Người Vợ Xung Hỷ Của Trầm Tổng
Chương 96
"Ai?
Cô đến đây làm gì?"
Hơi thở nóng rực phả vào sau gáy. Là giọng của Trầm Dư Niên.
Hơn nữa còn là Trầm Dư Niên lành lặn có thể đứng thẳng.
Hạ Diệp Trầm suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Đúng rồi, người này lừa cô đâu chỉ một lần.
"Con cáo nhỏ, là em sao?", trong lúc Hạ Diệp Trầm hoảng loạn muốn thoát thân, anh cười lên khe khẽ, nhấc bổng cô lên tiến về phía giường.
Hạ Diệp Trầm cứng đờ cả thân mình. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng chỉ giống như con mồi nhỏ bé yếu ớt nằm trong vòng tay anh. Cánh tay của Trầm Dư Niên mạnh mẽ, hoàn. toàn giam cô trước lồng ngực mình.
"Buông... tay.
Lời chưa nói hết, đôi môi của người đàn ông đã hạ xuống.
Lúc này, Hạ Diệp Trầm mới thấy thân thể người đàn ông nóng rực, giống như từ lò nung đi ra. Tay chân cô bị mất nhiệt lạnh như băng, tạo thành sự tương phản gay gắt.
"Sao người em lúc nào cũng lạnh như vậy?", Trầm Dư Niên hỏi nhỏ thâm tình, sau đó ngậm lấy một bên tai cô, khẽ liếm.
Một cảm giác tê rần lan dọc cơ thể, hơi thở anh như có rượu, chưa uống đã khiến người ta choáng váng.
Anh càng nói những câu hạ lưu hơn:
"Lạnh cũng tốt, để anh sưởi ấm cho em. Sau đó, em giải nhiệt cho anh."
"Trầm Dư Niên, anh điên rồi."
Hạ Diệp Trầm thấy Trầm Dư Niên tự cởi quần áo trên người ra, trong lòng gần như sụp đổ, cô gẵn từng tiếng một.
Nhưng người đàn ông lại che miệng cô lại: "Xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Chịu trách nhiệm! Hạ Diệp Trầm cần vào bàn tay đang che miệng mình. Mùi máu lan tỏa trong khoang miệng, ánh mắt cô trở nên đáng sợ.
Chút đau đớn này không là gì đối với Trầm Dư Niên. Anh rút cây trâm gài sau búi tóc của cô xuống, khiến cho từng sợi tóc dài xõa ra trên gối như những dòng thác dịu dàng. Một tay anh lần lượt đẩy từng lớp quần áo trên người cô ra.
Thân thể trắng nõn ẩn hiện dưới trăng đêm, khiến cho Trầm Dư Niên miệng lưỡi khô khốc.
Hạ Diệp Trầm run người vì lạnh. Cô có bệnh trong người từ sáng, đến bây giờ lại càng sợ hã lạnh.
Trầm Dư Niên vòng tay ra sau đầu của cô gái. Cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau. Mặc cho cô giãy giụa, mặc cho cô cần anh đến chảy máu...
Thân thể cọ xát đến nóng lên. Môi lưỡi người đàn ông thuần thục mà thô ráp ẩm ướt, lướt trên từng tấc da thịt trằng nõn, đi đến đâu để lại điểm hồng đến đó. Đi đến đâu để lại vệt nước dâm mỹ đến đó.
Cô như thứ mĩ vị bày sẵn chờ anh từ từ nhấm nuốt.
"Đừng mà... xin anh..", nhìn thấy lửa dục trong đôi mắt của người kia bốc cao, Hạ Diệp Trầm chỉ có thể yếu đuối bất lực cầu xin.
"Ngoan!", Trầm Dư Niên bóc đi sự ngăn cách cuối cùng giữa hai người. Anh tiến vào trong cô, thân thể hòa hợp, nhưng lòng lại xa cách.
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng rất nhẹ vì khoái cảm. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn thành kính, nói những lời nhỏ nhẹ bên tai.
"Con cáo nhỏ của anh! Em là một con cáo ương bướng. Nụ hôn năm năm trước, anh vẫn nhớ rất rõ ràng."
Cô đến đây làm gì?"
Hơi thở nóng rực phả vào sau gáy. Là giọng của Trầm Dư Niên.
Hơn nữa còn là Trầm Dư Niên lành lặn có thể đứng thẳng.
Hạ Diệp Trầm suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Đúng rồi, người này lừa cô đâu chỉ một lần.
"Con cáo nhỏ, là em sao?", trong lúc Hạ Diệp Trầm hoảng loạn muốn thoát thân, anh cười lên khe khẽ, nhấc bổng cô lên tiến về phía giường.
Hạ Diệp Trầm cứng đờ cả thân mình. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng chỉ giống như con mồi nhỏ bé yếu ớt nằm trong vòng tay anh. Cánh tay của Trầm Dư Niên mạnh mẽ, hoàn. toàn giam cô trước lồng ngực mình.
"Buông... tay.
Lời chưa nói hết, đôi môi của người đàn ông đã hạ xuống.
Lúc này, Hạ Diệp Trầm mới thấy thân thể người đàn ông nóng rực, giống như từ lò nung đi ra. Tay chân cô bị mất nhiệt lạnh như băng, tạo thành sự tương phản gay gắt.
"Sao người em lúc nào cũng lạnh như vậy?", Trầm Dư Niên hỏi nhỏ thâm tình, sau đó ngậm lấy một bên tai cô, khẽ liếm.
Một cảm giác tê rần lan dọc cơ thể, hơi thở anh như có rượu, chưa uống đã khiến người ta choáng váng.
Anh càng nói những câu hạ lưu hơn:
"Lạnh cũng tốt, để anh sưởi ấm cho em. Sau đó, em giải nhiệt cho anh."
"Trầm Dư Niên, anh điên rồi."
Hạ Diệp Trầm thấy Trầm Dư Niên tự cởi quần áo trên người ra, trong lòng gần như sụp đổ, cô gẵn từng tiếng một.
Nhưng người đàn ông lại che miệng cô lại: "Xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm."
Chịu trách nhiệm! Hạ Diệp Trầm cần vào bàn tay đang che miệng mình. Mùi máu lan tỏa trong khoang miệng, ánh mắt cô trở nên đáng sợ.
Chút đau đớn này không là gì đối với Trầm Dư Niên. Anh rút cây trâm gài sau búi tóc của cô xuống, khiến cho từng sợi tóc dài xõa ra trên gối như những dòng thác dịu dàng. Một tay anh lần lượt đẩy từng lớp quần áo trên người cô ra.
Thân thể trắng nõn ẩn hiện dưới trăng đêm, khiến cho Trầm Dư Niên miệng lưỡi khô khốc.
Hạ Diệp Trầm run người vì lạnh. Cô có bệnh trong người từ sáng, đến bây giờ lại càng sợ hã lạnh.
Trầm Dư Niên vòng tay ra sau đầu của cô gái. Cơ thể hai người gần như dính sát vào nhau. Mặc cho cô giãy giụa, mặc cho cô cần anh đến chảy máu...
Thân thể cọ xát đến nóng lên. Môi lưỡi người đàn ông thuần thục mà thô ráp ẩm ướt, lướt trên từng tấc da thịt trằng nõn, đi đến đâu để lại điểm hồng đến đó. Đi đến đâu để lại vệt nước dâm mỹ đến đó.
Cô như thứ mĩ vị bày sẵn chờ anh từ từ nhấm nuốt.
"Đừng mà... xin anh..", nhìn thấy lửa dục trong đôi mắt của người kia bốc cao, Hạ Diệp Trầm chỉ có thể yếu đuối bất lực cầu xin.
"Ngoan!", Trầm Dư Niên bóc đi sự ngăn cách cuối cùng giữa hai người. Anh tiến vào trong cô, thân thể hòa hợp, nhưng lòng lại xa cách.
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng rất nhẹ vì khoái cảm. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn thành kính, nói những lời nhỏ nhẹ bên tai.
"Con cáo nhỏ của anh! Em là một con cáo ương bướng. Nụ hôn năm năm trước, anh vẫn nhớ rất rõ ràng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương