứ để trên bàn.
"Đây là..." "Mở ra đi!", người đàn ông hất hàm ra lệnh.
Hạ Diệp Trầm nhíu mày lại, từ từ tiến đến gần cái bát sứ, mở ra.
Khói từ bát bốc lên nghỉ ngút, khiến cô thấy cả người mình như ấm áp hơn trong một khoảnh khắc.
Cô nhìn chăm chằm vào thứ đặt trên bàn, mím môi thật chặt.
"Cảm động phát khóc rồi phải không? Dù gì tôi cũng là ông chủ, không thể để người làm của mình thiệt thòi. Cô mau ăn đi. Tay nghề của Cố Thiên Lan rất tệ hại, nếu như không hợp cũng phải cố mà nuốt đấy."
Trong bát là mì trường thọ. Hạ Diệp Trầm năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ có ba bốn lần được ăn mì trường thọ vào ngày sinh nhật do mẹ cô làm. Hã𝑦 tìm đọc t𝐫a𝘯g chí𝘯h ở ⩶ TR 𝒖𝐌TRU𝒴EN.Ⅴ𝘯 ⩶
Cô cầm lấy đũa, gắp sợi mì lên. Trầm Dư Niên đè lại tay cô: "Nhớ ăn một lần hết, không được làm đứt đâu." Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Theo quan niệm của dân gian, mì trường thọ chỉ có một sợi dài. Ăn mì mà không làm đứt sợi mì, có thể sống thọ đến trăm năm.
"Tôi biết rồi!", cô mỉm cười rạng rỡ, khiến Trầm Dư Niên nhìn đến ngơ ngẩn.
Hạ Diệp Trầm chậm rãi ăn mì, cho đến khi hai má phồng cả lên mới bắt đầu nhai nuốt. Đúng như lời Trầm Dư Niên nói, tay nghề của Cố Thiên Lan rất tệ.
Có chỗ còn sạn. Gia vị nêm nếm không đủ.
Nhưng món ăn này quý giá ở tấm lòng. Cô ăn xong, không hề keo kiệt mà khen một câu, "Rất ngon!".
Hạ Diệp Trầm ăn xong, chọc chọc tay áo của Trầm Dư. Niêt ¡ thiếu gia, tôi có thể xin về nhà mấy ngày được
không?"
"Cô vẫn muốn về nhà?", sắc mặt của người đàn ông trở nên đen sì.
Cô làm ra vẻ đáng thương: "Tôi chưa bao giờ xa con mình lâu như vậy. Mấy đứa bé ngày nào cũng khóc gọi mẹ."
Trầm Dư Niên thấy lòng mình phiền nhiễu. Anh phất phất tay: "Được rồi, được rồi. Nghe nói hôm nay có sao băng. Cô đưa tôi đi dạo, nếu làm tôi vui vẻ thì suy xét sau."
Trầm Dư Niên thỏa hiệp, Hạ Diệp Trầm biết mình đã thành công phân nửa. Mà anh không đồng ý, lẽ nào cô không thể trốn đi.
Cả ngày Hạ Diệp Trầm không phải làm việc. Đến chín giờ tối, cô theo lời hẹn đẩy xe lăn của Trầm Dư Niên ra sườn đồi.
"Đặt tôi ngồi xuống đi."
Anh không thích ngồi trên xe lăn chút nào, không hề tự do tự tại.
Hạ Diệp Trầm nhận lệnh.
Hai người chờ nửa tiếng đồng hồ. Đêm hơi lạnh, khiên tay cô phải xoa xoa vào nhau mà giữ ấm.
"Nếu chút nữa có sao băng, cô ước gì?"
Ước gì?
"Nấu xong rồi, ai nấu?" "Cố Thiên Lan!" - Anh nhắm mắt nói bừa.
Hạ Diệp Trầm càng thêm thắc mắc: "Đồ ăn tôi làm không. ngon sao? Không hợp khẩu vị anh à?”
Trầm Dư Niên không nói không rằng, kéo cô ra gần chiếc bàn duy nhất trong phòng. Cô lẳng lặng đi sau xe lăn của anh, lúc này mới nhìn thấy một chiếc bát sứ để trên bàn.
"Đây là..." "Mở ra đi!", người đàn ông hất hàm ra lệnh.
Hạ Diệp Trầm nhíu mày lại, từ từ tiến đến gần cái bát sứ, mở ra.
Khói từ bát bốc lên nghỉ ngút, khiến cô thấy cả người mình như ấm áp hơn trong một khoảnh khắc.
Cô nhìn chăm chằm vào thứ đặt trên bàn, mím môi thật chặt.
"Cảm động phát khóc rồi phải không? Dù gì tôi cũng là ông chủ, không thể để người làm của mình thiệt thòi. Cô mau ăn đi. Tay nghề của Cố Thiên Lan rất tệ hại, nếu như không hợp cũng phải cố mà nuốt đấy."
Trong bát là mì trường thọ. Hạ Diệp Trầm năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ có ba bốn lần được ăn mì trường thọ vào ngày sinh nhật do mẹ cô làm. Hã𝑦 tìm đọc t𝐫a𝘯g chí𝘯h ở ⩶ TR 𝒖𝐌TRU𝒴EN.Ⅴ𝘯 ⩶
Cô cầm lấy đũa, gắp sợi mì lên. Trầm Dư Niên đè lại tay cô: "Nhớ ăn một lần hết, không được làm đứt đâu." Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm: truyenazz là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Theo quan niệm của dân gian, mì trường thọ chỉ có một sợi dài. Ăn mì mà không làm đứt sợi mì, có thể sống thọ đến trăm năm.
"Tôi biết rồi!", cô mỉm cười rạng rỡ, khiến Trầm Dư Niên nhìn đến ngơ ngẩn.
Hạ Diệp Trầm chậm rãi ăn mì, cho đến khi hai má phồng cả lên mới bắt đầu nhai nuốt. Đúng như lời Trầm Dư Niên nói, tay nghề của Cố Thiên Lan rất tệ.
Có chỗ còn sạn. Gia vị nêm nếm không đủ.
Nhưng món ăn này quý giá ở tấm lòng. Cô ăn xong, không hề keo kiệt mà khen một câu, "Rất ngon!".
Hạ Diệp Trầm ăn xong, chọc chọc tay áo của Trầm Dư. Niêt ¡ thiếu gia, tôi có thể xin về nhà mấy ngày được
không?"
"Cô vẫn muốn về nhà?", sắc mặt của người đàn ông trở nên đen sì.
Cô làm ra vẻ đáng thương: "Tôi chưa bao giờ xa con mình lâu như vậy. Mấy đứa bé ngày nào cũng khóc gọi mẹ."
Trầm Dư Niên thấy lòng mình phiền nhiễu. Anh phất phất tay: "Được rồi, được rồi. Nghe nói hôm nay có sao băng. Cô đưa tôi đi dạo, nếu làm tôi vui vẻ thì suy xét sau."
Trầm Dư Niên thỏa hiệp, Hạ Diệp Trầm biết mình đã thành công phân nửa. Mà anh không đồng ý, lẽ nào cô không thể trốn đi.
Cả ngày Hạ Diệp Trầm không phải làm việc. Đến chín giờ tối, cô theo lời hẹn đẩy xe lăn của Trầm Dư Niên ra sườn đồi.
"Đặt tôi ngồi xuống đi."
Anh không thích ngồi trên xe lăn chút nào, không hề tự do tự tại.
Hạ Diệp Trầm nhận lệnh.
Hai người chờ nửa tiếng đồng hồ. Đêm hơi lạnh, khiên tay cô phải xoa xoa vào nhau mà giữ ấm.
"Nếu chút nữa có sao băng, cô ước gì?"
Ước gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương