Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 79
Trầm Dư Niên chau mày lại, kiểm tra tay cô hồi lâu mới yên tâm.
"Không phải tức giận. Dù gì thứ bà ta cần tìm, bà ta không bao giờ biết nó ở đâu đâu. Coi như tôi trêu đùa với bà ta một
chút."
"Thứ đó không nằm trên người anh?", Hạ Diệp Trầm nhạy cảm bắt được ý chính trong câu nói đó.
Anh tự tin như vậy, có lẽ cũng bởi vì thứ đó không hề nằm trong tay anh.
Trầm Dư Niên nhìn Hạ Diệp Trầm, ánh mắt có phần quỷ dị. Anh thong dong bật ra một chữ: "Không có!"
"Vậy thì tốt” "Nhưng ở bên cạnh tôi."
Lời này có phần ý vị.
Hạ Diệp Trầm ngước mắt lên nhìn người đàn ông. Khi hai người cùng ngồi một chỗ, cô phát giác ra anh rất cao, giống như, chỉ cần mở rộng vòng tay ra có thể ôm trọn cô vào lòng.
"Ở bên cạnh anh? Ý anh là anh không cầm thứ đó, nhưng lại giao cho người khác bên cạnh mình cầm?"
"Cũng không khác nhau lắm."
"Hồng Tịnh San, hay là, Cố Thiên Lan?", Hạ Diệp Trầm càng thêm tò mò.
Trầm Dư Niên cau mày lại. Cô thấy mình lỡ lời tìm hiểu chuyện này quá sâu rồi, vội cụp mắt xuống:
"Xin lỗi, tôi không có ý dò hỏi đâu."
Sắc mặt của anh đen lại:
"Hồng Tịnh San liên quan gì?"
Hơn nữa anh không thể nào tưởng tượng được, Cố Thiên
Lan là người giữ thứ đó. Một người đàn ông, giữ thứ đó, giống như tín vật định tình, ngày đêm nâng niu tưởng nhớ.
Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ rùng mình. Hạ Diệp Trầm trợn tròn mắt.
Hai người đó không phải là tâm phúc của anh sao? Tại sao vừa nhắc đến họ, anh đã trưng ra biểu cảm giống như nuốt phải ruồi như vậy?
Thấy cô còn mải phân tính vấn đề thứ kia nằm trong tay ai, Trầm Dư Niên gắt lên:
"Không được suy nghĩ linh tinh. Nghỉ ngơi một chút đi. Nếu như sức khỏe không tốt thì phải nói cho tôi biết ngay lập tức."
Nói xong, không để Hạ Diệp Trầm kịp phản ứng, anh lại chống tay xuống giường tạo lực, ngồi trở lại lên xe lăn. Anh theo đường cũ trở lại phòng, mọi động tác đều nhanh gọn.
Hạ Diệp Trầm đi chân trần xuống dưới giường, đến gần chỗ mà Trầm Dư Niên vừa mới rời đi.
Nơi này quả nhiên có một cánh cửa bí mật, nhưng từ phòng cô không mở được.
"Trầm Dư Niên!", cô găn lên một tiếng, trong lòng căm tức. Cô kéo chiếc bàn duy nhất trong phòng ra, chặn vào đó.
Đến bây giờ cô mới thấy gai ốc nổi lên toàn thân. Bị một người giám sát suốt nửa tháng qua trong khi mình không biết, nghĩ lại chỉ thấy lạnh người.
Hạ Diệp Trầm thấy hơi mệt mỏi. Cô ngã xuống giường, chìm trong giấc ngủ trầm trầm.
Tách... tách... tách...
Cô bịt mũi lại, ngửi được một mùi xăng nồng nặc.
"Trầm Dư Niên? Sao anh lại ngồi đó?", cô thấy chiếc xe lăn của anh nằm lăn lóc một chỗ. Còn người đàn ông kia lại ngồi dưới đất. Anh nhìn thẳng vào mặt cô, nhưng lại như không nhìn thấy cô.
"Không phải tức giận. Dù gì thứ bà ta cần tìm, bà ta không bao giờ biết nó ở đâu đâu. Coi như tôi trêu đùa với bà ta một
chút."
"Thứ đó không nằm trên người anh?", Hạ Diệp Trầm nhạy cảm bắt được ý chính trong câu nói đó.
Anh tự tin như vậy, có lẽ cũng bởi vì thứ đó không hề nằm trong tay anh.
Trầm Dư Niên nhìn Hạ Diệp Trầm, ánh mắt có phần quỷ dị. Anh thong dong bật ra một chữ: "Không có!"
"Vậy thì tốt” "Nhưng ở bên cạnh tôi."
Lời này có phần ý vị.
Hạ Diệp Trầm ngước mắt lên nhìn người đàn ông. Khi hai người cùng ngồi một chỗ, cô phát giác ra anh rất cao, giống như, chỉ cần mở rộng vòng tay ra có thể ôm trọn cô vào lòng.
"Ở bên cạnh anh? Ý anh là anh không cầm thứ đó, nhưng lại giao cho người khác bên cạnh mình cầm?"
"Cũng không khác nhau lắm."
"Hồng Tịnh San, hay là, Cố Thiên Lan?", Hạ Diệp Trầm càng thêm tò mò.
Trầm Dư Niên cau mày lại. Cô thấy mình lỡ lời tìm hiểu chuyện này quá sâu rồi, vội cụp mắt xuống:
"Xin lỗi, tôi không có ý dò hỏi đâu."
Sắc mặt của anh đen lại:
"Hồng Tịnh San liên quan gì?"
Hơn nữa anh không thể nào tưởng tượng được, Cố Thiên
Lan là người giữ thứ đó. Một người đàn ông, giữ thứ đó, giống như tín vật định tình, ngày đêm nâng niu tưởng nhớ.
Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ rùng mình. Hạ Diệp Trầm trợn tròn mắt.
Hai người đó không phải là tâm phúc của anh sao? Tại sao vừa nhắc đến họ, anh đã trưng ra biểu cảm giống như nuốt phải ruồi như vậy?
Thấy cô còn mải phân tính vấn đề thứ kia nằm trong tay ai, Trầm Dư Niên gắt lên:
"Không được suy nghĩ linh tinh. Nghỉ ngơi một chút đi. Nếu như sức khỏe không tốt thì phải nói cho tôi biết ngay lập tức."
Nói xong, không để Hạ Diệp Trầm kịp phản ứng, anh lại chống tay xuống giường tạo lực, ngồi trở lại lên xe lăn. Anh theo đường cũ trở lại phòng, mọi động tác đều nhanh gọn.
Hạ Diệp Trầm đi chân trần xuống dưới giường, đến gần chỗ mà Trầm Dư Niên vừa mới rời đi.
Nơi này quả nhiên có một cánh cửa bí mật, nhưng từ phòng cô không mở được.
"Trầm Dư Niên!", cô găn lên một tiếng, trong lòng căm tức. Cô kéo chiếc bàn duy nhất trong phòng ra, chặn vào đó.
Đến bây giờ cô mới thấy gai ốc nổi lên toàn thân. Bị một người giám sát suốt nửa tháng qua trong khi mình không biết, nghĩ lại chỉ thấy lạnh người.
Hạ Diệp Trầm thấy hơi mệt mỏi. Cô ngã xuống giường, chìm trong giấc ngủ trầm trầm.
Tách... tách... tách...
Cô bịt mũi lại, ngửi được một mùi xăng nồng nặc.
"Trầm Dư Niên? Sao anh lại ngồi đó?", cô thấy chiếc xe lăn của anh nằm lăn lóc một chỗ. Còn người đàn ông kia lại ngồi dưới đất. Anh nhìn thẳng vào mặt cô, nhưng lại như không nhìn thấy cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương