Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 83
Góc cạnh của gạt tàn rất sắc, để lại trên đầu anh một vết thương lớn. Máu theo đó chảy xuống, dọc theo vết thương ở trên mặt, khiến cho anh càng thêm dữ tợn.
Trầm Thiết Vỹ nhếch môi lên khinh bỉ, nhưng trong đáy. mắt lại hiện lên sát khí.
Hắn vẫn nhớ rất rõ, năm năm trước mình bị cắt đứt tai thế nào. Mặc dù y học rất phát triển có thể nối lại, nhưng hẳn vẫn cảm giác như chỗ đó thiếu thứ gì đó.
Mỗi đêm đi ngủ, hăn đều hận không thể giết chết Trầm Dư Niên.
Nhậm Hạ Lan thấy vết thương trên trán Trầm Dư Niên chảy máu ngày càng nhiều, đủng đỉnh lên tiếng:
"Người đâu, mau đưa cậu chủ vào phòng mình."
Phòng của Trầm Dư Niên vốn không ở trong nhà chính nữa. Nó là một căn nhà gỗ nằm riêng biệt một góc, nơi mà anh dùng để "dưỡng bệnh".
Anh cũng không thèm phản ứng với những "người thân" của mình, tự điều khiển xe lăn đi trước. Hồng Tịnh San liếc
nhìn qua Nhậm Hạ Lan, sau đó cũng đi sau.
Cửa phòng vừa mở ra. Anh đã thấy một mùi ẩm mốc xộc vào trong mũi. Hồng Tịnh San nhíu mày:
"Trầm Dư Niên, tôi đã nói rồi. Anh không thể nhẫn nhịn một chút Nhậm Hạ Lan sao? Anh càng cứng rắn sẽ càng hại
bản thân mà thôi."
Trầm Dư Niên không hề để ý đến cô ta, đi vào trong phòng.
"Anh, anh sao có thể để cho em lo lắng như thế chứ?”
"Bác sĩ Hồng, giữa chúng ta không thân thiết như thế. Tôi làm gì chưa đến lúc cô phải dạy đời."
Hồng Tịnh San đứng lặng một chỗ, hốc mắt đỏ bừng.
"Em, em chỉ là đau lòng anh mà thôi. Em từ bỏ tất cả, thậm chí tự đồn mình vào trong nguy hiểm để bảo vệ cho anh. Trầm Dư Niên, anh từng để em vào trong lòng chưa?”
Trầm Dư Niên chau mày lại vì khó chịu:
"Tôi không chỉ nói một lần, Hồng Tịnh San. Tôi sẽ không nói chuyện yêu đương, cũng không có tình cảm gì với cô hết. Cô tự mình nói muốn giúp đỡ tôi, còn chưa hỏi tôi có cần thiết không. Cô quá tự cho mình là thông minh rồi đấy!"
Hồng Tịnh San nắm chặt tay, ngăn cho bản thân mình không hét lên:
"Vậy còn Hạ Diệp Trầm thì sao? Anh không có thời gian yêu đương, nhưng lại bao dung cho Hạ Diệp Trầm như vậy, có phải muốn cưới cô ta luôn rồi không?"
Ánh mắt của Trầm Dư Niên trở nên sắc lẹm như dao: "Ai nói cho cô biết cô ấy là Hạ Diệp Trầm?"
Hồng Tịnh San sợ hãi trước cơn thịnh nộ của người đàn ông. Coi ta ngăn bản thân mình không được lùi bước, cười đến duyên dáng:
"Sao nào, anh sợ rằng em sẽ làm hại đến cô ta? Anh cho. rằng em là người phụ nữ độc ác đến như vậy?"
Trầm Dư Niên chìm trong yên lặng, cả người anh bất động, càng thêm nguy hiểm.
"Trầm Dư Niên, em yêu anh không hề đòi hỏi được báo đáp, cũng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ hãm hại bất cứ ai để ở bên cạnh anh. Anh đừng có nghĩ xấu cho em được không?"
Hồng Tịnh San nói không ngừng nghỉ. Nói xong, cô ta ngước đôi mät đẫm lệ lên nhìn Trầm Dư Niên:
"Em xin lỗi, từ giờ em sẽ không nhắc đến Hạ Diệp Trầm nữa. Em đi đây."
Trầm Dư Niên nhìn theo bóng lưng của Hồng Tịnh San, càng ngày càng thấy đau đầu.
Trầm Thiết Vỹ nhếch môi lên khinh bỉ, nhưng trong đáy. mắt lại hiện lên sát khí.
Hắn vẫn nhớ rất rõ, năm năm trước mình bị cắt đứt tai thế nào. Mặc dù y học rất phát triển có thể nối lại, nhưng hẳn vẫn cảm giác như chỗ đó thiếu thứ gì đó.
Mỗi đêm đi ngủ, hăn đều hận không thể giết chết Trầm Dư Niên.
Nhậm Hạ Lan thấy vết thương trên trán Trầm Dư Niên chảy máu ngày càng nhiều, đủng đỉnh lên tiếng:
"Người đâu, mau đưa cậu chủ vào phòng mình."
Phòng của Trầm Dư Niên vốn không ở trong nhà chính nữa. Nó là một căn nhà gỗ nằm riêng biệt một góc, nơi mà anh dùng để "dưỡng bệnh".
Anh cũng không thèm phản ứng với những "người thân" của mình, tự điều khiển xe lăn đi trước. Hồng Tịnh San liếc
nhìn qua Nhậm Hạ Lan, sau đó cũng đi sau.
Cửa phòng vừa mở ra. Anh đã thấy một mùi ẩm mốc xộc vào trong mũi. Hồng Tịnh San nhíu mày:
"Trầm Dư Niên, tôi đã nói rồi. Anh không thể nhẫn nhịn một chút Nhậm Hạ Lan sao? Anh càng cứng rắn sẽ càng hại
bản thân mà thôi."
Trầm Dư Niên không hề để ý đến cô ta, đi vào trong phòng.
"Anh, anh sao có thể để cho em lo lắng như thế chứ?”
"Bác sĩ Hồng, giữa chúng ta không thân thiết như thế. Tôi làm gì chưa đến lúc cô phải dạy đời."
Hồng Tịnh San đứng lặng một chỗ, hốc mắt đỏ bừng.
"Em, em chỉ là đau lòng anh mà thôi. Em từ bỏ tất cả, thậm chí tự đồn mình vào trong nguy hiểm để bảo vệ cho anh. Trầm Dư Niên, anh từng để em vào trong lòng chưa?”
Trầm Dư Niên chau mày lại vì khó chịu:
"Tôi không chỉ nói một lần, Hồng Tịnh San. Tôi sẽ không nói chuyện yêu đương, cũng không có tình cảm gì với cô hết. Cô tự mình nói muốn giúp đỡ tôi, còn chưa hỏi tôi có cần thiết không. Cô quá tự cho mình là thông minh rồi đấy!"
Hồng Tịnh San nắm chặt tay, ngăn cho bản thân mình không hét lên:
"Vậy còn Hạ Diệp Trầm thì sao? Anh không có thời gian yêu đương, nhưng lại bao dung cho Hạ Diệp Trầm như vậy, có phải muốn cưới cô ta luôn rồi không?"
Ánh mắt của Trầm Dư Niên trở nên sắc lẹm như dao: "Ai nói cho cô biết cô ấy là Hạ Diệp Trầm?"
Hồng Tịnh San sợ hãi trước cơn thịnh nộ của người đàn ông. Coi ta ngăn bản thân mình không được lùi bước, cười đến duyên dáng:
"Sao nào, anh sợ rằng em sẽ làm hại đến cô ta? Anh cho. rằng em là người phụ nữ độc ác đến như vậy?"
Trầm Dư Niên chìm trong yên lặng, cả người anh bất động, càng thêm nguy hiểm.
"Trầm Dư Niên, em yêu anh không hề đòi hỏi được báo đáp, cũng chưa từng nghĩ bản thân mình sẽ hãm hại bất cứ ai để ở bên cạnh anh. Anh đừng có nghĩ xấu cho em được không?"
Hồng Tịnh San nói không ngừng nghỉ. Nói xong, cô ta ngước đôi mät đẫm lệ lên nhìn Trầm Dư Niên:
"Em xin lỗi, từ giờ em sẽ không nhắc đến Hạ Diệp Trầm nữa. Em đi đây."
Trầm Dư Niên nhìn theo bóng lưng của Hồng Tịnh San, càng ngày càng thấy đau đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương