Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Là "Trùm Trường"

Chương 15



Đây có phải chỉ là vỗ tay không?

Đây là sự kính sợ đối với sinh mệnh, là khúc ca tán dương tự do!

Rồi tôi nhìn thấy Trưởng ban Tôn mặc vest nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm nghị bước lên sân khấu.

“Tuần trước, đại học chúng ta đã xảy ra một sự việc có ảnh hưởng nghiêm trọng. Lâm Khả Khả – sinh viên năm nhất khoa Âm nhạc – cùng với Trình An – sinh viên năm hai khoa Thương mại – đã dẫn người bao vây sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin là Kiều Mịch. May mắn thay, Kiều Mịch có học qua võ tự vệ, dũng cảm chống trả, sau đó còn chủ động trình bày lại sự việc với thầy cô, rất đáng khen ngợi. Xét thấy Lâm Khả Khả và Trình An đã nhận thức đầy đủ về sai lầm của mình, thái độ kiểm điểm chân thành, nguyên nhân sự việc xuất phát từ một hiểu lầm và đã hòa giải với Kiều Mịch, nhà trường quyết định xử lý như sau: Lâm Khả Khả và Trình An mỗi người bị ghi lỗi, trừ 10 điểm rèn luyện phẩm chất, đồng thời phải lên hội trường kiểm điểm trước toàn thể đại học. Những người liên quan bị trừ 5 điểm, phải viết bản kiểm điểm nộp về khoa.”

Trưởng ban Tôn vừa dứt lời, tôi liền thấy Lâm Khả Khả và Trình An bước lên sân khấu.

Lâm Khả Khả cúi gằm mặt, không rõ biểu cảm, cả người toát ra vẻ chán chường. Tay của Trình An đã không còn phải treo nữa, anh ấy cầm bản kiểm điểm, nét mặt lãnh đạm.

Hội trường lập tức xôn xao.

“Chấn động! Không ngờ có ngày thấy đại ca trường mình sa lưới!”

“Hóa ra tuần trước Trình An thật sự bị đánh à? Trước đó đọc trên confession mình còn không tin.”

“Kiều Mịch này là ai? Là con gái mà đánh người giỏi thế sao?”

“Lâm Khả Khả chẳng phải là hoa khôi mới của khoa Âm nhạc à? Bình thường trông dịu dàng thế mà, không ngờ lại chơi chung với đại ca.”

Tôi nghe thấy giọng cười khinh miệt của nam sinh ngồi cạnh:

“Loại con gái chơi với đại ca thì tốt đẹp gì được chứ? Ai biết chừng Trình An lại thích kiểu này đấy.”

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười đầy ẩn ý.

Tay tôi đặt trên đầu gối dần siết chặt.

Lần đầu tiên, tôi tận mắt chứng kiến những lời đồn thổi xoay quanh mình, tận tai nghe thấy cách người khác lạnh lùng phán xét một người mà họ không hề quen biết, nói chuyện cứ như thể chính mắt họ đã chứng kiến mọi chuyện vậy.

Tại sao luôn có những người sẵn sàng bịa đặt, bôi nhọ một ai đó mà họ chẳng hề quen biết, thậm chí chẳng hề thấy áy náy?

Lời nói cũng là một con dao giết người.

Trên sân khấu, Lâm Khả Khả bắt đầu đọc bản kiểm điểm, giọng thành khẩn và chân thành.

Dưới sân khấu, đám người kia vẫn tiếp tục bàn tán không chút kiêng nể.

Tôi quay đầu, lạnh lùng cười:

“Không biết sự thật mà cũng dám ác ý bôi nhọ người khác sau lưng, đây chính là phẩm chất của sinh viên trường đại học danh giá này sao?”

Những người xung quanh lập tức im bặt, sắc mặt ai nấy đều khó coi.

“Tài giỏi thì lên kia mà nói, nói thẳng trước mặt lãnh đạo đại học ấy.”

Nam sinh bên cạnh cười gượng:

“Chị gái đừng giận mà, bọn tôi chỉ đùa thôi.”

Rồi cậu ta móc điện thoại ra:

“Chị gái mình kết bạn WeChat đi, lát nữa tôi mời chị uống trà sữa, coi như làm quen nhé?”

Tôi nhìn khuôn mặt cậu ta, chỉ thấy ghê tởm.

“Cảm ơn, không cần.”

Chàng trai ngừng lại một chút rồi thu điện thoại về, chỉ nói một tiếng "được".

Tôi nghe thấy cậu ta quay đi rồi khẽ hừ lạnh một tiếng: "Không phải chỉ là xinh đẹp thôi sao, làm gì mà ra vẻ..."

Tôi không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Trên sân khấu, Lâm Khả Khả và Trình An nhanh chóng đọc xong bản kiểm điểm, sau đó đứng sang một bên.

Trưởng ban Tôn gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với thái độ của họ.

Ông cầm micro lên và nói: "Dù chuyện này không gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng ảnh hưởng của nó rất tệ! Tất cả các em đều là sinh viên đại học, càng phải hiểu rõ đúng sai, phân biệt phải trái, không thể tùy tiện vu khống hay xúc phạm người khác. Nói nghiêm trọng hơn, hành vi này đã có thể xem là bạo lực học đường. Các em có thể thi đỗ vào trường này, chứng tỏ đều là những học sinh xuất sắc, vậy thì càng phải biết điều gì nên làm và điều gì không nên làm. Dù là ở cấp tiểu học, trung học hay đại học, bạo lực học đường đều là hành vi bị nghiêm cấm và xử lý nghiêm khắc. Trường học là nơi để học tập, là một môi trường tốt đẹp và yên bình, chúng ta cần kiên quyết chống lại mọi hành vi bạo lực học đường. Đại học của chúng ta luôn chú trọng đến vấn đề này, nếu phát hiện những trường hợp tương tự, nhất định sẽ xử phạt nghiêm khắc!"

Giọng nói của Trưởng ban Tôn mạnh mẽ và đầy nhiệt huyết.

Tôi nhớ đến lời của Trình An, bất giác thở dài.

Rất nhiều khi, rất nhiều sự bắt nạt, nhà trường không thể nhìn thấy được.

Trưởng ban Tôn tiếp tục: "Ngoài ra, các em khi đối mặt với bạo lực học đường cũng phải dũng cảm đứng lên phản kháng. Có thể báo cho cố vấn học tập, trưởng khoa, hoặc trực tiếp đến văn phòng công tác sinh viên tìm tôi. Đừng sợ hãi, vì sợ hãi chỉ khiến kẻ bắt nạt càng thêm lộng hành. Ở đây, tôi đặc biệt muốn khen ngợi bạn học Kiều Mịch."

"Khi đối diện với hành vi bắt nạt, Kiều Mịch không hề sợ hãi mà còn dũng cảm chống trả, đây là một tấm gương đáng để học tập. Nhưng bạn ấy có nền tảng võ thuật, còn đối với những bạn khác, nếu gặp phải tình huống tương tự, trong trường hợp chưa rõ thực lực đối phương, điều quan trọng nhất vẫn là bảo vệ an toàn cho bản thân, không nên hành động liều lĩnh."

"Kiều Mịch chính là hình mẫu đáng để chúng ta noi theo!" Vừa nói dứt lời, Trưởng ban Tôn liền vỗ tay.

Mọi người trong hội trường đồng loạt vỗ tay theo.

Tiếng vỗ tay vang dội, còn lớn hơn cả lúc các lãnh đạo phát biểu.

Tôi chột dạ che mặt lại, cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất.

Ai ngờ giây tiếp theo, Trưởng ban Tôn lại gọi tên tôi: "Bạn học Kiều Mịch, mời em lên đây một chút!"

Cứu với...

Họ viết bản kiểm điểm, vậy tại sao lại gọi tôi lên? Chẳng lẽ còn muốn trao giải thưởng cho tôi sao?

Mọi người đều vươn cổ nhìn quanh. Tôi chần chừ trên ghế không muốn đứng dậy, nhưng vừa liếc mắt đã thấy thầy Chu có vẻ sắp không nhịn được mà chạy tới kéo tôi lên.

Thôi thôi, để tôi tự đi còn hơn.

Tôi thở dài cam chịu, đứng dậy. Không gian bỗng trở nên im ắng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Cậu nam sinh vừa bắt chuyện với tôi theo phản xạ dịch sang bên cạnh một chút. Khi tôi bước qua, còn nghe cậu ta nhỏ giọng châm chọc:

"Không ngờ đấy, trông thì xinh đẹp yếu đuối, vậy mà cũng đánh nhau cơ à."

Gì cơ? Ý cậu là phụ nữ đẹp đều có gai sao?

Cảm ơn nhé, tôi cứ coi như cậu đang khen tôi vậy.

Đi ngang qua thầy Chu, thầy vui vẻ vỗ vai tôi, còn giơ ngón tay cái động viên.

Vừa bước lên sân khấu, tôi đã thấy Trưởng ban Tôn không biết từ đâu lôi ra một tấm cờ thi đua, cười tươi bước về phía tôi.

Cứu với, đừng có mà tới đây!

Nhưng ông ấy chẳng hề nhận ra sự kháng cự trong ánh mắt tôi, vẫn giữ nụ cười đầy thiện ý:

"Bạn học Kiều mịch, đây là cờ thi đua mà đại học trao tặng em!"

Vừa nói, ông vừa mở cờ ra. Trên nền vải đỏ rực, tám chữ to màu vàng sáng lóa hiện lên trước mắt tôi:

"Bất Khuất Không Lùi, Dám Đấu Tranh."

Cờ còn được thêu hoa văn chìm, tua rua vàng óng ánh, trông trang trọng và tinh xảo vô cùng.

Tôi biết đại học đang tăng cường xử lý vấn nạn bạo lực học đường, còn tôi lại trở thành một tấm gương tiêu biểu xuất sắc nhất vào lúc này.

Nhưng cũng không cần phải làm đến mức này đâu, thật đấy.

Tôi gượng cười nhận lấy lá cờ. Trưởng ban Tôn vẫy tay với nhóm phóng viên trường bên dưới khán đài, lập tức một đám người ùa lên chụp ảnh lia lịa.

Trình An đứng một bên cười tôi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...