Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 88
"Hơn ai thì không biết, nhưng so với nhị thiếu gia, chắc không chỉ hơn một ít đâu!", Trầm Dư Niên cũng không phải người chịu thiệt, mở miệng ra đã nhân cơ hội này mà đạp hắn xuống.
Trầm Thiết Vỹ xám ngoét cả mặt, trong khi ông Trầm ngồi ở ghế chủ vị "hừ" lạnh:
"Đúng là thếp vàng lên mặt. Mấy năm qua mày học được thói ăn nói của những tên côn đồ giỏi thật đấy."
Trầm Thiết Vỹ chậm rãi đứng lên, bày ra trước bàn hai chiếc ly. Hắn ta cầm lấy chai rượu, rót vào hai ly đó.
Rượu vang đỏ lừ, sóng sánh trông đẹp mắt, nhưng bên trong là thứ chất độc dày vò người khác.
Hạ Diệp Trầm năm chặt tay, với tính khí của Trầm Dư Niên, nhất định anh sẽ không uống đồ của Trầm Thiết Vỹ đưa cho đúng không?
"Anh trai, anh đi gần một năm mới trở lại Đế Đô, thân là em trai làm sao lại không chúc mừng. Nhà chúng ta chỉ có
rượu ngon, anh không chê trách chứ?" Hắn vừa nói, vừa đi một chiếc ly ra.
Trầm Dư Niên không hề đón lấy nó.
Trầm Thiết Vỹ nhíu mày: "Anh trai, cho em chút mặt mũi thể hiện trước mặt bố đi mà. Dù gì chúng ta cũng là anh em. Hay là,... anh sợ?”
Sợ?
Trầm Dư Niên chưa từng biết chữ đó viết thế nào.
Hơn nữa, anh cũng muốn xem kẻ ngu ngốc này có thể làm được gì.
"Được! Nếu như nhị thiếu gia đã hạ mình mời rượu, tôi cũng không từ chối nữa."
Hạ Diệp Trầm đứng ở trong góc gần như không tin vào mắt mình.
Trầm Dư Niên, anh ấy thực sự nhận lấy ly rượu trong tay Trầm Thiết Vỹ. Anh đang suy tính gì, hay thực sự bị mắc bãy.
Nhưng đến khi anh đưa ly rượu kia lên miệng, cô đã không có năng lực suy nghĩ nữa.
"Ông bà chủ, món khai vị còn thiếu đến rồi!", Hạ Diệp Trầm cướp đĩa thức ăn trong tay một người làm khác rảo. bước nhanh về phía bàn ăn. Cô lựa một góc độ chuẩn xác, khuyu chân xuống.
Khay đồ ăn rơi trên người Trầm Dư Niên, mà ly rượu trên tay anh rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Hạ Diệp Trầm luống cuống đứng dậy, run lên bần bật: "Cậu... Cậu chủ... Thứ lỗi cho tôi, tôi không cố ý."
Vừa nói, cô vừa nhanh tay rót thêm một ly rượu khác, đưa lên trước mặt anh, khóc lóc nức nở:
"Anh uống ly này đi. Xin anh, đừng, đừng cần tôi mà."
Trầm Dư Niên cản người đã nổi tiếng thành danh. Lý do này khiến người khác khó có thể nghi ngờ.
Trầm Thiết Vỹ xám ngoét cả mặt, trong khi ông Trầm ngồi ở ghế chủ vị "hừ" lạnh:
"Đúng là thếp vàng lên mặt. Mấy năm qua mày học được thói ăn nói của những tên côn đồ giỏi thật đấy."
Trầm Thiết Vỹ chậm rãi đứng lên, bày ra trước bàn hai chiếc ly. Hắn ta cầm lấy chai rượu, rót vào hai ly đó.
Rượu vang đỏ lừ, sóng sánh trông đẹp mắt, nhưng bên trong là thứ chất độc dày vò người khác.
Hạ Diệp Trầm năm chặt tay, với tính khí của Trầm Dư Niên, nhất định anh sẽ không uống đồ của Trầm Thiết Vỹ đưa cho đúng không?
"Anh trai, anh đi gần một năm mới trở lại Đế Đô, thân là em trai làm sao lại không chúc mừng. Nhà chúng ta chỉ có
rượu ngon, anh không chê trách chứ?" Hắn vừa nói, vừa đi một chiếc ly ra.
Trầm Dư Niên không hề đón lấy nó.
Trầm Thiết Vỹ nhíu mày: "Anh trai, cho em chút mặt mũi thể hiện trước mặt bố đi mà. Dù gì chúng ta cũng là anh em. Hay là,... anh sợ?”
Sợ?
Trầm Dư Niên chưa từng biết chữ đó viết thế nào.
Hơn nữa, anh cũng muốn xem kẻ ngu ngốc này có thể làm được gì.
"Được! Nếu như nhị thiếu gia đã hạ mình mời rượu, tôi cũng không từ chối nữa."
Hạ Diệp Trầm đứng ở trong góc gần như không tin vào mắt mình.
Trầm Dư Niên, anh ấy thực sự nhận lấy ly rượu trong tay Trầm Thiết Vỹ. Anh đang suy tính gì, hay thực sự bị mắc bãy.
Nhưng đến khi anh đưa ly rượu kia lên miệng, cô đã không có năng lực suy nghĩ nữa.
"Ông bà chủ, món khai vị còn thiếu đến rồi!", Hạ Diệp Trầm cướp đĩa thức ăn trong tay một người làm khác rảo. bước nhanh về phía bàn ăn. Cô lựa một góc độ chuẩn xác, khuyu chân xuống.
Khay đồ ăn rơi trên người Trầm Dư Niên, mà ly rượu trên tay anh rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Hạ Diệp Trầm luống cuống đứng dậy, run lên bần bật: "Cậu... Cậu chủ... Thứ lỗi cho tôi, tôi không cố ý."
Vừa nói, cô vừa nhanh tay rót thêm một ly rượu khác, đưa lên trước mặt anh, khóc lóc nức nở:
"Anh uống ly này đi. Xin anh, đừng, đừng cần tôi mà."
Trầm Dư Niên cản người đã nổi tiếng thành danh. Lý do này khiến người khác khó có thể nghi ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương