Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 85
"Anh mau ăn cơm đi. Để nguội không tốt." Người phụ nữ vẫn đứng trước bàn. Cô thấy Trầm Dư Niên không hề động đậy, mặt không đổi sắc bỏ chiếc bàn gấp dưới gầm bàn ra, đặt lên giường, lại muốn bày thức ăn lên đó.
Đúng lúc ấy, Trầm Dư Niên ngửi được một mùi hương thoang thoảng, thứ hương chết tiệt mê hoặc lòng người.
Rầm!
Anh đưa chân đá bay chiếc bàn kia xuống đất khiến cho. cô gái mở to mắt vì ngạc nhiên.
"Cậu chủ, anh có ý gì?"
"Tôi có ý gì? Đáng ra phải hỏi cô có ý gì mới đúng!", Trầm Dư Niên nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, nhìn chằm chăm vào mặt cô ta.
"Buông tay!"
"Buông tay?"
Trầm Dư Niên rít qua kế răng. Anh dùng lực ở tay, dễ dàng kéo người phụ nữ ngã lên người mình, những ngón tay mạnh mẽ luồn vào mái tóc của cô.
Hai người đối diện với nhau, Trầm Dư Niên có thể nhìn thấy từng sợi lông mi tinh xảo trên mắt của cô gái.
Xinh đẹp đến mê người.
Anh hơi ngẩng đầu lên, bờ môi hai người chạm nhau. Cô gái hơi phản kháng, nhưng không sao chống đỡ được sức đàn ông mạnh mẽ. Dần dần, sự phản kháng biến thành dây dưa quyến luyến.
Kết thúc nụ hôn, cô gái không còn sức lực nào mà ngã trên lồng ngực của Trầm Dư Niên.
"Diệp Trầm, rất ngọt!", anh cười khe khẽ, vén mái tóc lòa xòa trước trán của cô lên.
Hạ Diệp Trầm sắp tức điên rồi.
Cô bị người đàn ông trước mặt cưỡng hôn, mà người này sau khi làm ra chuyện đó, lại còn khiêu khích cô. Hơn nữa, bản thân cô cũng không hề phản cảm với hành động này.
Hạ Diệp Trầm cảm thấy mình nhất định đã bị quỷ ám. Cô chống tay muốn ngồi dậy, không muốn nhắc đến chuyện khiến người ta xấu hổ này nữa.
Trầm Dư Niên đang nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn nhu tình, nhưng ngay sau đó biến thành ngập trời lửa giận. Anh bóp lấy cánh tay cô, gắn lên:
"Tôi đã lừa em như vậy, em phải biết rằng tôi muốn em ở nhà. Tại sao dám lừa Cố Thiên Lan để rời đi? Em chán sống rồi sao?"
Hạ Diệp Trầm vẫn chưa hết giận dữ vì mình bị lừa. Cô trợn mắt nhìn anh:
"Trầm đại thiếu gia, chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, chưa đến lượt anh can thiệp."
Nếu như người khác chống đối mình, Trầm Dư Niên có lẽ sẽ vươn tay vặn gãy cái cổ mảnh khảnh của người đó. Nhưng kẻ chống đối kia đổi thành Hạ Diệp Trầm, anh chỉ có thể thấy bất đắc dĩ.
"Em biết hóa trang?", lúc đầu Trầm Dư Niên không nhận ra cô, vì cô đã hóa trang đến mức gần như biến thành một người khác.
Hạ Diệp Trầm cũng không hề giấu diếm: "Từ Nhất Nặc là một nghệ sĩ hát kịch, giỏi nhất là hóa trang. Vừa hay tôi có một học viên được thuê làm giúp việc tạm thời cho nhà Trầm, nhưng cô ấy có việc gấp phải về quê. Tôi nhờ vào thân phận của cô ấy mới có thể vào đây được."
"Em quá liều mạng rồi!", Trầm Dư Niên vẫn trách cứ không thôi. Khi biết cô gái này xông vào hang ổ, lồng ngực anh giống như bị đánh mạnh vào, thở cũng không thở nổi.
Bây giờ cô không chỉ đến Thiên Tân, mà còn trà trộn vào giữa đầm rồng hang hổ.
"Trở về đi!", anh lên tiếng không nhân nhượng.
Đúng lúc ấy, Trầm Dư Niên ngửi được một mùi hương thoang thoảng, thứ hương chết tiệt mê hoặc lòng người.
Rầm!
Anh đưa chân đá bay chiếc bàn kia xuống đất khiến cho. cô gái mở to mắt vì ngạc nhiên.
"Cậu chủ, anh có ý gì?"
"Tôi có ý gì? Đáng ra phải hỏi cô có ý gì mới đúng!", Trầm Dư Niên nắm lấy cổ tay của người phụ nữ, nhìn chằm chăm vào mặt cô ta.
"Buông tay!"
"Buông tay?"
Trầm Dư Niên rít qua kế răng. Anh dùng lực ở tay, dễ dàng kéo người phụ nữ ngã lên người mình, những ngón tay mạnh mẽ luồn vào mái tóc của cô.
Hai người đối diện với nhau, Trầm Dư Niên có thể nhìn thấy từng sợi lông mi tinh xảo trên mắt của cô gái.
Xinh đẹp đến mê người.
Anh hơi ngẩng đầu lên, bờ môi hai người chạm nhau. Cô gái hơi phản kháng, nhưng không sao chống đỡ được sức đàn ông mạnh mẽ. Dần dần, sự phản kháng biến thành dây dưa quyến luyến.
Kết thúc nụ hôn, cô gái không còn sức lực nào mà ngã trên lồng ngực của Trầm Dư Niên.
"Diệp Trầm, rất ngọt!", anh cười khe khẽ, vén mái tóc lòa xòa trước trán của cô lên.
Hạ Diệp Trầm sắp tức điên rồi.
Cô bị người đàn ông trước mặt cưỡng hôn, mà người này sau khi làm ra chuyện đó, lại còn khiêu khích cô. Hơn nữa, bản thân cô cũng không hề phản cảm với hành động này.
Hạ Diệp Trầm cảm thấy mình nhất định đã bị quỷ ám. Cô chống tay muốn ngồi dậy, không muốn nhắc đến chuyện khiến người ta xấu hổ này nữa.
Trầm Dư Niên đang nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn nhu tình, nhưng ngay sau đó biến thành ngập trời lửa giận. Anh bóp lấy cánh tay cô, gắn lên:
"Tôi đã lừa em như vậy, em phải biết rằng tôi muốn em ở nhà. Tại sao dám lừa Cố Thiên Lan để rời đi? Em chán sống rồi sao?"
Hạ Diệp Trầm vẫn chưa hết giận dữ vì mình bị lừa. Cô trợn mắt nhìn anh:
"Trầm đại thiếu gia, chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, chưa đến lượt anh can thiệp."
Nếu như người khác chống đối mình, Trầm Dư Niên có lẽ sẽ vươn tay vặn gãy cái cổ mảnh khảnh của người đó. Nhưng kẻ chống đối kia đổi thành Hạ Diệp Trầm, anh chỉ có thể thấy bất đắc dĩ.
"Em biết hóa trang?", lúc đầu Trầm Dư Niên không nhận ra cô, vì cô đã hóa trang đến mức gần như biến thành một người khác.
Hạ Diệp Trầm cũng không hề giấu diếm: "Từ Nhất Nặc là một nghệ sĩ hát kịch, giỏi nhất là hóa trang. Vừa hay tôi có một học viên được thuê làm giúp việc tạm thời cho nhà Trầm, nhưng cô ấy có việc gấp phải về quê. Tôi nhờ vào thân phận của cô ấy mới có thể vào đây được."
"Em quá liều mạng rồi!", Trầm Dư Niên vẫn trách cứ không thôi. Khi biết cô gái này xông vào hang ổ, lồng ngực anh giống như bị đánh mạnh vào, thở cũng không thở nổi.
Bây giờ cô không chỉ đến Thiên Tân, mà còn trà trộn vào giữa đầm rồng hang hổ.
"Trở về đi!", anh lên tiếng không nhân nhượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương